Chương 11: Không Quen

Khi thức dậy vào ngày hôm sau, trong căn nhà chỉ còn một mình anh. Giang Diệu đã rời nhà mà không đến gọi anh dậy vào buổi sáng. Khi anh đi thư phòng, anh thấy rằng người kia đã rời đi khá nhanh, thậm chí không đóng cửa thư phòng lại hoàn toàn.

Ôn Ngu đã cảm thấy kỳ lạ, nhưng không suy nghĩ nhiều. Ngoài tin nhắn từ Phương Việt mời anh đi chơi, anh còn có một lời mời kết bạn mới trên WeChat. Ôn Ngu nhẹ nhàng nhấp vào và hỏi Phương Việt muốn đi đâu.

Phương Việt đang ở sân goft cùng bạn mình, rủ anh qua chơi cùng. Vì anh bị thương tay nên không thể chơi golf, nhưng không có nơi nào khác để đi, vậy nên anh quyết định tới gặp Phương Việt.

Trước khi ra ngoài, anh nhận được cuộc điện thoại từ Giang Diệu. Có một tài liệu quên tại nhà và anh muốn Ôn Ngu giúp đưa đến. Ôn Ngu cảm thấy phiền phức và từ chối, "Tôi đã hẹn với Phương Việt, anh nên tìm một người khác để lấy tài liệu."

"Ở đâu?" Giang Diệu hỏi.

"Câu lạc bộ golf ở phía đông thành phố," Ôn Ngu trả lời, đứng ở gần lối vào.

"Liệu cậu còn nhớ nợ tôi một điều kiện không?" Giang Diệu nhắc nhở anh một cách thong thả.

"Điều kiện gì?" Trong thời gian ngắn, Ôn Ngu không thể nghĩ ra, vì vậy anh trả lời có chút cẩu thả.

“Điều kiện giữ bí mật cho việc câu cá gã xuống suối.” Giang Diệu nói

Sắc mặt anh lập túc thay đổi, anh tiếc nuối nói: “Anh có điều kiện gì? ”

"Bạn hãy giúp tôi mang tài liệu đến câu lạc bộ, và tôi sẽ đến lấy nó vào buổi chiều," Giang Diệu yêu cầu.

"Thỏa thuận," Ôn Ngu nhanh chóng đồng ý, ngạc nhiên vì điều kiện quá đơn giản và lo sợ rằng người kia có thể thay đổi ý kiến.

Theo hướng dẫn của Giang Diệu, anh đã tìm thấy tài liệu trong phòng làm việc và mang nó đến câu lạc bộ. Khi đến đó, đã đến giờ ăn trưa, vì vậy anh đã đặt tài liệu vào tủ sắt và sau đó đi ăn trưa với Phương Việt. Trong thời gian này, Phương Việt hỏi về việc anh bị thương và Ôn Ngu chỉ nói rằng anh đã có một cuộc xung đột với người khác. Trời nắng giữa trưa, họ đã ngồi trong nhà và tự sắp xếp một trận bài.

Ôn Ngu nằm một mình trên ghế và nghe nhạc, ánh mắt quét qua kính trong suốt bên cạnh, thấy nhân viên phục vụ trong bộ đồ làm việc của câu lạc bộ, dẫn hai khách hàng đi ngang qua cửa sổ, trong đó có Giang Diệu mặc đồ thể thao.

Anh nhanh chóng đứng dậy từ ghế sofa và gõ nhẹ lên kính trong suốt. Giang Diệu dường như không nghe thấy và tiếp tục bước đi mà không quay lại. Những người đang chơi bài bên trong đã ngẩn đầu lên nhìn anh khi nghe thấy âm thanh.

"Người vừa đi ngang có phải là người thừa kế của nhà họ Giang không?" Có người trên bàn đánh bài lên tiếng trước..

"Đúng vậy, đó là anh ấy." Người khác nói, "Ôn Ngu có biết anh ấy không?"

"Hình như tôi không quen," người lạ đối diện Phương Việt nói, "Anh ta thậm chí không quay đầu."

Người lạ này nói một cách vui vẻ, có thể xem là nói đùa, hoặc có thể xem là chế giễu, khiến hai người còn lại không dám tham gia vào cuộc trò chuyện. Ôn Ngu lúc đó mới nhìn thẳng vào họ và phát hiện rằng ngoài người lạ này ra, những người còn lại đều là bạn thường xuyên chơi cùng Phương Việt.

Anh đeo tai nghe và nằm trên ghế sofa, như mình không nghe thấy những lời đó.

Không biết anh ta không nên nói như vậy hay muốn khoe khoan khuôn mặt thô sơ nhanh chóng lên tiếng lần nửa: “Ba tôi đã đưa tôi và Giang Diệu đi ăn tối, hôm đó Thẩm Nhất Minh của nhà họ thẩm cũng ở đó.”

Hai người kia tiếp tục với một vài lời khen ngợi và hỏi chí tiết về bữa ăn. Chủ đề cuộc trò chuyện của họ dần đi chệnh hướng, và trên bàn chỉ có Phương Việt tập trung chơi bài.

Ôn Ngu không khỏi giễu cợt trong lòng, anh tháo tai nghe đứng lên và ngồi bên cạnh Phương Việt, hỏi: "Khi nào cậu rảnh để chúng ta chơi tennis?"

"Tại sao cậu lại muốn chơi tennis?" Phương Việt có vẻ bối rối.

"Tôi đã lâu không chạm vào vợt, thật khó chịu.” Ôn Ngu chậm lại nhấn chữ rõ ràng: “bởi vì lần cuối tôi chơi là cách đây một nửa tháng với Giang Diệu,"

Sau khi anh nói xong, tai của người khác điều vểnh lênh.

"Chơi tennis với người thừa kế nhà họ Giang?" Một người nói.

"Hai ngày trước anh ta yêu cầu tôi cùng chơi, chỉ là lần trước tôi không rảnh nên đã từ chối anh ấy." Ôn Ngu trả lời tự nhiên, nhưng pha thật với giả.

"Người thừa kế của nhà Giang đã bị bạn từ chối?" Người đó ngạc nhiên.

Ngay cả Phương Việt, người đang chơi bài một cách tập trung, cũng quay đầu một chút, có vẻ ngạc nhiên khi nghe anh nói. Ôn Ngu liền nhìn vào mắt Phương Việt, thấy anh ấy nâng mắt lên, và thấy người lạ mới đang cầm bài nhưng ngón tay của tên đó bắt đầu cắn chặt. Ôn Ngu mỉm cười và không nói gì nữa.

Nhưng đến khi người đó đã đánh xong quân bài trong tay, bắt đầu xé bàn, anh ta bắt đầu xé bàn một cách thờ ơ, "Giang Diệu vừa rồi hình như đã mặc kệ cậu."

Khóe miệng Ôn Ngu mỉm cười, anh ép buộc bản thân mình vặn lại: “Anh ta không nhìn thấy tôi.”

“Anh ta không có ở đây, cậu muốn nói gì nói thôi.”

Khuôn mặt thô kệch nói giọng điệu khinh thường

“Trừ khi bây giờ cậu gọi anh ta tới.”

Ôn Ngu tức giận gửi một tin nhắn cho Giang Diệu, kêu anh đến phòng khách ngay lập tức để lấy tài liệu. Tuy nhiên, Giang Diệu phản hồi rằng anh bận và không thể đến ngay. Ôn Ngu buộc phải nuốt nước bọt và giả vờ không nghe thấy lời nói của người lạ một chút nào.

Sáng sớm, người đã thêm anh tgửi một tin nhắn, cô là cô gái anh đã giúp đêm qua và muốn mời anh đi ăn để cảm ơn. Ôn Ngu định trả lời từ chối, nhưng lại bị Phương Việt gián đoạn bởi câu hỏi của anh. Do đó, anh nhanh chóng quên đi việc phải trả lời tin nhắn của cô.

Vài người sau đó đề xuất mọt trận golf và Phương Việt hỏi Ôn Ngu có muốn tham gia không. Ôn Ngu đồng ý và họ ra khỏi câu lạc bộ cùng với những người khác. Phương Việt đặt chân ra ngoài và sau khi họ đi một đoạn, anh đẩy Ôn Ngu bắt đầu trò chuyện.

"Về cái vụ Giang Diệu mời cậu đi chơi đó là thật hay giả?"

"Chắc chắn là giả." Ôn Ngu trả lời mà không do dự, "Tôi chỉ đang nói dối họ thôi. Đứa mới kia," anh nâng cầm về phía người kia, "cậu biết nó ở đâu? Tôi không thích nó lắm."

"Trần Tinh Chúc à?" Phương Việt sờ sờ cằm lộ ra vẻ có chút bất lực, "Là con trai duy nhất của nhà họ Trần. Gần đây anh trai tôi đang làm ăn với họ Trần nên anh ấy bắt tôi đưa theo đi chơi."

Ôn Ngu không nói gì thêm, nhưng vẫn không thích hắn.

Khi Phương Việt đi chơi golf, Ôn Ngu nằm dưới mái hiên uống nước. Đúng sau một khoảng thời gian ngắn sau sự kiện đêm qua, điện thoại của cậu bất ngờ lại reo. Lần này lại là cuộc gọi từ chú. Chú hỏi cô gái cậu đã giúp có liên lạc với cậu chưa. Ôn Ngu mới nhớ mình đã quên trả lời và kể lại về việc cô ấy mời đi ăn cùng. Chú dường như đang rất vui vẻ và tìm mọi cách để thuyết phục anh tham gia cuộc hẹn. Dù thấy lạ lắm nhưng dưới áp lực của chú, anh cuối cùng đã đồng ý đi ăn với cô gái.

Khi cuộc điện thoại kết thúc, số dư tài khoản ngân hàng tiêu vặt anh thường xài liền tăng lên. Ôn Ngu xem số tiền trong tài khoản và tính toán thời gian, nhớ lại rằng thời gian để nhận tiền mặt hàng tháng còn chưa đến. Nhưng việc chỉ cần đi ăn một bữa trưa đã nhận được số tiền, nên anh không bị thiệt hại. Ôn Ngu mở WeChat và trả lời tin nhắn.

