Chương 41.3: Bàn giao chứng cứ lên cho căn cứ

Trần Sở Kiều trên đường thực hiện nhiệm vụ không thể không tiếp cận với Tần Thời Dã, nhưng thường ngày Tần Thời Dã cũng không hay nói chuyện với những người khác, bây giờ thấy hắn lên tiếng đáp lời, Trần Sở Kiều có thể nghe ra sự không vui ở trong đó, chắc là không tình nguyện lắm mới nói ra, không khỏi bật cười trong lòng.

Trần Sở Kiều: “Một tuần một lần là được rồi phải không? Độ chiếm hữu của anh có cần cao tới vậy không.”

Tần Thời Dã ngước nhìn Lâm Ngư, Lâm Ngư khẽ cong cong đôi mắt: “Hay để tớ làm đồ ăn đưa qua cho cậu?”

Trần Sở Kiều than ngắn thở dài: “Được rồi được rồi, câu thật sự bị hắn giữ làm của riêng rồi.”

Giờ thì xem như cô đã hiểu ra, hai người này là chiều chuộng lẫn nhau, hơn nữa Tiểu Ngư nhà cô còn rất vui lòng thỏa mãn tính khí khó chiều của nam nhân nhà cậu.

Đội trưởng đã đem nộp hết dữ liệu lên trên, sau vài ngày Trịnh Hiểu Văn lại tới, biểu tình nghiêm trọng nói một câu: “Thủ trưởng muốn gặp các cậu, chắc là muốn khen ngợi gì đó.”

Ban đầu Tần Thời Dã còn từ chối: “Không cần phải làm vậy, tôi làm việc này không phải vì những cái đó.”

Tần Thời Dã không đi, dĩ nhiên Lâm Ngư cũng không đi, huống hồ hai người vẫn luôn muốn sinh hoạt một cách bình thường, lần này chỉ là tình huống đặc thù.

Trải qua một chuyến này, Chân Tông Hạo cũng đã quen thuộc với bọn họ, hắn còn gia nhập vào đội nhóm giả dị năng của Trần Sở Kiều, thấy Tần Thời Dã không đi, hắn cũng không đi: “Lão đại nói đúng, chỉ cần bọn họ bị xử lý là được.”

Trịnh Hiểu Văn hơi mỉm cười: “Tôi chỉ thông báo lại thôi.”

Cuối cùng nhiệm vụ vinh quang này giao lại cho Trần Sở Kiều, để cô đại diện mấy người bọn họ đi gặp thủ trưởng, Trần Sở Kiều không tình nguyện, vẻ mặt ngưng trọng đi.

Lúc trở về, vẻ mặt Trần Sở Kiều hoảng hốt như trúng giải thưởng lớn nào đó: “Căn cứ khen thưởng cho chúng ta 10000 điểm thu thập!” Cô ngừng một chút rồi lại hưng phấn nói, “Chúng ta chia đều cho 5 người đi, mau mau mau!”

Lâm Ngư phất tay: “Tớ không cần, tớ không làm gì cả.”

Trần Sở Kiều: “Sao lại không có, tin tức không phải do cậu đưa tới à?”

Lâm Ngư kéo kéo tay Tần Thời Dã: “Bọn tớ là một cặp, cậu muốn thì cứ tính chúng tớ là một người đi.”

Trần Sở Kiều buồn bã nói: “Ngay cả lúc này cậu cũng muốn cho tớ ăn cơm chó à?”

Tần Thời Dã nắm lấy tay Lâm Ngư: “Nghe theo cậu ấy đi.”

Vẻ mặt Trần Sở Kiều đầy bi thương phân chia điểm thu thập, bởi vì Trịnh Hiểu Văn và Chân Tông Hạo cũng nói không cần nhiều, hơn nữa người nhà Trần Sở Kiều nhiều, cuối cùng quyết định chia Trần Sở Kiều 3500 điểm, Chân Tông Hạo và Trịnh Hiểu Văn mỗi người 2000 điểm, Lâm Ngư và Tần Thời Dã cộng lại là 2500 điểm.

Điểm thu thập của căn cứ khá là quý giá, vậy nên hiện tại bọn họ coi như đã có một khoản kha khá trong tay, Lâm Ngư tính toán sơ qua thì đủ để trả tiền thuê nhà, tương lai mấy năm tới có thể không cần nộp vật phẩm nữa, đổi điểm thu thập nữa.

Sau kia chia điểm thu thập xong, Lâm Ngư bèn nói: “Có dịp mọi người tới nhà tôi ăn cơm đi, tôi nấu một bữa lớn mời mọi người.”

Trần Sở Kiều: “Cơm Tiểu Ngư nấu rất ngon, mọi người tuyệt đối không thể bỏ lỡ.”

Lâm Ngư: “Bảo bác trai, bác gái cùng tới nhé.”

Trần Sở Kiều: “Thật tốt, tớ sẽ đưa cả nhà lên ké cơm.”

Trịnh Hiểu Văn nhướng mày: “Tôi đây cũng không thể bỏ lỡ.”

Chân Tông Hạo không thân thiết bằng quan hệ bạn bè của bọn họ, nên nhất thời có chút xấu hổ, Lâm Ngư cười cười: “Tiểu Chân cũng cùng lên đi, kêu cả Thành Tử lên.”

Hai người kia nhìn qua thì cao lớn hơn Lâm Ngư, nhưng thực tế trước khi xảy ra tận thế mới chỉ là sinh viên đại học năm hai, bởi vậy nên Lâm Ngư nói chuyện rất thoải mái.

Chân Tông Hạo vô cùng cảm động: “Được, chúng tôi nhất định tới, cảm ơn cậu! Cậu còn nhớ rõ Thành Tử, hắn nhất định sẽ rất vui.”

Thành công ôm được đùi lão đại, còn nhờ lão đại mà tìm được đội cố định, tuy đội của Trần Sở Kiều là đội của giả dị năng, nhưng bên trong cũng có cả người thường, vậy nên Thành Tử ở trong đó được đối đãi rất thoải mái, hiện giờ còn có thể góp sức cho quần chúng nhân dân, Chân Tông Hạo cảm thấy lúc trước khi chạy trốn đàn xác sống, gặp được Lâm Ngư và Tần Thời Dã là chuyện may mắn nhất trong tận thế.

Tần Thời Dã nhìn Lâm Ngư nói cười với mọi người, ánh mắt vô cùng dịu dàng, lúc này hắn không còn cảm thấy lo lắng, bất an vì sự chú ý của Tiểu Ngư đặt trên người những người khác nữa, bởi vì hắn đã xác định, trong lòng Tiểu Ngư hắn là quan trọng nhất, bọn họ rất yêu đối phương, không cái gì có thể chia cắt bọn họ.

Nghĩ đến vòng cổ hồ ly nhỏ và tượng điêu khắc gỗ hắn từng đưa cho Tiểu Ngư, Tần Thời Dã nhớ về câu chuyện tình yêu và thuần dưỡng trước kia, ác thú hung ác bởi vì gặp được người kia mà bị thuần hóa trở nên hiền dịu.