Chương 38.4: Son môi

Lâm Ngư trước kia từng đến nhà Trần Sở Kiều, cha mẹ cô cũng biết người bạn tốt này của con gái, hai người vui vẻ đứng dậy đón tiếp Lâm Ngư: “Ai nha, đây là Tiểu Ngư nhỉ, chào mừng con tới chơi, chúng ta làm rất nhiều món con thích, hôm nay con phải ăn nhiều một chút nhé!”

“Tiểu Ngư lớn lên thật tuấn tú, lúc ăn cơm nhìn thấy con, có khi lại ăn được thêm mấy phần cơm nữa đó!”

Lâm Ngư bị sự nhiệt tình này làm cho đỏ bừng mặt: “Cảm ơn bác trai, bác gái, chúng con có mang theo ít quà....” Cậu quay đầu kéo Tần Thời Dã tới gần, cầm lấy đồ vật trên tay hắn, “Không phải đồ vật quý giá gì, chỉ là chút tâm ý của bọn con.”

Cậu bèn giới thiệu một chút về Tần Thời Dã: “Đây là....người yêu của con, anh ấy tên là Tần Thời Dã.”

Lúc Lâm Ngư nói chuyện, nghĩ hai người đã quen biết khá lâu, tình cảm cũng rất sâu đậm, trước đây Tần Thời Dã bảo cậu gọi hắn là chồng, chứng tỏ tình cảm của hai người cũng rất tốt, có thể so với tình cảm hôn nhân, thậm chí còn nhiều hơn, nói là đồng sinh cộng tử cũng không quá, hai từ bạn trái thì không đủ dùng.”

Có điều ở trước mặt người lớn gọi chồng thì ngại quá, nên nói là người yêu, cậu nói như vậy, không ngờ chỉ hai chữ ngắn ngủi đó lại làm dậy sóng trong lòng Tần Thời Dã.

Bọn họ là vào sinh ra tử, trong lòng anh có em, trong lòng em có anh, tình cảm chân thành, hoạn nạn có nhau.

Bố Trần, mẹ Trần trải qua tận thế, cũng không còn cảm thấy hai người con trai ở bên nhau là vấn đề gì nữa, cũng chỉ là ăn bữa cơm, bản thân vui vẻ là tốt rồi, huống chi trong căn cứ, những cặp nam nam, nữ nữ ở bên nhau đã sớm trở nên phổ biến, bởi vậy nên hai người cũng rất nhiệt tình chào hỏi Tần Thời Dã, nhận lấy món quà.

“Ái chà, cái gì cũng không quan trọng, tới ăn có bữa cơm, mang nhiều đồ như vậy làm gì!” Mẹ Trần mở túi ra, đồ vật bên trong hơi lộ ra một chút, hôm nay vì để chiêu đãi khách quý, những đồ ăn trân quý để dành đã lâu đều đã đem ra, sớm đã nhiều hơn bữa cơm thường ngày của họ rất nhiều, “Những đứa trẻ này chẳng biết kiểm soát sinh hoạt của mình gì cả! Có tấm lòng là đủ rồi, cầm về đi, cầm về đi!”

Lâm Ngư chạy vèo một cái vào trong bếp, bưng thức ăn ra, cậu không giỏi ứng phó các trường hợp như này, mà khí chất của Tần Thời Dã qua hung mãnh, mẹ Trần không dám nhét đồ vật vào lại tay hắn, vẫn đành đợi Trần Sở Kiều giải vây: “Ai da mẹ cứ nhận lấy đi, Tiểu Ngư không phải người khách khí, nhất định là bọn họ có đủ vật phẩm, lấy ra những thứ này cũng không thành vấn đề.”

Không thể không nói hai người đúng là bạn tốt, lối suy nghĩ cũng không khác biệt lắm, mẹ Trần bất đắc dĩ, chỉ có thể nhận lấy món quà, thầm nghĩ lát nữa phải bảo Trần Sở Kiều đem gì đó trả lại.

Lâm Ngư bưng thức ăn ra, bố Trần vừa thấy thế liền đoạt lấy: “Sao lại có thể để khách làm việc, Tiểu Ngư ngồi đi! Mau ăn mau ăn!”

Lâm Ngư không dành lại bố Trần, bị đẩy ngồi xuống bàn cơm, hai mắt trông chờ nhìn dáng vẻ bận rộn của bố Trần, mẹ Trần, Tần Thời Dã cảm thấy buồn cười, xoa xoa mái tóc mềm mại của tiểu mỹ nhân.

“Trời ạ! Son môi! Aa bảo bối của tôi!” Trần Sở Kiều xem xét lại túi quà, đột nhiệt mò thấy được những món đồ quen thuộc của cô, cơ hồ nhảy dựng cả lên, “Tớ yêu cậu quá Tiểu Ngư! Cậu quá hiểu tớ!”

Lâm Ngư thấy cô thích tới vậy, cũng rất vui: “Tớ cố ý chuẩn bị cho cậu đó, cậu thích thì tốt rồi.”

Trần Sở Kiều hưng phấn tới mức đỏ hết cả mặt: “Tớ rất thích! Việc tớ hối hận nhất chính là không mang theo bảo bối đi, cậu không biết những thứ này bây giờ quý tới mức nào đâu, tớ đều không dám mua.”

Mỗi địa phương, mỗi cá nhân sẽ có chênh lệch về tình hình riêng, có người còn không có đủ cơm để ăn, có người lại có đủ tiền để chi tiêu hưởng thụ, trong căn cứ dĩ nhiên cũng có đồ trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da, nước hoa các thứ, nhưng yêu cầu điểm tích lũy hay vật phẩm đều rất cao, nếu không phải là người vô cùng có tiền, đều sẽ không mua được, món quà này của Lâm Ngư xem như là đưa đến bảo bối cho cô rồi.

“Nếu biết cậu có dị năng, lại ở đây, tớ đã sớm mang cho cậu thật nhiều đồ trang điểm.” Trước đây Lâm Ngư nghĩ Trần Sở Kiều sống ở bên ngoài, có lẽ cũng chỉ đem theo vài món vật dụng tùy thân gì đó, không dám đem quá nhiều, bây giờ nhìn thấy nhà Trần Sở Kiều gọn gàng ngăn nắp tới vậy, cũng biết được cô có năng lực, bèn cảm thấy bản thân lấy vẫn là quá ít.

Trần Sở Kiều cũng không tham lam: “Như này là đủ rồi, mỗi màu cậu đều lấy cho tớ một cây, tớ lại chỉ có một cái miệng, cũng không biết có thể son tới khi nào.”

Nghĩ đến Trần Sở Kiều trước khi tận thế xảy ra có đến mấy ngăn tủ đựng son môi, Lâm Ngư ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói sau này có cơ hội đi lấy thêm cho cô, dù sao cậu và anh Thời Dã cũng định sẽ ra ngoài căn cứ.