Chương 226 - Chương ưu đãi

Từ sau khi Thành Vương qua đời, Tuyên Tùng Mộng gần như né tránh chuyện kết hôn, Khương Dục Ninh biết bạn mình có khúc mắc, nên cũng không nhắc đến. Lúc này nghe Thẩm Nhượng nhắc tới, nàng không khỏi quan tâm. Nhưng Thẩm Nhượng lại không có ý định nói rõ, chỉ thay đổi chủ đề, làm ra vẻ trầm ngâm: “Ninh Thọ rời kinh thành, ngày sau ai sẽ giúp nàng quản lý sổ sách?”

Khương Dục Ninh nhất thời chưa hiểu ý, ngây người đáp một tiếng.

Thẩm Nhượng thấy bộ dạng ngơ ngác của nàng, không nhịn được xoa xoa mái tóc mềm mại của Khương Dục Ninh, kéo nàng vào lòng ngồi trên đầu gối mình. “Không bằng để trẫm đích thân chỉ dạy, nàng thấy thế nào?”

Hai người đã thành thân được hai tháng, Khương Dục Ninh nhạy bén nghe ra hàm ý trong lời nói của Thẩm Nhượng, vội vàng muốn trốn nhưng bị hắn ôm chặt, không giãy được, chỉ đành ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay Thẩm Nhượng.

Cuối tháng, Tuyên Tùng Mộng rời kinh thành, Thẩm Nhượng cũng không tìm thêm một nữ tiên sinh khác cho Khương Dục Ninh, thay vào đó, đích thân hướng dẫn nàng. Bên cạnh quản lý sổ sách, Khương Dục Ninh còn bị bắt học thêm nhiều việc khác.

Mùa thu qua đi, mùa đông đến, thoắt cái đã gần đến cuối năm. Khương Dục Ninh với vai trò Hoàng Hậu có rất nhiều việc cần chuẩn bị cho tiệc cung đình vào đêm Giao thừa, còn Thẩm Nhượng cũng bận rộn không ngừng. Mãi đến khi yến hội Giao thừa kết thúc, hai người mới có thể thoải mái thư giãn.

Khách khứa đã về hết, Khương Dục Ninh đứng trên hành lang ngoài điện, sóng vai cùng Thẩm Nhượng. Giữa màn đêm pháo hoa rực rỡ, những bông tuyết rơi nhẹ. Khương Dục Ninh đón một bông tuyết trong lòng bàn tay, khẽ nói: “Tuyết rơi rồi.”

Thẩm Nhượng gật đầu, nghiêng người kéo áo choàng cho nàng, Khương Dục Ninh ngoan ngoãn đón nhận sự chăm sóc của hắn, mắt nhìn pháo hoa xa xa, bất giác nhớ đến đêm Giao thừa vài năm trước khi Thẩm Nhượng vì nàng mà bắn pháo hoa.

Sau một lúc im lặng, nàng chợt nói: “Ca ca, ta muốn về Thường Thanh Viên xem thử.”

Thẩm Nhượng nghe vậy, có chút ngạc nhiên, nhưng hắn chưa bao giờ từ chối Khương Dục Ninh. Cả hai về Thừa ân điện thay y phục, Tiết Hoài Nghĩa đã chuẩn bị sẵn xe ngựa.

Đường về Thường Thanh Viên mất gần hai canh giờ, mà lúc đó cũng đã gần đến giờ Tý. Khương Dục Ninh ngồi trên xe ngựa, ban đầu còn trò chuyện với Thẩm Nhượng, nhưng chẳng bao lâu sau đã thϊếp đi.

Khi tỉnh lại, nàng phát hiện mình đã trở về Thính Phong Tiểu Trúc, phòng ngủ cũ của nàng, nhưng Thẩm Nhượng thì không thấy đâu. Khoác thêm áo lông chồn, nàng không gọi người hầu mà một mình bước ra ngoài.

Đêm dài yên tĩnh, tuyết bên ngoài đã ngừng từ lúc nào, tuyết đọng dày đến mức gần ngập cả đôi giày của Khương Dục Ninh. Nàng bước đi trên tuyết, bỗng nhìn thấy một cây quýt còn sum suê trái chín.

