Sau khi cảnh kinh dị đầy kịch tính qua đi, Giang Diệu rút tay ra khỏi tầm nhìn của Ôn Ngu. Ánh sáng từ màn hình trở lại tầm nhìn, và Ôn Ngu cuối cùng nhận ra mình đang nắm chặt tay của Giang Diệu. Anh hoảng hốt, nhanh chóng thả ra nhưng lại vô tình đẩy ngã cốc bia lạnh trên bàn.
Bia chảy ra từ cốc đổ vào quần áo của anh. Anh nhanh chóng đi ra khỏi phòng để tìm phòng tắm, ý định rửa sạch vết bia trên áo. Nhưng dung dịch bia đã thấm hoàn toàn vào vải áo, để lại những vết ố màu vàng nhạt lớn.
Ôn Ngu đứng trước gương cau mày, quyết định quay trở lvề và thay chiếc áo sạch sẽ. Tuy nhiên, khi anh quay đầu, anh nhận ra rằng Giang Diệu đang đứng gần cửa.
"Định trở về thay quần áo?" Như nhìn thấy suy nghĩ của Ôn Ngu, Giang Diệu hỏi.
Ôn Ngu gật đầu một cách không vui, nâng chân bước về phía cửa.
"Cần tôi đi cùng cậu không?" Giang Diệu lại hỏi.
"Không cần." Ôn Ngu từ chối một cách thẳng thừng. "Anh đến đây để làm gì?"
Khuôn mặt của Giang Diệu tràn đầy nụ cười nhạt. "Tôi đến để xem cậu có khóc không."
Ôn Ngu nhìn chằm chằm vào anh mà không nói gì.
Giang Diệu nhìn thấy và nhận ánh mắt Ôn Ngu và đổi sang giọng điệu nghiêm túc, "Vì cậu không cần tôi đi cùng, nhớ giúp tôi mang đồng hồ về."
"Đồng hồ gì?" Ôn Ngu thản nhiên hỏi, không để ý đến câu nói của anh ta.
Giang Diệu nâng tay trái lên để cho anh xem. "Sáng nay khi tôi đưa cậu về, tôi đã tháo đồng hồ và để nó trên bàn."
Ôn Ngu nhìn vào cổ tay của anh ta, và anh nhớ rằng có một cái đồng hồ ở đó, nhưng bây giờ nó trống trơn.
"Tôi có giúp anh hay không cũng tùy vào tâm trạng của tôi." Anh khẽ ngâm nga và đi qua người đàn ông.
Ôn Ngu trở lại phòng để thay đồ, và sau đó không ra khỏi phòng nữa. Cho đến khi một tin nhắn từ Phương Việt gọi anh ra ngoài ăn tối, anh mới đứng dậy để tìm một cái mũ bóng chày để đội. Anh đã vô tình tìm thấy chiếc đồng hồ tay mà Giang Diệu đã tháo xuống, nhận ra chiếc đồng phiên bản giới hạn này đắt gấp nhiều lần so với cặp kính hỏng. Ôn Ngu đặt nó vào túi và quyết định sẽ sử dụng chiếc đồng hồ này để trêu chọc Giang Diệu một chút.
Tuy nhiên, Giang Diệu không xuất hiện trong nhà hàng, chỉ có anh và Phương Việt ăn tối. Kế hoạch của anh bị đảo lộn, và Ôn Ngu cảm thấy thất vọng. Sau khi ăn xong, anh đặt chiếc đồng hồ tay vào túi.
Buổi chiều vẫn là thời gian cho giấc ngủ, sau khi ngủ trưa xong, anh bắt đầu chơi game. Tài khoản của Giang Diệu không trực tuyến. Ôn Ngu đã yêu cầu Phương Việt kéo anh lên bảng xếp hạng. Nhưng đến bữa tối, Giang Diệu vẫn không đến nhà hàng.
Ôn Ngu bắt đầu cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng vì lòng tự trọng nên không dám hỏi nơi họ đến đâu. Vào buổi tối, Phương Việt muốn đi bơi, nhưng Ôn Ngu lại thay đổi thái độ thường ngày và quyết định đi cùng anh ta đến hồ bơi trong nhà.
Phương Việt biết bơi nhưng Ôn Ngu không biết, nên anh phải giữ bám vào chiếc phao bơi. Phương Việt đưa cho anh một con vịt bơi có thể phát ra tiếng kêu. Ôn Ngu đã chơi với nó một cách buồn chán, sau cùng không thể kiềm chế được và hỏi Phương Việt Giang Diệu đi đâu.
"Cậu không biết sao?" Phương Việt nói khi anh ta ngồi bên bể bơi uống nước và nhìn xuống dưới. "Họ sẽ quay lại thành phố vào tối nay."
"Tối nay?" Ôn Ngu nhăn mày.
"Dù sao thì họ đến đây để làm việc, không phải để nghỉ mát." Phương Việt giải thích. "Sau khi công việc hoàn thành, họ sẽ trở về thôi."
Ôn Ngu vẫn còn choáng váng vì thông tin này.
"Câu có việc gì với Giang Diệu không? Tôi có thể giúp cậu liên lạc với Thẩm Lăng Nhiên." Phương Việt nói.
"Anh ta..." Ôn Ngu muốn nói rằng chiếc đồng hồ của Giang Diệu vẫn còn nằm ở đây. Nhưng khi anh nghĩ về việc Giang Diệu sáng còn kêu anh mang nó theo, tối đến lại bỏ đi mà không nói một lời, điều này khiến anh cảm thấy khá kỳ quái và tức giận.
Lời nói bên môi, anh đã thay đổi ý định và nói, "Không có gì, chỉ là một câu hỏi thôi."
Nhưng có điều gì đó lạ trong chuyện này. Ôn Ngu cằm lên phao bơi và bắt đầu suy nghĩ sâu về cuộc trò chuyện sáng nay. Anh nhanh chóng nhận ra điều kỳ lạ, sáng nay khi Giang Diệu yêu cầu anh mang đồng hồ cho anh ta, anh ta không nói "mang đến" hoặc "mang qua," mà nói "mang về." Vì vậy, sáng sớm, Giang Diệu đã quyết định để anh mang đồng hồ này về thành phố thay vì mang nó đến nhà hàng. Anh ấy đã sử dụng anh như một người giao hàng chứ? Khi nhận ra điều này, Ôn Ngu tức giận và nén cái vịt bơi cho đến khi nó kêu gào.
Phương Việt nghe tiếng con vịt và quay lại với sự bất ngờ, không hiểu tại sao thiếu gia này của anh trở nên tức giận như vậy.
Họ ở trong biệt thự thêm vài ngày nữa trước khi quay lại thành phố. Trong khoảng thời gian này, Giang Diệu không liên lạc với anh, dường như đã quên mất chiếc đồng hồ tạm thời để lại ở đây. Ôn Ngu đã trở lại cuộc sống thường ngày của mình, tham gia các cuộc chơi với bạn bè một cách liên tục.
Nhưng cho đến một đêm, anh gặp lại Giang Diệu tại một quán bar.
Đêm đó có bạn của anh ấy đang tổ chức sinh nhật, họ đã thuê cả ban nhạc biểu diễn tại quán bar và mời tất cả khách hàng ngồi trên ghế đều được uống miễn phí. Ôn Ngu đã bị dụ dỗ uống nhiều rượu, sau đó bị đẩy xuống sàn nhảy.
Anh ấy cảm giác chóng mặt suốt cả thời gian, cho đến khi anh cảm thấy có một người đang vuốt nhẹ lưng mình trong đám đông. Lúc này, anh mới tỉnh táo và thoát khỏi đám đông, quyết định đi đến nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo.
Tuy nhiên anh vô tình chứng kiến một người đàn ông đang kéo một cô gái bị đánh thuốc mê đi cửa sau ra khỏi quán bar.
Chỉ cần vài bước, anh đã theo sau họ. Dưới tác động của rượu, anh đã lấy cả một chai rượu trên bàn.
Bên ngoài quán bar, một con hẻm tối tăm hiện ra, người đàn ông ném cô ấy xuống đất. Anh ta nghiêng người cô gái và muốn cởϊ áσ sơ mi của cô, trói cổ tay cô đè xuống đất và chà xát qua đồ lót. Ánh trăng trong hẻm lờ mờ Ôn Ngu không nhìn rõ, nhưng anh có thể cảm nhận qua những tiếng rêи ɾỉ yếu ớt của cô gái rằng cô ấy chưa hoàn toàn mất ý thức.
Ôn Ngu lo sợ và căng thẳng, muốn gọi điện thoại cho người khác để xin giúp đỡ, nhưng anh đã nhận ra rằng bạn bè của anh đã say và không ai thấy cuộc gọi điện thoại của anh. Trong tình trạng hoang mang, anh đã không nghĩ đến việc báo cảnh sát. Anh bước tới với chai rượu.
Người đàn ông nghe thấy tiếng bước chân và quay lại, nhìn anh qua ánh trăng. Anh ta chửi rủa những lời bẩn thỉu rồi đứng dậy uy hϊếp anh: "Đừng có can thiệp nhiều, nếu không thì ta đánh ngươi đó."
Tay Ôn Ngu cầm chai rượu sau lưng, anh đã uống quá nhiều, bây giờ bị lời nói của tên đó kí©h thí©ɧ, trong tiền thức toát lên tư cách thiếu gia, nhìn chằm chằm anh ta vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn nói: “Ngươi mới nên bị đánh.”