Sau khi hoàn thành công việc, anh đứng lên và thấy bóng Giang Diệu đang đi bộ trên sân golf với một cây gậy. Nhữn người đi cùng anh ta rời đi với caddie, để lại Giang Diệu tại chỗ không nhúc nhích, giống như bị chặn lại.

Trần Tinh Chúc đi tới trước mặt bọn họ chào Giang Diệu. Nhận ra anh ta và Phương Việt, Giang Diệu nhẹ nhàng gật đầu với bọn họ, sau đó liếc nhìn giữa mọi người.

Không nhìn thấy bóng dáng của Ôn Ngu, anh ta xoay người đi lại với cây gậy của mình, không bao lâu sau đã chú ý tới bóng dáng dưới mái hiên. Giang Diệu đi về phía mái hiên, mấy người phía sau đi theo anh ta.

Phương Việt cố gắng tìm Ôn Ngu, trong khi Trần Tinh Chúc muốn nói chuyện với Giang Diệu. Do đó, từ xa, Ôn Ngu nhìn thấy hai người đang trò chuyện. Với ý định nếu không thấy là không có chuyện, anh nhấn chặt mũ lên trán.

Nhưng với sự tiến gần của họ và âm thanh trò chuyện trở nên rõ hơn, Ôn Ngu lôi tai nghe ra khỏi túi.

Trần Tinh Chúc thoáng thấy hành động của anh ta, trực tiếp mở miệng ngăn anh ta đeo tai nghe, "Anh Giang, vừa rồi Ôn Ngu còn nói cho chúng tôi về anh? "

Nghe thấy tên của mình, Ôn Ngu ngước lên.

Giang Diệu dừng lại trước mặt anh ta, có chút hứng thú hỏi, "Nói gì về tôi?"

"Khen anh chơi tennis tốt." Trần Tinh Chúc nở nụ cười rạng ngời.

Nghe thấy Ôn Ngu khịt mũi trong lòng, anh chưa bao giờ nói nịnh hót đến thế, Trần Tinh Chúc thật quanh co.

Giang Diệu, với vẻ mặt đầu ẩn ý nhìn Ôn Ngu.

Trực giác Giang Diệu xem chính mình là trò đùa, ánh mắt Ôn Ngu nhìn anh ta cảnh cáo. Tuy nhiên, những lời tiếp theo của Trần Tinh Chúc khiến anh phản ứng, câu nói không phải để khen ngợi mà dẫn đến những điều tên đó muốn biết.

"Nhân tiện, Ôn Ngu còn nói anh rủ cậu anh chơi tennis” Giọng Trần Tinh Chúc bối rối và khao khác: “Vậy anh Giang và Ôn Ngu quen biết lâu rồi sao?”

“Bảo cậu ấy chơi tennis?” Giang Diệu nhớ lại hai giây “Chuyện khi nào?”

Trước khi lời nói của đối phương rơi xuống, Ôn Ngu đã đông cứng người trước. Nhận ra lời nói dối sắp bị vạch ra, anh sớm mất mặt, khuôn mặt đỏ bừng yếu ớt, tuyệt vọng nhìn Giang Diệu.

“Nghe Ôn Ngu nói là hai ngày trước” Lông mày Trần Tinh Chúc tự hào, “Anh Giang không nhớ sao?”

Phương Việt vốn không thể xen vào, cũng nhận ra có đều gì đó không đúng, nhanh chóng chen vào cuộc trò chuyện: “Anh Giang bận công việc quá, nhớ không ra là chuyện bình thường, anh muốn uống gì không?”

Không quan sát động tác nhỏ của Ôn Ngu, cũng không để Phương Việt nói hết lời, Giang Diệu dùng vẻ mặt thường ngày ngắt lời anh ta: “Tôi không yêu cầu Ôn Ngu chơi tennis.”

Hai má Ôn Ngu giấu dưới mũ nóng bỏng, cảm giác xấu hổ ùa vào trong lòng, Nhưng nghĩ rằng mình đã nói dối trước, anh nghiến răng nuốt quả đắng vào bụng.

Ôn Ngu cảm nhận được ánh mắt từ tất cả mọi người qua mũ lưỡi trai, anh cảm thấy mình như đang bị đốt cháy trên lửa. Nhưng Trần Tinh Chúc không muốn để anh thoát khỏi, “Vậy nên anh Giang và Ôn Ngu không quen biết nhau sao?”

"Nhưng," như nhìn thấy sự ngượng ngùng trong tâm hồn Ôn Ngu, Giang Diệu tiếp tục với vẻ mặt hờ hững bổ sung, "Sáng nay, Ôn Ngu vừa từ nhà tôi ra."

"Tay cậu ấy bị đau tối qua là tôi đưa cậu ấy đến bệnh viên," Giang Diệu kể thêm.

"Còn về việc chơi tennis, chỉ cấn cậu ấy muốn, tôi có thể chơi với cậu ấy bất kỳ lúc nào."

"Khi nào tôi nói rằng tôi không quen cậu ấy?" Giang Diệu hỏi nhẹ mỉm cười.