Sáng sớm hôm sau, Tần Thời Dã cố ý đặt báo thức thật sớm, ra ngoài kho hàng bỏ thịt mua được vào không gian, lúc trở lại xe phòng, Lâm Ngư còn đang ngủ, ánh mắt trời xuyên qua cửa sổ xe chiếu trên mặt cậu, có lẽ là vì bị ánh sáng chiếu vào không thoải mái, nên khuôn mặt khẽ nhăn lại, nhưng vẫn không muốn tỉnh dậy.
Ngày hôm qua lần đầu ngồi máy bay, rồi ngồi xe, sau đó lại hưng phấn chơi lâu như vậy, thực ra Lâm Ngư rất mệt, do tố chất cơ thể không giống với Tần Thời Dã, nên lúc tinh thần đang thoải mái, ngủ một trận rất sâu, dù Tần Thời Dã đi qua đi lại bên cạnh, cậu cũng không bị thức giấc.
Xem xét đến thời gian, Tần Thời Dã quyết định kêu Lâm Ngư dậy, Lâm Ngư nằm thẳng ngủ, mắt nhắm lại rất ngoan ngoãn, ánh mắt trời xuyên qua lớp lông mi để lại một bóng đen trên mặt cậu, miệng hơi hé ra, mơ hồ nhìn thấy được đầu lưỡi hồng hồng bên trong.
Tần Thời Dã cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, liền vươn tay nắm lấy mũi Lâm Ngư, Lâm Ngư khẽ nhăn mày, cánh tay huơ loạn vài cái, mắt Tần Thời Dã hiện lên ý cười, rút tay lại, nhẹ vỗ lên vai cậu ấy: “Dậy đi, Lâm Ngư.”
Lâm Ngư thoáng mở mắt, mơ mơ màng màng ừ một tiếng, cọ cọ mặt vào bàn tay bên cạnh, miệng còn lẩm bẩm một tiếng: “Buồn ngủ...”
Tần Thời Dã bị Lâm Ngư giữ tay lại, hơi nhích nhích người, lúc này Lâm Ngư mới ngồi dậy ngáp một cái, khi thấy rõ người trước mặt liền giật mình.
“Anh Thời Dã!” Lâm Ngư nhìn mọi thứ bốn mắt, nhớ tới mình đang cùng Tần Thời Dã đến Ô Thị, lúc này mới ý thức được mình đang ở xe phòng, lấy di động ra xem thời gian, liền giật mình hô lên một tiếng, “10 giờ!”
Cậu vội vàng bò dậy: “Anh dậy khi nào, sao không gọi tôi? Thực xin lỗi anh Thời Dã, tôi quên đặt đồng hồ báo thức, chưa kịp làm bữa sáng.”
Tần Thời Dã nhìn dáng vẻ áy náy của cậu, bèn nói: “Tôi cũng vừa dậy.”
Nhìn mặt Tần Thời Dã vạn năm bất biến cũng chẳng biết được hắn nói thật hay giả, Lâm Ngư cũng không để tâm, rửa mặt xong đi ra, nhìn thấy Tần Thời Dã đang ngồi trên ghế xem bản đồ.
Thấy Lâm Ngư đi ra, hắn chỉ vào một điểm trên bản đồ rồi nói: “Đợi lát nữa chúng ta sẽ lái xe đi tới đây.”
Ngón tay hắn đang chỉ vào tỉnh bên cạnh, Lâm Ngư không biết chỗ này có gì vui, nhưng cậu cũng không để ý đến chuyện đi đâu, đi theo anh Thời Dã là được.
Chỗ Tần Thời Dã muốn đi cách Ô Thị không xa, nhưng cũng mất nửa ngày đi xe, ở đó tài nguyên khoáng sản phong phú, hắn định đi thu thập một ít đồ vật hiếm có ở Hải Thị.
Tần Thời Dã: “Có bằng lái không?”
