- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Kiệt Xuất Trong Giới Ăn Vạ
- Chương 62
Kiệt Xuất Trong Giới Ăn Vạ
Chương 62
Lúc nãy về phòng ngủ không mở điều hòa, sau khi nằm trên giường lại bị kí©h thí©ɧ đến độ khó bỏ khó rời, dây dưa không dừng, sau khi xong việc hai người đã tắm coi như tắm phí công rồi.
Tống Úc nằm ngửa trên giường, giống như vừa chạy xong một cây số, trầm thấp thở hổn hển, chóp mũi rịn đầy mồ hôi.
Anh quay đầu liếc nhìn Cố Thanh Trì, muốn nói gì đó, lại không nói gì.
Ngón trỏ của Cố Thanh Trì móc lấy ngón tay út của Tống Úc, ngực cũng phập phồng lên xuống, “Nóng quá à.”
Tống Úc lăn nửa vòng, sờ tới điều khiển từ xa trên tủ đầu giường, mở máy điều hòa sau đó lại lăn về, một lần nữa ôm lấy ngón tay Cố Thanh Trì.
Cố Thanh Trì nghiêng người sang nhìn anh, giơ tay lau mồ hôi trên trán giúp anh.
Tống Úc rụt đầu lại trốn sang bên cạnh, “Em đã dùng còn lau trán anh!?”
“Mới đấy chưa dùng!” Cố Thanh Trì giơ khăn giấy trong tay lên, “Em vứt hết mấy cái đã dùng rồi.”
“À.” Tống Úc đưa đầu lại gần, giơ tay vuốt tóc mái ra sau, sợi tóc đã ướt đẫm.
“Bình thường bao lâu anh chơi một lần?” Cố Thanh Trì tìm chuyện để nói thuận miệng hỏi.
“Tùy duyên, cảm xúc đúng chỗ thì… Làm phát.” Tống Úc không nhịn được cười, có trời mới biết sao Cố Thanh Trì lại hỏi vấn đề ngu ngốc này.
“Lần cuối cùng là khi nào?” Cố Thanh Trì vo khăn giấy thành cục, ngẩng đầu tiện tay ném vào thùng rác.
Tống Úc nghiêm túc suy nghĩ sau đó không nhịn được lườm một cái, “Đầu óc em có hố à, hỏi vấn đề nhàm chán thế.”
Cố Thanh Trì cười hai tiếng, quay đầu bóp mặt anh, “Có phải anh ngại nói không?”
“Em thì sao?” Tống Úc quay đầu nhìn hắn, “Lần cuối cùng là khi nào?”
“Buổi chiều lúc tắm.” Cố Thanh Trì thốt ra.
“À…” Tống Úc không ngờ Cố Thanh Trì sẽ trực tiếp đến thế, trong đầu hiện lên hành ảnh Cố Thanh Trì thở gấp trong phòng tắm, rất xấu hổ nhìn về phía trần nhà, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, “Anh là khuya ngày hôm trước.”
Cố Thanh Trì đột nhiên cất tiếng cười to.
Tống Úc trợn tròn mắt, “Em cười cái rắm à!?”
“Em trêu anh đấy,” Cố Thanh Trì xoa xoa đầu Tống Úc, vẫn cười không ngừng, “Em cảm thấy anh quá đáng yêu.”
“Xéo!” Tống Úc đạp hắn một phát.
“Không xéo, ” Cố Thanh Trì xoay người ôm chặt eo Tống Úc, cúi đầu hôn trán anh một cái, “Em thích anh.”
Nói xong lại hôn môi anh, “Rất thích anh, anh thế nào em cũng thích.”
Tống Úc ngước mắt nhìn hắn, khóe miệng vẫn không giấu được ý cười.
Lúc Cố Thanh Trì nói lời này trong mắt giống như lóe ánh sáng, tạo nên một vòng gợn sóng ở l*иg ngực anh.
