Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kiều Dưỡng Phế Vật Xinh Đẹp Ở Mạt Thế

Chương 40.1: Liên lạc với lãnh đạo cấp cao của căn cứ Hải Thị

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vài ngày sau, Lâm Ngư và Tần Thời Dã đã gặp được Trịnh Hiểu Văn trong nhà Trần Sở Kiều, cô gái giả dị năng hệ chữa lành có cái tên vô cùng đáng yêu này thực tế là một chị gái mạnh mẽ, theo thông tin Trần Sở Kiều tìm hiểu được, chồng của cô chính là con trai thứ hai của thủ trưởng bộ ngoại giao.

Lâm Ngư không khỏi nghĩ tới định luật sáu người kia, hai con người xa lạ lại có thể kết nối với sáu người khác tạo thành những mối liên hệ khác, mà cậu còn chưa cần tiếp xúc sáu người khác đã có thể gặp được lãnh đạo, nội tâm không kiềm được thốt lên thật thần kỳ.

“Nói đến căn cứ Dung Nham, trước kia tôi có một người bạn, hắn tới căn cứ này để tìm người, kết quả là một đi không trở về, dị năng của hắn là dị năng không gian, không gian của hắn lớn hơn không gian bình thường rất nhiều, nói không chừng là đã bị người khác chú ý đến......” Trịnh Hiểu Văn nghiêm túc ngồi trên sô pha nhà Trần Sở Kiều, hơi nhíu mày nói.

Nghe thấy không gian, Lâm Ngư liếc nhìn Tần Thời Dã một cái, dị năng cả anh Thời Dã không phải là không gian, còn có cả dòng suối, cả đất trồng, còn có thể cho người vào trong, tuy đó là do hắn khởi động từ vòng cổ, nhưng không gian sớm đã hợp nhất với cả người, nếu bị người khác phát hiện ra, nhất định sẽ có người muốn lấy bọn họ ra làm thí nghiệm, Lâm Ngư cho rằng mình và anh Thời Dã phải phòng bị một chút.

Trần Sở Kiều đập bàn một cái: “Đúng là nực cười, căn cứ điên khùng như vậy, nhất định phải bị xử lý!”

Các loại rau xanh trên ban công của mẹ Trần đột nhiên phát triển nhanh chóng, lớn đến mức đủ ăn tận ba bữa, Trịnh Hiểu Văn bất lực nhìn cô một cái: “Thu dị năng của cậu lại.”

Dị năng của Trần Sở Kiều là hệ mộc, dị năng của cô vừa có thể dùng để đánh nhau khi cần thiết, lại vừa có thể dùng để sinh tồn, chỉ cần ở nhà cũng có thể có được lương thực, có điều đôi lúc cảm xúc của Trần Sở Kiều bị kích động, sẽ giống như bây giờ, dị năng bộc phát dẫn tới những thực vật quanh đó đều mất kiểm soát, cũng may là không ảnh hưởng quá lớn.

Trần Sở Kiều lấy mấy cây rau ra, một nửa đưa cho Trịnh Hiểu Văn, một nửa đưa cho Lâm Ngư: “Cầm về ăn đi, nhà mình nhiều lắm.”

Trịnh Hiểu Văn bình tĩnh nhận lấy, có lẽ lúc trước Trần Sở Kiều cũng thường xuyên đưa đồ ăn cho cô, Lâm Ngư cũng không để ý việc mình còn nhiều vật phẩm, dù sao cũng là tâm ý của bạn tốt, cứ nhận thôi, có qua có lại mới có thể làm bạn tốt lâu dài.

“Việc này tôi sẽ về nói lại với chủ nhiệm, bà ấy là người có tấm lòng lương thiện, luôn muốn bảo vệ tốt những người khác, nghe thấy những chuyện này nhất định sẽ rất tức giận, có điều nếu muốn hành động, thì phải phái người đi điều tra một phen rồi mới đưa ra quyết định được.” Trịnh Hiểu Văn nói.

Lâm Ngư gật gật đầu: “Chỉ cần bà ấy chú ý tới những chuyện này là tốt rồi, còn về việc điều tra, có một người có thể dẫn đường, đó là một người từng sống ở căn cứ Dung Nhăm, chúng tôi vô tình gặp trên đường cậu ta trên đường, tên là Chân Tông Hạo, tôi nghĩ cậu ấy sẽ rất vui lòng giúp chúng ta xử lý căn cứ Dung Nham.”

Tần Thời Dã: “Tôi rất quen thuộc phòng thí nghiệm ở nơi đó, nếu cần điều tra thì cứ để tôi đi.”

Lâm Ngư không nhịn được quay qua nhìn hắn một cái, Tần Thời Dã nhận được ánh mắt của Lâm Ngư, cũng phát cho cậu một ánh mắt trấn an, Lâm Ngư nắm chặt lấy tay nam nhân, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Trần Sở Kiều cho rằng hai người bọn họ từng sinh sống ở căn cứ Dung Nham, nên cũng không chút nghi ngờ nào, chỉ hăng hái nói: “Tôi cũng phải đi!”

Lâm Ngư nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Tôi cũng....”

Tần Thời Dã nhéo nhéo tay cậu: “Tiểu Ngư ở lại căn cứ Hải Thị.”

Lâm Ngư trừng mắt với hắn: “Vì sao chứ?!”

Tần Thời Dã còn chưa nói xong, Trần Sở Kiều đã chen vào: “Lần này đi nói không chừng sẽ rất nguy hiểm, Tiểu Ngư lại không có dị năng, không đi sẽ an toàn hơn.

Lâm Ngư hừ một tiếng: “Tớ đã luyện tập dùng súng rất tốt, đừng có xem thường tớ.”

Trần Sở Kiều chỉ dùng ánh mắt hiền từ, dịu dàng nhìn Lâm Ngư: “Cậu nói với tớ cũng vô dụng, đi mà thuyết phục nam nhân của cậu rồi tính tiếp.”

Lâm Ngư: “......” Quay đầu nhìn Tần Thời Dã.

Tần Thời Dã dùng khẩu hình nói một câu “Không gian”, Lâm Ngư vừa nhìn đã hiểu, ý hắn là bảo cậu ở yên trong không gian? Nhưng mà trong không gian không thể nhìn thấy tình hình bên ngoài, vậy thì khác gì ở lại trong căn cứ, nhiều nhất cũng chỉ là anh Thời Dã dùng tinh thần lực truyền tin báo cho cậu biết thôi.

Lâm Ngư cắn cắn môi, ném cho Tần Thời Dã một ánh mắt “Trở về rồi nói”, sau đó lại ngồi thẳng lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »