Chương 64

Tống Úc xuống lầu không nhìn thấy Cố Thanh Trì, nghĩ thầm có lẽ lại bỏ lỡ xe buýt rồi.

Anh ngồi ở trong xe ăn chút điểm tâm, sau đó lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Cố Thanh Trì.

Một con cá tài hoa hơn người:

Hôm nay chỗ đậu xe của anh không biết bị tên ngu đần nào chiếm, đỗ ở ga-ra bên cạnh khu A, vị trí số 56.

Đợi một lúc chưa nhận được trả lời, Tống Úc hạ thấp chỗ ngồi nằm lướt Weibo.

Theo dõi đặc biệt:

Cô vợ xinh đẹp nhà tôi: “Hôm nay vừa cân, Giao Hàng thế mà 6 cân rồi.”

(6 cân TQ = 3kg)

Weibo này kèm theo một tấm ảnh chụp toàn thân, chắc hẳn là đồng nghiệp chụp giúp, Cố Thanh Trì dựa vào sofa trong phòng riêng, Giao Hàng giẫm trên vai hắn, há miệng giống như đang ngáp, trên đùi và trong ngực còn có hai con mèo không biết nhặt được ở đâu.

Khóe môi Cố Thanh Trì vểnh lên, nhìn ống kính cười rất vui vẻ.

Tống Úc trực tiếp lưu lại đặt làm hình nền điện thoại.

Lúc đang chuẩn bị lướt qua liếc mắt nhìn đến khu bình luận lại có hơn hai mươi trả lời, Tống Úc hơi kinh ngạc, vội vàng nhấn vào.

Tương tương tương tương:

Đáng yêu quá rồi.

Tiên ma thuật Balala:

Cuối cùng tìm được cậu rồi!!!! Anh trai làm ảo thuật lần trước! A a a a a a a a a a!!

Không thích ăn rau chân vịt:

Xăm cánh tay phối với mèo con, quả thực đáng yêu gấp đôi rồi a a a a.

Nhỏ đáng yêu Quảng Đông:

T-T, anh trai cũng đáng yêu quá đi, and tại sao lúc tôi đến bọn chúng không quấn lấy tôi hả.

Phó chủ tịch hiệp hội dưỡng sinh:

Hôm nay lão Cố của chúng ta chân dài 2m

Gia Gia Gia Gia Di:

[ đẩy kính.jpg] hôm nay đồ đệ ngầu vãi chưởng.

Peter Tiền, rất có tiền:

Đây là con mèo lần trước anh nhặt về à? Đã mập thế này rồi á! Nấu đi! Buổi tối thêm đồ ăn!

Thúy Hoa trên dưa chua không phải tôi:

Cố Thanh Trì! Xuống làm bánh quy đi!



Tống Úc xem hết tất cả bình luận, lại liếc nhìn số lượng fan của Cố Thanh Trì, trong lòng chua chua.

Cố Thanh Trì thế mà đã có 102 fan rồi!!!

Thế mà!!!

Có một cảm giác rau cải trắng một tay vun trồng bị con lợn rừng khác ủi một cái.

Nếu đặt vào mấy tháng trước, Cố Thanh Trì còn đăng video “Một người phụ nữ chỉ dùng 7 phút, khiến 1.3 tỷ người Trung Quốc đều im lặng” trong vòng bạn bè đấy.

Tống Úc dẩu môi thở dài, lắc lắc đầu thoát ra khỏi khu bình luận.

Cún con cũng đã lớn rồi.

Tống Úc nằm trong xe lướt điện thoại, bất tri bát giác đã nửa tiếng trôi qua.

Cố Thanh Trì vẫn chưa xuất hiện, trên Wechat cũng chưa nhận được trả lời, anh vội vàng gọi điện thoại tới.

Cố Thanh Trì không trả lời tin nhắn, nhưng điện thoại lại bắt máy rất nhanh.

“Em ở đâu?” Tống Úc hỏi, điện thoại bên kia còn có tiếng nhạc, nghe giống như là vẫn đang ở quán cà phê, “Đã đợi em cả buổi rồi.”