Tống Úc nâng hai chân lên vòng chặt hai chân Cố Thanh Trì, cánh tay vòng sau lưng hắn, dùng hết sức lực toàn thân siết chặt, giống như muốn làm tan người này vào trong xương tủy.
“Anh cũng thích em, loại thích là mỗi phút mỗi giây đều muốn ở cùng em.” Tống Úc cắn bả vai hắn một cái.
Cố Thanh Trì mổ hai cái trong hõm vai anh, mùi trái cây trên người Tống Úc luôn luôn khiến hắn không nhịn được muốn cắn hai cái.
Anh suy nghĩ một lúc mới tìm được một từ miêu tả, “Em là kiểu thích… bằng lòng đưa miếng dưa hấu ngọt nhất cho anh.”
Tống Úc cười hai tiếng ôm mặt hắn, đầu ngón tay vuốt qua vuốt lại trên cằm hắn, “Cố Thanh Trì… Cảm ơn em đã bằng lòng ở bên anh.”
“Không có gì.” Cố Thanh Trì cúi đầu hôn anh một cái.
“Sẽ mãi ở bên chứ?” Tống Úc sờ lên vết sẹo nhỏ ở đuôi lông mày hắn, “Cho dù xảy ra chuyện cũng, cũng sẽ ở bên à?”
“Đương nhiên sẽ.” Cố Thanh Trì vân vê lỗ tai anh, không biết tại sao, hắn luôn cảm thấy Tống Úc rất thiếu cảm giác an toàn.
Tống Úc duỗi ngón út ra, “Ngoắc tay đi, nếu ngày nào đó em dám nói chia tay với anh anh sẽ…”
“Sẽ gì?” Cố Thanh Trì ngoắc ngón út của anh, kéo lên miệng hôn một cái.
Tống Úc nhếch khóe miệng lên, bóp nhẹ vào hạ bộ của Cố Thanh Trì một cái, “Cắt chim em đi!”
“Ôi… dữ quá.” Cố Thanh Trì vùi đầu vào hõm vai anh, trầm thấp cười lên.
Tống Úc xoa sau gáy hắn cười ngu.
Có lẽ vì lý do gia đình, từ nhỏ Tống Úc đã không tin tình yêu gì đó, đặc biệt là trong thời đại hám lợi đen lòng này, cảm giác mình chỉ thích hợp sống cô đơn suốt quãng đời còn lại, không có phản bội, không có rời xa, mặc dù cô đơn nhưng ít ra sẽ không đau đớn.
Nhưng sau khi gặp được Cố Thanh Trì, anh nhận ra suy nghĩ của mình đã thay đổi rất nhiều.
Anh tin trên thế giới này dù sao vẫn sẽ có một người như vậy, đơn thuần lại lương thiện, sẵn lòng chia sẻ tất cả tốt đẹp với anh, cũng bằng lòng đứng ra lúc nguy nan.
Cũng tin rằng trên thế giới này nhất định sẽ có tình yêu thề non hẹn biển kiên định không thay đổi.
Tin rằng người đó chính là Cố Thanh Trì.
Đã ở bên nhau rồi, thì phải tin tưởng lẫn nhau.
“Đi tắm không?” Tống Úc sờ sau lưng Cố Thanh Trì, hơi dính.
“Cùng nhau?” Cố Thanh Trì nhướng mày hỏi.
“Anh run chân không bước nổi, em tắm trước đi, anh nghỉ lúc nữa.” Tống Úc rời chân khỏi người Cố Thanh Trì.
“Em bế anh.” Cố Thanh Trì xoa xoa eo anh.
“Được thôi…” Trong lòng Tống Úc sướиɠ như điên, trên mặt lộ biểu cảm “Thật sự không biết làm gì với em”, cơ thể lại rất thành thật quấn lại trên người Cố Thanh Trì.
Cố Thanh Trì cười lộ ra một hàm răng trắng tinh, hai tay từ từ chống lên đệm giường, xuống giường sau đó ôm chặt sau lưng Tống Úc, nghiêng đầu, hôn mạnh hai cái trên môi anh.
