Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kiều Dưỡng Phế Vật Xinh Đẹp Ở Mạt Thế

Chương 38.3: Làm khách nhà bạn tốt

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Được thôi, chỉ cần cậu không chê bọn tớ ăn nhiều là được.” Lâm Ngư rất nhanh chóng đồng ý, mối quan hệ của cậu và Trần Sở Kiều không cần so đo nhiều như vậy, nếu như cô đã mở miệng, vậy chắc chắn tình hình gia đình cô ấy cũng rất ổn, cô ấy sẽ không phải loại người cố tỏ ra sống tốt trước mặt Lâm Ngư, hơn nữa Lâm Ngư cũng muốn nói với Trần Sở Kiều nhiều lời nữa.

Trần Sở Kiều rất vui, Tần Thời Dã vẫn luôn đợi hai người bọn họ nói chuyện xong, Tiểu Ngư và người bạn này của cậu...vừa nhìn đã biết là tình cảm rất tốt, điều này không khỏi khiến cho trong lòng nam nhân có chút khó chịu, có điều Trần Sở Kiều là người có EQ cao và cũng rất đúng mực, cô nói phải về trước cùng ba mẹ làm đồ ăn đãi khách, sau đó tỏ ý hai người có thể về nghỉ ngơi trước một lúc, lát nữa qua nhà cô ăn cơm, sau đó lại tiếp tục nói chuyện.

Dù sao thì cứ đứng ở ngoài hành lang nói chuyện cũng không hay lắm, nhà Trần Sở Kiều ở lầu 3, nên cả đám cùng đi lên lầu, tới lầu 3 thì đường ai nấy đi, Lâm Ngư về đến nhà, liền nghĩ ngợi xem nên mang thứ gì qua nhà bạn tốt.

Tần Thời Dã ôm trọn cậu vào trong lòng ngực mình, đây là tư thế mà hắn thích nhất, có thể bao trọn Tiểu Ngư nhỏ bé trong ngực hắn, Lâm Ngư cũng đã quen, chân anh Thời Dã ngồi rất thoải mái, cơ đùi rất chắc, không quá cứng rắn nhưng cũng không mềm như bông.

“Tình cảm của Tiểu Ngư và người bạn đó thật tốt.” Tần Thời Dã giống như vô tình nói ra một câu.

Lâm Ngư trong nháy mắt liền hiểu được ý của anh Thời Dã, chủ động hôn một cái dỗ dành hắn: “Không tốt bằng anh, tình cảm của anh và em mới là tốt nhất!”

Trên mặt nam nhân vẫn bất động thanh sắc, nhưng trong lòng đã sớm nở hoa, Lâm Ngư sớm đã nhìn thấu biểu tình của hắn, vừa nhìn liền biết anh Thời Dã đã vui vẻ lại, cũng không nói ra, chỉ cười hì hì: “Anh à, chúng ta tới nhà người khác làm khách, cũng phải mang quà sang biếu, anh nói chúng ta nên đem gì sang thì tốt đây?”

Tần Thời Dã bị hai từ “Chúng ta”, “Làm khách” của tiểu mỹ nhân dỗ dành, đúng vậy, hai người bọn họ mới là một nhà, bạn bè dù có thân thiết cỡ nào đi chăng nữa, thì cũng có khoảng cách nhất định.

“Cô ấy là giả dị năng, vật phẩm tầm thường chắc là không thiếu, mang theo những món xa xỉ một chút đi, ví dụ như đồ ăn vặt, bánh kẹo các thứ.” Tần Thời Dã nghiêm túc suy nghĩ.

Lâm Ngư gật đầu vài cái: “Ừm ừm, đúng rồi còn cả mấy cái son môi kia, cuối cùng cũng được trở về với chủ nhân rồi.” Được Tần Thời Dã chỉ điểm, Lâm Ngư cũng nghĩ ra một loạt thứ, “Cô ấy thích ăn khoai chiên vị nguyên bản, thích ăn kẹo matcha, thích uống cà phê, những thứ này đều được, có lẽ lâu rồi cô ấy cũng không được ăn qua mấy thứ này....còn bác trai, bác gái thì tặng mấy loại thuốc vitamin, trước đây chúng ta lấy trong tiệm thuốc rất nhiều, rượu hẳn là cũng được.....”

Tần Thời Dã xoa nhẹ vành tai mềm mại của tiểu mỹ nhân: “Được, đều nghe em.” Cánh tay nam nhân vòng qua ôm trọn người trong lòng, cằm gác lên vai tiểu mỹ nhân, “Tiểu Ngư nhớ thật rõ sở thích của bạn bè.”

Kỳ thực hiện tại Tần Thời Dã không phải đang ghen tị, mà hắn cảm thấy, những người được Lâm Ngư để trong lòng nên cảm thấy vui mừng, cảm động, tính cách của cậu chính là người khác đối tốt với cậu, cậu sẽ đối tốt lại gấp bội phần, vậy nên mới nói, những người không biết quý trọng Tiểu Ngư, căn bản không biết bọn họ đã bỏ lỡ cái gì.

Lâm Ngư vỗ vỗ lưng nam nhân: “Em cũng nhớ rất rõ ăn, anh Thời Dã cái gì cũng ăn được, nhưng rất thích ăn cay, mặn, thích ăn thịt xiên, mì sợi.....”

Tần Thời Dã không ngờ Lâm Ngư lại nhớ nhiều như vậy, thậm chí có những điều nhỏ nhặt chính hắn cũng không chú ý đến, khóe miệng hơi cong lên, trực tiếp hôn lên đôi môi nhỏ đang lải nhải của tiểu mỹ nhân, liếʍ nhẹ lên bờ môi cậu, đầu lưỡi vươn vào câu lấy đầu lưỡi nhỏ, từng chút từng chút mơn trớn hàm trên và yết hầu mẫn cảm, khiến cậu huhu kêu lên.

Vậy nên khi Trần Sở Kiều đón chào hai người lần nữa, vừa nhìn liền thấy đôi mắt cậu phiếm hồng, miệng nhỏ hơi sưng đỏ, cô nhướng mày nhìn Lâm Ngư, khóe miệng hơi cong lên, tỏ ý hiểu rõ: “Kịch liệt tới vậy à? Không làm chậm trễ chuyện tốt của hai người đó chứ?”

Hai tai Lâm Ngư đỏ bừng, mất tự nhiên nói: “Gì cơ? Gì cơ? Tớ nghe không hiểu.” Cậu lướt qua Trần Sở Kiều đi vào bên trong, chào hỏi ba mẹ của cô, “Con chào bác trai, bác gái.”
« Chương TrướcChương Tiếp »