“Em đang trong quán.” Cố Thanh Trì nói.

“Phải tăng ca à?” Tống Úc hỏi.

“Không phải, có chút việc làm trễ nải, bây giờ em đến liền.” Cố Thanh Trì nói.

“Ê, đừng đừng đừng, em đợi xe buýt lại phải một lúc, anh tới đón em.” Tống Úc nói xong rồi cúp điện thoại.

Cố Thanh Trì ngồi trên quầy bar soi gương, xương gò má sưng một mảng, nửa bên mặt lúc cười lên cũng cảm thấy hơi cứng ngắc, có cảm giác ngoài cười nhưng trong không cười.

Lúc vặn cổ tay phải cũng cảm thấy hơi sưng, đặt bên cạnh tay trái so sánh phát hiện sưng lên một vòng to.

Chắc là không bị thương đến xương cốt, nhưng lúc lôi kéo với gã đàn ông kia không cẩn thận bị trẹo.

Cái gã mập mạp nhìn cao lớn vạm vỡ, cũng không phải mập giả, sức lực không nhỏ, lúc đánh nhau còn không theo chiến lược ra bài, vừa không chú ý mặt đã bị thương.

Về sau cũng không biết là ai rống lên một tiếng, ba tên đàn ông lại lao ta từ trong phòng tắm.

Hắn vừa thấy tình huống không ổn đã vội vàng bỏ chạy.

Cố Thanh Trì thở dài.

Lưu manh ngày xưa lại suy bại đến nước này…

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến một câu học được mấy ngày trước, rồng ở nước cạn bị tôm giỡn, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.

Nhưng không sao cả, gã kia bị thương cũng không nhẹ hơn hắn, cơn giận này trút ra được rồi.

Triệu Mạt Lỵ cầm hai quả trứng gà vừa luộc xong đi ra từ bếp sau, bóc vỏ sau đó ấn lên mặt Cố Thanh Trì, “Cầm cái này lăn, giúp giảm sưng.”

“Cảm ơn,” Cố Thanh Trì tránh ra sau, nhận lấy trứng gà trong tay cô, “Để tôi tự làm.”

“Sao cậu lại đánh nhau với người ta?” Triệu Mạt Lỵ hỏi.

“Tính tình tôi không tốt.” Cố Thanh Trì soi vào gương, lăn trứng gà trên mặt.

Triệu Mạt Lỵ cười ngọt ngào, “Sẽ không đâu, tôi cảm thấy tính cách cậu siêu tốt.”

Cố Thanh Trì nhìn cô một cái, cười qua loa một tiếng, “Thật à.”

Triệu Mạt Lỵ tới gần đυ.ng cổ tay Cố Thanh Trì một cái, “Cánh tay cậu hình như sưng rất to, tôi đến hiệu thuốc mua chai thuốc xịt giúp cậu nhé.”

Cố Thanh Trì hoạt động cổ tay, “Không cần không cần, chút vết thương nhỏ này không có vấn đề gì, hai ngày nữa sẽ khỏi.”

“Thật sự không cần à? Cậu thậm chí không cầm vững cốc cà phê.” Triệu Mạt Lỵ nói.

“Ngủ một giấc xem sao, nếu thực sự không được thì xin nghỉ hai ngày.” Cố Thanh Trì nhìn thấy Tống Úc gọi điện đến, lập tức lên tiếng chào mọi người rồi đi trước.

Tống Úc ngồi trong xe, từ xa đã liếc thấy trên mặt Cố Thanh Trì dán cái gì đó, anh lập tức hạ cửa xe xuống thò đầu ra ngoài.

Lúc Cố Thanh Trì sắp đi đến ghế lái phụ bất giác cúi đầu xuống, không biết Tống Úc có trách hắn quá bốc đồng làm việc không để ý đến hậu quả hay không.

Không đợi hắn ngồi vào, Tống Úc lập tức mở miệng, “Trên mặt em bị gì vậy?”