Trong mùa đông tuyết rơi dày, cây vẫn trĩu quả khiến nàng ngạc nhiên. Khương Dục Ninh bước tới, hái một quả quýt và phát hiện cây này nghiêng từ viện bên cạnh sang. Nàng ngẩn người, ký ức từ nhiều năm trước ùa về, nàng cầm quả quýt đứng thẫn thờ.

Lúc này, tiếng bước chân vang lên từ phía sau.

Khương Dục Ninh quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Nhượng trong chiếc áo lông cừu màu sẫm, hắn đứng không xa, dáng vẻ cao lớn, tuấn tú, phản chiếu giữa nền tuyết trắng xóa như cảnh tượng lần đầu hai người gặp gỡ.

Hai người nhìn nhau thật lâu, Khương Dục Ninh định nói gì đó, nhưng chợt nghẹn lời.

Thẩm Nhượng nhìn quả quýt trong tay nàng, mỉm cười nhẹ nhàng hỏi: “Ninh Ninh, có thể cho ca ca một miếng không?”

—— chính văn xong.

——————————————



GIỚI THIỆU TRUYỆN MỚI: Xuyên Vào Truyện Xung Hỷ: Ta Mặc Kệ Tất Cả



Nghe đồn rằng Đại công tử đích xuất của phủ Vinh Quốc Công, Lục Nghiên An, có dung mạo như Quan Âm, tính tình ôn nhu, đến cả con kiến cũng không nỡ giẫm chết, được mệnh danh là thánh mẫu nhân gian.

Thế nhưng, vị nhân vật như tiên giáng trần ấy lại không cẩn thận ngã ngựa, hôn mê bất tỉnh, nghe nói sắp trở thành người thực vật rồi.

Để con trai nhanh chóng tỉnh lại, phu nhân Vinh Quốc Công ngày đêm cầu thần bái Phật, còn mời cả lão thần côn đến.

Lão thần côn bấm ngón tay tính toán, cho rằng cần phải có một nữ tử sinh vào giờ âm, ngày âm, tháng âm, năm âm đến xung hỷ cho Đại công tử, mới có thể phá giải cục diện tử vong này.

Phu nhân Vinh Quốc Công, như người chết đuối vớ được cọc, liền suy tính, lựa chọn cẩn thận trong phủ, cuối cùng tìm được một đại nha hoàn có thân phận trong sạch, tính tình thật thà, dung mạo xinh đẹp, quan trọng nhất là sinh vào giờ âm, ngày âm, tháng âm, năm âm để xung hỷ cho Đại công tử.

Người được chọn đó chính là Tô Mạn Mạn.

Nghe đồn rằng Tô Mạn Mạn đang qua lại với một thư sinh nghèo nàn, phu nhân Vinh Quốc Công lập tức quyết định phá tan đôi uyên ương, không ngờ rằng...

Trong chính phòng, mỹ nhân quỳ trên đất, tuy đẹp nhưng ngơ ngác, cả người toát ra khí chất "ta đây mặc người chém gϊếŧ".

Nàng khẽ ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt tựa tiên nữ giáng trần, không vướng chút bụi trần nhân gian, sau đó đối diện với khuôn mặt đầy từ ái của phu nhân Vinh Quốc Công, nhẹ nhàng hé đôi môi đỏ, giọng nói đầy xúc động: “Chuyện tốt như vậy, sao Đại phu nhân không nói sớm cho nô tỳ?”

Phu nhân Vinh Quốc Công: …

.

Tô Mạn Mạn xuyên vào một quyển tiểu thuyết xuyên không, trở thành tiểu thê tử xung hỷ cho nam chính nguyên tác, người đã chết yểu từ sớm.

Theo như cốt truyện, sau khi người chồng rẻ mạt của nàng qua đời, nàng sẽ sống cô độc cùng mấy chục gia nhân trong một trang viên u tịch rồi chết.

Tô Mạn Mạn: Chồng chết rồi, tiền có, thời gian rảnh cũng có, còn được sống trong biệt thự lớn dưỡng lão, quá đã luôn!

Truyện hài hước, bỏ mặc tất cả.

Cứu rỗi, chữa lành.