Chương 20.1: Gặp phải nhóm cướp

Trở về căn nhà quen thuộc, nhiệm vụ thường ngày của hai người chính là ra ngoài gϊếŧ xác sống, rèn luyện thân thể, chủ yếu là Tần Thời Dã, phụ trách dọn dẹp sạch sẽ, Lâm Ngư chỉ việc gϊếŧ chết vài tên xác sống rải rác, hiện tại khả năng dùng cung của Lâm Ngư đã rất tốt, bắn mười tên xác sống, cũng có thể trúng được tám chín tên.

Có thể thấy còn một số người trên đường phố gần đó, không biết là vì họ không nghe được tuyên truyền về căn cứ, hay là vì họ không muốn đi tới căn cứ, nhưng chỉ cần gặp, đều vô cùng cảnh giác lẫn nhau, hầu như là không can thiệp vào chuyện của nhau, nếu có thì cũng chỉ là gϊếŧ người cướp của.

“Chẳng trách bọn họ không tới căn cứ, trong căn cứ có yêu cầu kỷ luật, mà bọn họ thì chỉ cần gϊếŧ người trục lợi.” Lâm Ngư khẽ lên tiếng nói với Tần Thời Dã.

Chỉ mới mấy ngày, bọn họ đã gặp đám cướp thứ ba, bên này cách xa căn cứ, nói dễ thì chỉ cần người dân Nam Thị quyết đoán, không đυ.ng phải xác sống đi thành đàn, là có thể qua bên đó định cư, nói khó thì căn cứ không quản tới bên này, để lái xe qua phải mất một ngày, ở giữa còn có một khu trung tâm tập trung rất nhiều xác sống.

Vậy nên những người không muốn đến căn cứ bỏ mạng, đều tụ tập ở bên này, vừa có thể né phạm vi hoạt động của căn cứ, vừa có thể thường xuyên thám thính tình huống, bọn họ không dám vào trong thành phố tìm vật dụng, chỉ có thể tụ tập ở nơi này, chờ những người mang theo vật dụng đến căn cứ đi ngang qua đây, thì gϊếŧ bọn họ để cướp đoạt đồ vật,

Tần Thời Dã thấy trên người bọn họ đều có mang theo sát khí, bèn vỗ vỗ Lâm Ngư: “Cẩn thận một chút, những người này đều đã từng gϊếŧ người.”

Dù cho năng lực của bản thân rất mạnh, nhưng Tần Thời Dã cũng không dám thiếu cảnh giác, con kiến còn có thể cắn chết tượng, huống chi hiện tại hắn không chỉ có một mình, nếu không cẩn thận, rất có thể người phải chịu thương tổn là Lâm Ngư.

Bởi vậy, lúc bọn họ bị một đám đông bao vây, hầu hết đều cố tình duy trì khoảng cách khoảng tám, chín mét, Tần Thời Dã đã phế đi khả năng hành động của những người gần đó, còn Lâm Ngư thì ở phía sau hắn xử lý mấy người ở ngoài khoảng cách của dị năng, những người đó hầu như đều sử dụng dao hoặc là côn, những món đồ phải lại gần người khác mới có thể tấn công, vậy nên dù chỉ có hai người, cũng rất khó có thể lại gần.

Hôm nay cũng y hệt như vậy, nhưng phải đến khi Tần Thời Dã phế đi đôi mắt và cặp chân thứ bảy, tám, bên kia mới phản ứng lại được đây chính là giả dị năng, có điều lại không quá mức kinh sợ, Tần Thời Dã lúc này mới lập tức phản ứng lại: “Cẩn thận chút, khả năng là có giả dị năng.”

“Mẹ nó, đây là cái dị năng quỷ quái gì vậy?!”

Đôi mắt và cặp chân những người ngã trên đất đều không còn nữa, khiến cho đám người đứng đầu kia lập tức hoảng loạn, vốn tưởng là chỉ có hai người, dù có thêm một người nữa thì cũng chẳng là gì, không ngờ tới lại tổn thất nhiều người tới vậy.

“Lão Cửu, cố chịu chút, tôi đi gọi người lại đây!”

“Làm bị thương nhiều người của chúng ta như vậy, không thể buông tha cho bọn nó!”

“Mau cho bọn nó xem Đỗ ca lợi hại đến mức nào!”

Có điều chỉ là vài tên lớn miệng, còn người thì sớm đã chạy mất, không hề bận tâm đến những người bạn còn đang nằm rạp trên đất.

Lâm Ngư chỉ cảm thấy kỳ quái: “Cứ mặc kệ những người này như vậy sao?”

Tần Thời Dã nhìn lướt qua đám người sắc mặt trắng bệch vì đau đớn đang nằm trên mặt đất: “Có lẽ là vì mạng sống mà xin gia nhập, cũng chỉ coi như là bia đỡ đạn.”

Lâm Ngư bĩu môi, nói vậy thì những kẻ này trước kia cũng từng là những người sống sót, vứt vỏ bạn bè, rơi vào kết cục này cũng là xứng đáng.

Hai người cũng không muốn dây dưa nhiều, thấy phía đối phương đã lui, bọn họ cũng quyết định đổi đường khác, không phải lần nào cũng đuổi cùng gϊếŧ tận, nếu không thì phiền toái sẽ rất nhiều.

Con đường này không có nhiều xác sống, Lâm Ngư đứng ở nơi đó, nhắm chuẩn về một phía, bảo cậu đứng tấn còn được, nếu bảo cậu vừa di chuyển vừa bắn tên, thì độ chính xác sẽ bị giảm, dù sao thì cậu cũng mới luyện tập chưa được bao lâu.

Chỉ thấy mũi tên sắp bay trúng đầu một con xác sống, lại đột nhiên thay đổi phương hướng, bay ngược lại về phía hai người, có điều còn chưa kịp lại gần đã bị Tần Thời Dã phân giải mất.

“Dị năng không gian?” Trên mặt người vừa tới hiện lên tia kinh ngạc, người bên cạnh hắn lập tức xen mồm vào nói: “Đỗ ca, hình như không phải là dị năng không gian, chưa từng thấy ai có thể bỏ chân và mắt người vào trong không gian cả.”