Cố Thanh Trì thở dài, chuẩn bị nên giải thích thế nào.

“Nói chuyện đi! Mặt bị gì vậy? Có phải đánh nhau với ai không? Đánh thua rồi?” Tống Úc hỏi không ngừng giống như bắn liên thanh.

“Sao em có thể đánh thua!” Cố Thanh Trì quay đầu lại nhìn anh.

“Ơ, em còn đắc ý à!” Tống Úc khẽ hừ một tiếng, cuối cùng vẫn thấy rõ vết thương trên mặt hắn.

Vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, giống như bị người đánh một đấm, xương gò má đã bắt đầu xanh đen, dưới khóe mắt còn dán miếng băng cá nhân hoạt hình.

Cố Thanh Trì không đáp lời, cúi đầu thắt dây an toàn.

“Nói anh nghe xem nào, ai lại trêu chọc em?” Tống Úc nhìn dáng vẻ kia của hắn biết ngày là chịu ấm ức gì rồi.

Cố Thanh Trì kể lại đầu đuôi câu chuyện, nhấn mạnh trình bày vào phần miệng tiện của gã đàn ông kia.

Tống Úc nghe xong thở hắt ra, “Được rồi, lát nữa về nhà xoa cho em.”

Cố Thanh Trì ngẩn người, “Anh không giận à?”

“Anh giận cái gì?” Tống Úc nhìn hắn một cái, “Bây giờ anh là bạn trai em, đương nhiên đứng về phía em, hơn nữa anh cũng biết tính của em, cho dù đánh nhau cũng chắc chắn là người ta gây sự trước.”

Cố Thanh Trì cúi đầu cười một tiếng, “Em phát hiện anh đã thay đổi rất nhiều.”

“Thật hả? Đẹp trai hơn ư?” Tống Úc cười hỏi.

“Ừ.” Cố Thanh Trì gật gật đầu.

“Em yên tâm đi, dù sau này có một vạn người đến trước mặt anh nói em không đúng, anh cũng sẽ nghiêm túc nghe giải thích của em trước, chỉ cần em nói em không, vậy anh sẽ tin,” Tống Úc quay đầu nhìn hắn một cái, “Về sau anh cũng không hiểu em từ miệng của người khác, anh tin vào cảm giác của bản thân anh.”

Cố Thanh Trì quay đầu nhìn Tống Úc.

Cái người đã từng gân cổ lên hét “Sau này lời nói của cậu ngay cả dấm chấm câu tôi cũng sẽ không tin nữa”, bây giờ lại nói lên một chuỗi lời như thế nào.

Cảm thấy ngực ấm áp.

Nghĩ đến trước đây hắn lại không nhịn được cười, “Anh còn nhớ anh từng túm cổ áo em chửi em là tên lừa đảo không? Ở quán ngâm chân nhìn thấy em còn coi em là khách làng chơi.”

Tống Úc cảm thấy mặt mình sắp bị vả sưng lên, “Đó là hiểu lầm, cho dù ai cũng sẽ nghĩ đến phương điện đó mà…”

“Vậy sao bây giờ anh lại xác định đó là hiểu lầm?” Cố Thanh Trì cười một tiếng, chuyện này hắn cũng không giải thích cặn kẽ với Tống Úc.

“Thôi đi, một người ngay cả hôn môi cũng phải lên mạng tra, không biết xấu hổ nói mình là khách làng chơi à,” Tống Úc cười hỏi, “Em biết bạch bạch bạch với người ta thế nào không?”

“Đương nhiên biết…” Cố Thanh Trì bĩu môi.

“Biết cái đếch gì,” Tống Úc cười chuyển hướng, “Em chỉ biết quay tay.”

Cố Thanh Trì trợn tròn mắt nhìn anh, lại không biết nên nói gì.

“Thật ra anh lại cảm thấy em không thay đổi.” Tống Úc nói.

“Hửm?” Suy nghĩ của Cố Thanh Trì vẫn đang bay loạn, một câu nói đứng đắn bất thình lình thế này khiến hắn không kịp phản ứng.

“Em vẫn luôn là Cố Thanh Trì mà anh biết, trọng nghĩa khí trung thực, đơn thuần lại lương thiện.” Tống Úc nói.

“Ê, anh đột nhiên khen em như thế, em cũng ngại lắm.” Cố Thanh Trì gãi gãi sau đầu.

“Vậy em cũng khen lại anh vài câu đi, để anh thoải mái chút.” Tống Úc cười nói.

“Em đổi cách khác cho anh thoải mái được không.” Cố Thanh Trì đàng hoàng nói.

Tống Úc giẫm mạnh chân phanh một cái, suýt nữa vượt qua đèn đỏ, anh trợn tròn mắt nhìn về phía Cố Thanh Trì, cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi.

Cố Thanh Trì dựa lưng vào ghế ngồi thở phào một cái, cũng may điện thoại chưa bay ra ngoài.

“Vừa rồi em nói gì vậy?” Tống Úc mặt dày vô sỉ hỏi lại.

Cố Thanh Trì cúi đầu xuống cười hề hề.

“Em đừng cứ cười hề hề được không, anh sợ đến hoảng.” Tống Úc xoa xoa da gà nổi trên tay, nâng cao nhiệt độ máy điều hòa.

Cố Thanh Trì xoa xoa bắp đùi mình, “Xoa lưng tinh dầu cho anh.”

“À.” Tống Úc lườm một cái, trong mũi phun ra một tiếng cười lạnh.

“Làm sao? Anh không muốn à?” Cố Thanh Trì cảm thấy giọng điệu của Tống Úc nghe hơi lạnh nhạt.

Xoa lưng tinh dầu à!

Một việc hưởng thụ cỡ nào!

“Đợi cánh tay em khỏi rồi lại nói.” Tống Úc thản nhiên trả lời một câu, nghĩ thầm có phải nên đổi phim hoạt hình buổi tối thành thế giới động vật sẽ tốt hơn không?

Bởi vì cánh tay Cố Thanh Trì không dễ hoạt động, buổi tối Tống Úc tự mình mặc giáp ra trận, làm món hoàng kim bỉ ngạn và thế giới đáy biển.

Tục xưng là cơm rang trứng và canh tôm rong biển.

Cố Thanh Trì ngồi trước bàn ăn, nhìn cơm rang trứng đen vàng trong đĩa, có cảm thấy không thể nuốt xuống.

Hắn sống 23 năm, vẫn là lần đầu tiên gặp phải người có thể rang cơm rang trứng thành than.

“Có phải chưa rửa sạch chảo đã rang không?” Cố Thanh Trì xoa xoa đùi, uyển chuyển hỏi.

“Không phải,” Tống Úc đưa thìa cho hắn, “Em nếm thử xem có nhạt không, nếu nhạt…”

“Không không không, đừng rang lần nữa…” Cố Thanh Trì đỡ trán, lại xúc một ít cơm đoán chừng có thể làm gãy răng cửa của hắn.

“Không rang nữa, anh đã rửa sạch chảo rồi, nếu em thấy nhạt anh cho ít xì dầu vào trộn.” Tống Úc nói.

Cố Thanh Trì hít một hơi, xúc một thìa, bỏ vào trong miệng, trực tiếp nuốt xuống, “Không tệ.”

“Không phải, em nhai chưa?” Tống Úc không thể tin nhìn hắn chằm chằm, nhéo nhéo bả vai hắn, “Hả?”

“Nhai rồi!” Cố Thanh Trì liếʍ môi một cái, lại xúc một miếng nhỏ, phồng miệng hai lần, trực tiếp nuốt xuống, “Coi như cũng được, em thích vị than củi.”

“Có phẩm vị, anh cố ý rang ra phong cách không giống bình thường, ai ai cũng rang ra một mùi vị, quá không có đặc sắc.” Tống Úc vừa nói vừa nếm một thìa, chỉ cảm thấy hai mắt tối đen, ngũ quan nháy mắt xoắn lại với nhau.