Người đàn ông đã tiến lại gần một cách hung dữ, cơ bắp tay bắt đầu căng tròn để đánh anh. Ôn Ngu đã tự nhiên đưa chai rượu lên cao để tấn công, và trong một cú đập vô tư rơi trên nắm tay của anh ta.
Đáy chai rượu lập tức vỡ tung trên nắm đấm anh ta, những mảnh vỡ ghim trên nắm đấm, nhuộm đỏ nắm đấm của anh ta. Người đàn ông hoàn toàn bực mình và vặn cổ áo bằng một tay nhấc Ôn Ngu lên.
Đối mặt với ánh mắt ảm đạm và dữ tợn của người đàn ông, lỗ chân lông của Ôn Ngu run rẩy, thân thể như đè xuống. Anh nghiến răng và giơ tay đang cầm chai lên hất vào mặt đối phương.
Không giống như lần đầu tiên, người đàn ông dễ dàng đỡ được, giật lấy chai rượu của anh và nhìn vào nơi ánh trăng chiếu vào. Sau khi nhìn thấy sắc mặt và bóng dáng của anh, người đàn ông đè anh vào tường, cười xấu xa “Trông đẹp đấy nhưng tiếc là lão tử không chơi cửa sau.”
"Không ăn được thì phá cho hôi thôi," anh ta cầm chiếc chai rượu mà anh ta đã cướp được, đặt mảnh thủy tinh nhắm vào Ôn Ngu, ánh mắt đầy đe dọa ác ý, "Tại sao không sử dụng chai rượu này để vẽ một số vết trên khuôn mặt của ngươi chứ?"
Ôn Ngu thực sự rất sợ, tỏng lòng sợ và lo lắng dày đặc. Anh nắm vào tay của người đàn ông giãy dụa, nhưng cánh tay của anh ta như một cây gậy sắt, áp lực trước mặt anh càng lúc càng tăng.
Anh ta thậm chí không thể thờ và kêu lên trong đau đớn, cảm giác như xương quai xanh của anh sắp bị nghiền nát.
"Tên ngươi là gì?" Dùng tay xoa xoa lên gương mặt trắng nõn của anh, suy đoán anh là một cậu ấm giàu có, người đàn ông đang nhếch môi một cách khinh bỉ, "Thiếu gia được nuông chiều, ta còn chưa kịp làm gì."
Mắt của Ôn Ngu bùng lên trong sự tức giận và sợ hãi, dưới tác động của những cảm xúc kép kín đáo này, anh đã cuối cùng nhớ lại việc phải gọi cảnh sát. Anh thở nhanh và không ổn định, ngón tay run rẩy khi anh tiến vào túi xách, và lặng lẽ lấy điện thoại ra khỏi đó.
Trong giây tiếp theo, tay mà anh cầm điện thoại truyền đạt nỗi đau mạnh mẽ, chiếc điện thoại bị đánh bay và đập mạnh xuống sàn, chất lỏng dính và nhớt đã nhỏ xuống từ ngón tay.
Ôn Ngu tâm trí trống rỗng một chút, ý thức bị tê liệt bởi sự đau đớn không ngừng gia tăng. Anh chưa kịp suy nghĩ về việc nước nhỏ từ ngón tay của anh là gì thì ngay sau đó, anh nhìn thấy máu bắn tung tóe của chính mình trên chai rượu vỡ người đàn ông đưa lên.
Đồng tử của anh co rút giữ dội.
“Ngươi vẫn muốn gọi cảnh sát à, ta xem người gọi cảnh sát thế nào nếu miệng bị dập nát.”
Người đàn ông đầy tức giận và lấy mảnh thủy tinh vào môi anh, Ôn Ngọc che mặt nhắm mắt, duỗi chân đá mạnh vào háng anh ta.
Chân anh đá vào phần thân dưới của người đàn ông, bàn tay trên mặt không bị kính rạch trúng. Khi người đàn ông kêu đau đớn, anh mở mắt sợ hãi và hạnh phúc.
Giang Diệu nửa tháng không gặp, một tay nắm lấy tay người đàn ông đang cầm chai rượu, tay kia ấn anh ta tại chỗ, không thể động đậy.
Một tay đỡ chai rượu trong tay người đàn ông ra, trong tiếng rơi xuống đất, anh ta đẩy người đàn ông ra khỏi cơ thể Ôn Ngu, xoay người đánh ngã hắn ta xuống đất rồi giẫm lên.
Ở góc độ Ôn Ngu không nhìn thấy, Giang Diệu đưa lưng về phía ánh trăng : “Vì miệng anh không sạch sẽ, vậy thì đừng nói chuyện.”
Ngay sau đó với tiếng “cạch” hàn của người đàn ông bị cắt.