Chương 21.4: Lần sau Tiểu Ngư mặc quần áo người cá đi, anh thích cái đó hơn

Lâm Ngư cẩn thận đưa cho Tần Thời Dã xem, nâng niu như một món đồ quý hiếm, sau đó liền nhét vào trong tay hắn: “Đưa anh giữ!”

Tần Thời Dã quan sát một chút rồi nói: “Lần sau Tiểu Ngư mặc quần áo người cá đi, anh thích cái đó hơn.”

Lâm Ngư đang hào hứng mở một cái hộp khác ra, nghe vậy động tác liền dừng lại một chút: “.....Không lẽ nào, quần áo người cá cũng có à?”

Hiện tại quần áo tình thú đều hoa hòe lòe loẹt như vậy à.

“Muốn biết sao? Trở về anh cho em xem có những loại gì, em đều có thể mặc.” Tần Thời Dã tự động lý giải cho khát vọng muốn được xem cậu mặc của hắn là thỏa đáng.

Lâm Ngư mở ra một hộp nhỏ, bên trong đựng một công chúa người cá màu hồng nhạt: “Sao anh không mặc cho em xem, mà lại muốn em mặc.”

Tần Thời Dã nhìn cậu một cái, ánh mắt hơi lóe lên: “Em muốn nhìn à? Anh cũng có thể mặc cho em xem.”

Hai mắt Lâm Ngư lập tức sáng lên: “Một lời đã định!”

Thấy Tần Thời Dã gật đầu, Lâm Ngư vô cùng vui vẻ, nếu có thể bắt anh Thời Dã mặc trang phục hầu gái cho cậu thì thật tuyệt.

Trong lòng vui vẻ khiến cho tiểu mỹ nhân quên mất, mỗi lần ra điều kiện với nam nhân, đều chỉ có bản thân tự mình rơi vào hố, hoàn toàn đắm chìm trong sự hưng phấn vì có thể bắt anh Thời Dã mặc trang phục tình thú.

Bên cạnh đó là một cửa hàng mỹ phẩm, Lâm Ngư liếc mắt quan sát một chút, đột nhiên nghĩ tới: “Nếu Trần Sở Kiều có không gian, nhất định sẽ thu gom một đống đồ trang điểm.”

Thường ngày Trần Sở Kiều rất thích mua đồ trang điểm, cô ấy có rất nhiều son môi, phấn mắt và má hồng, vì cô ấy là một beauty blogger có tiếng, sau khi quen biết Lâm Ngư, còn liên tục quấn lấy cậu, năn nỉ cậu để cho cô ấy trang điểm.

“Đời này tôi có thể trang điểm cho khuôn mặt như vậy cũng coi như là đáng giá!” Khi đó Trần Sở Kiều trang điểm xong, còn cho cậu đội tóc giả và mặc váy, hỏi cậu có thể chụp ảnh đăng lên mạng hay không, Lâm Ngư nhìn thử bức ảnh kia, thậm chí đến cậu còn không nhận ra chính mình, bèn đồng ý, không ngờ chỉ vừa đăng lên đã nhận lại vô số bình luận và chia sẻ cùng hàng loạt những lời chỉ trích cổ hủ, Lâm Ngư nhìn thoáng qua, mặt liền đỏ bừng lên, sợ tới mức không dám để cho Trần Sở Kiều trang điểm nữa, khiến cho cô vô cùng tiếc nuối.

Tần Thời Dã xoa xoa nhẹ dây xích ở đầu ngón tay: “Tiểu Ngư nhớ bạn à?” Quá khứ của Tiểu Ngư, hắn không tham dự được, thật sự vô cùng tiếc nuối.

“Là người bạn tốt nhất của em.” Lâm Ngư cầm lấy mấy cây son: “Có lẽ sau này khi gặp lại, đưa cái này cho cô ấy, cô ấy nhất định rất vui.”

Trần Sở Kiều từng nói, nếu chỉ có thể chọn một món đồ, cô ấy sẽ chọn son môi, một thứ đa dụng, có thể đánh má hồng, đánh mắt và cả son môi.

Tần Thời Dã: “Lấy nhiều một chút cũng được.”

Một người con gái yêu thích cái đẹp, nếu không có dị năng hay bất kì năng lực mạnh mẽ nào, muốn sống sót ở tận thế sẽ rất khó khăn, Tần Thời Dã không nói những điều linh tinh như có thể sẽ không gặp lại cô ấy nữa, vì người bạn đó đã giúp đỡ cho Tiểu Ngư rất nhiều, nếu thật sự gặp được, cũng có thể giúp cô ấy một phen.

Lâm Ngư lắc lắc đầu: “Cô ấy không có dị năng không gian, rất khó có thể cầm hết được, chỉ lấy mấy cái là đủ rồi.” Dù sao thì, cũng chưa chắc có thể gặp được.

“Đợi sau khi mọi thứ ổn định lại, chúng ta sẽ trở về Hải thị xem thử.” Tần Thời Dã nói.

Lâm Ngư tủm tỉm cười thành tiếng, sau đó nhìn về phía trước, giọng nói đột nhiên cao lên vài tông: “Ở đó có cửa hàng đồ chơi!”

Trong cửa hàng có Lego xếp hình, lắp ráp người máy, còn có mấy bộ bài, bộ cờ rất thú vị, ngay cả trò chơi ghép hình cũng có mấy hộp, Lâm Ngư đều lấy hết, lúc nhìn thấy cây gậy biến hình còn đặc biệt chú ý tới nó: “Cái này là món quà em muốn nhất khi còn nhỏ.”

Khi còn nhỏ cảm thấy nếu bản thân có thể trở thành dũng sĩ, vậy cậu sẽ không sợ hãi gì cả, sẽ được mọi người súng bái, biến thành người mà cậu muốn trở thành.

Tần Thời Dã cầm lấy cây gậy biến hình, thở dài một hơi: “Thật muốn trở lại thời điểm em còn nhỏ, nuôi em từ nhỏ đến lớn.”

Lâm Ngư nghe vậy, trong lòng có chút tê dại, lập tức ôm lấy cánh tay nam nhân: “Em dám chắc em sẽ là đứa nhóc hạnh phúc nhất.”

“Hiện tại em cũng có thể là một đứa nhóc hạnh phúc.” Tần Thời Dã đưa cây gậy biến hình cho cậu, nhìn Lâm Ngư cầm lấy múa máy vài động tác linh tinh, sau đó cẩn thận cất nó vào trong túi.