Cố Thanh Trì vịn mép bàn nhịn cười.

Tống Úc khó khăn nuốt xuống, “È, có lẽ anh để lửa to quá, lần sau anh chú ý.”

“Làm phiền bỏ hai chữ có lẽ đi.” Cố Thanh Trì nói.

“Được rồi,” Tống Úc bĩu môi, đẩy canh rong biển khô qua, “Nếm thử thế giới đáy biển của anh đi, cái này sẽ không có vấn đề gì.”

Cố Thanh Trì cười múc một miếng lớn.

Rong biển khô là loại đóng gói nhanh nở lần trước mua ở siêu thị, bên trong có đủ, xé mở lấy nước nóng ngâm là được.

Nhưng hắn làm thế nào cũng không nghĩ tới các bước đơn giản như thế cũng có thể ăn ra tuyệt vọng.

“Anh…” Cổ họng Cố Thanh Trì hơi khàn, “Rốt cuộc bỏ bao nhiêu muối?”

“Một thìa.” Tống Úc dựng ngón trỏ lên.

Cố Thanh Trì thở dài, bưng bát canh đến phòng bếp đổ đi một ít, lại rót ít nước sôi.

Sau khi ăn xong món ngon mỹ vị ngon miệng, Cố Thanh Trì và Tống Úc ngồi xếp bằng chen chúc trên sofa xem TV.

“Mùa xuân tới rồi, vạn vật khôi phục, lại đến mùa giao phối của động vật…” Trong TV vang lên giọng nói hùng hậu.

Cố Thanh Trì xiên miếng dưa hấu đưa tới bên miệng Tống Úc.

Tống Úc cúi đầu lướt tin nhắt trong nhóm công ty, cũng không ngẩng đầu mà há to miệng.

Cố Thanh Trì rụt tay lại, Tống Úc duỗi cổ lại gần, nhưng dưa hấu vô tình càng cách càng xa, lúc này anh mới ngẩng đầu liếc nhìn Cố Thanh Trì.

Cố Thanh Trì cười hì hì, cắn miếng dưa hấu kia lại gần, ngửa cằm ra, “Hừm…”

Tống Úc cười một tiếng, quay đầu cắn nửa miếng, thuận thế liếʍ lên đôi môi mềm ẩm ướt của Cố Thanh Trì.

Cố Thanh Trì nuốt dưa hấu xuống, giơ hai tay nhấn anh lên sofa hôn sâu hầu hạ một hồi.

Lúc hôn đến khó bỏ khó tách, điện thoại trên bàn trà vang lên.

Hai người không ai nhúc nhích giống như không có tai.

Chuông điện thoại vẫn không ngắt, Tống Úc bị hôn đến mê man thở không ra hơi, cánh tay treo trên cổ Cố Thanh Trì hơi nới lỏng.

Hai người đồng thời nhìn về phía màn hình điện thoại.

Là một số lạ.

Đoán chừng lại hỏi có muốn làm thẻ không, Cố Thanh Trì trực tiếp nhất tắt điện thoại, “Anh nói xem những kẻ chào hàng kia rốt cuộc là mua được thông tin ở đâu?”

“Không biết, anh cài phần mềm chặn giúp em.” Tống Úc nói.

“À, được.” Cố Thanh Trì đưa điện thoại cho anh.

Tống Úc vừa nhận điện thoại, số lạ vừa rồi lại gọi tới.

Điện thoại chào hàng trên cơ bản sẽ không gọi liên tục, Tống Úc thuận tay bắt máy sau đó nhấn rảnh tay.

“Thanh Trì.” Một giọng nam khàn khàn từ ống nghe truyền tới.

Tống Úc cảm thấy giọng này rất quen tai, nhưng lại không nghĩ ra đã nghe ở đâu, ngẩng đầu nhìn Cố Thanh Trì.

“Bố!” Cố Thanh Trì hơi kích động giành lấy điện thoại gọi một tiếng.