Lâm Ngư đang chuẩn bị làm cơm trưa, nghe vậy liền nói: “Có, nhưng tôi chưa lái nhiều.” Bằng lái là vật hữu dụng, nhưng Lâm Ngư luôn tiết kiệm ăn mặc để có tiền đi học, không mua nổi xe, cũng không lái qua nhiều.
Tần Thời Dã nhàn nhạt ừ một tiếng, biết lái là được, sau này tận thế trên đường tùy tiện nhặt được xe, chỉ cần đừng để chính mình bị đâm chết, dù có lái xe quá tốc độ cũng chẳng ai nói gì.
Một tháng tiếp, Lâm Ngư thường cùng Tần Thời Dã đi khắp nơi, đôi lúc Tần Thời Dã sẽ một mình ra ngoài một chuyến, lúc trở về, Lâm Ngư cũng không hỏi hắn đi đâu, dù sao thì mỗi người đều có một tự do riêng, lúc thì đi xe phòng, lúc thì ngồi máy bay.
Tần Thời Dã mang theo Lâm Ngư tới các thành phố biển thu gom vật tư cũng như hải sản tươi sống, thậm chí còn đào một ao nuôi cá trong không gian, người trong không gian thì phải tự mình làm, nhưng người bên ngoài không gian có thể dùng tinh thần lực tác động vào trong, vậy nên thay đổi chút không khó.
Lúc sau lại đi đến vài nơi bán các sản phẩm nông sản, cũng mua rất nhiều các loại thịt tươi như thịt heo, thịt gà, thịt vịt, còn cả các loại trứng, nuôi cá tôm, Tần Thời Dã lười nuôi gà vịt ngỗng heo linh tinh, hắn tình nguyện mua một đống thịt chất lượng tốt, đặt trong không gian có thể tùy ý lấy ra.
Trong khoảng thời gian này Lâm Ngư chơi rất vui vẻ, cậu được đi hết thảo nguyên tới sa mạc, từ bờ biển tới núi rừng, nông thôn, hơn nữa khi tới một chỗ, Tần Thời Dã sẽ dẫn cậu đi tới danh lam thắng cảnh tại nơi đó thăm quan, còn chụp rất nhiều ảnh đẹp, hầu hết đều là chụp phong cảnh, ngẫu nhiên Lâm Ngư sẽ chụp trộm Tần Thời Dã một bức, cậu cảm thấy Tần Thời Dã lên hình lại càng đẹp trai hơn.
Tần Thời Dã cũng biết Lâm Ngư chụp trộm hắn, nhưng cũng không ngăn lại, tùy ý cậu thôi.
Lúc trên xe phòng hai người sẽ ngủ ở cùng một không gian, khi tới khách sạn Tần Thời Dã lại đặt một gian phòng đôi, chính là loại một gian nhưng có hai phòng ngủ, Lâm Ngư không khỏi có chút tiếc nuối, nhưng cũng may không phải là hai gian riêng biệt.
Tiểu mỹ nhân không hề biết nam nhân ban ngày luôn bày ra vẻ mặt lạnh nhạt kia mỗi tối đều qua phòng sờ soạng hắn, không hề kiêng nể gì mà xoa nắn, liếʍ mυ"ŧ nhũ hoa vừa phát dục không lâu, nhũ hoa dần dần lớn hơn, mãi cho đến khi vừa tay, giai đoạn phát dục của Lâm Ngư hoàn thành, mỗi tối ngủ không rêи ɾỉ đau đớn nữa, cũng không cần tốn thời gian giúp đỡ giải quyết nữa mới dừng, có điều Tần Thời Dã lại cảm thấy có chút đáng tiếc.
Sau khi về lại Hải Thị, Tần Thời Dã quyết định sắp xếp lại một chút, ở bên ngoài cũng khá thoải mái, nhưng vẫn không bằng ở nhà mình, hai người bay tới bay lui cũng mệt, tới tháng mười, cả hai đều đã về tới khu chung cư cũ ở Hải Thị.