Hai người không xấu hổ không thẹn lại xoa xoa làm làm một hồi trong phòng tắm, không biết liêm sỉ lãng phí tài nguyên nước.
“Ba mươi hai, ba mươi ba…” Tống Úc xoay người soi sau lưng, đếm dâu tây xong cất cao giọng quát, “Em muốn chết à, trồng cho anh hơn bốn mươi cái.”
“Chê ít em mυ"ŧ thêm cho anh hai cái,” Cố Thanh Trì sờ bên đùi Tống Úc, “Bên này vẫn chưa có, em mυ"ŧ hình trái tim cho anh.”
Tống Úc lùi lại một bước, bàn tay bịt kín miệng Cố Thanh Trì, “Trước kia sao không phát hiện em da^ʍ như thế chứ?”
Cố Thanh Trì đẩy tay anh ra, “Chỉ hôn một cái sao gọi là da^ʍ? Em lại không hôn người khác.”
“Tóm lại rất da^ʍ.” Tống Úc tắt vòi hoa sen, giẫm lên mặt thảm, không hề cần mặt mũi nói, “Mυ"ŧ đùi người khác là da^ʍ.”
Cố Thanh Trì bĩu môi, “Chính anh nói chỗ quần áo che được đều có thể mυ"ŧ mà.”
“Dù sao em chính là da^ʍ.” Tống Úc cúi người mặc đồ lót.
Cố Thanh Trì thừa cơ bóp mông anh một cái, “Em da^ʍ đấy thì làm sao, nếu anh ghét, buồn nôn, thì đuổi em đi đi.”
“A! Cố Thanh Trì!” Tống Úc gân cổ lên cười, “Cái đồ biếи ŧɦái nhà em, đừng học nói theo anh!”
Cố Thanh Trì ôm lấy Tống Úc từ sau lưng, hôn cổ anh, “Trên người anh thơm quá.”
Tống Úc lại cảm thấy hai chân như nhũn ra muốn quỳ thẳng xuống đất.
Biếи ŧɦái mặc qυầи ɭóŧ đứng cạnh kính chạm đất sấy tóc cho Tống Úc, tóc Tống Úc vừa nhỏ vừa mềm, thổi sơ sơ là gần như khô hết.
Tống Úc ngồi trên ghế, quay về phía gương liên tục chụp ảnh, chọn một tấm đẹp nhất đăng lên vòng bạn bè, chỉnh sang chỉ mình tôi có thể xem được.
Cố Thanh Trì gãi gãi tóc anh, cúi đầu nhìn lướt qua màn hình, “Anh cho em xem xem anh đăng cái gì?”
“Không cho em xem,” Tống Úc úp di động vào ngực. “Đợi khi chúng ta đến thất niên chi dương lại lấy ra bình phẩm, hồi vị một chút.”
“Thất niên chi dương là cái gì?” Cố Thanh Trì tắt máy sấy.
“Là lòng ngứa ngáy ấy…” Tống Úc quay người ôm eo Cố Thanh Trì, ngẩng đầu nhìn hắn, “Tình yêu có thời kỳ giữ tươi mới, đến năm thứ bảy sẽ tiến vào thời kỳ chán ghét, có lẽ chúng ra thấy ngứa mắt lẫn nhau gì đó.”
“Mỗi đoạn tình cảm đều sẽ vậy à?” Cố Thanh Trì hơi kinh ngạc.
“Hầy, nói với em thế nào đây,” Tống Úc gãi gãi eo hắn, “Tình yêu ấy mà, nó vốn có rất nhiều thời kỳ, giống như chúng ta bây giờ thuộc về thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, là loại ước gì có thể dính vào nhau với đối phương, đến sau hormone bài tiết ít…”
“Hormone là cái gì?” Cố Thanh Trì chớp mắt một cái.
“A!!” Tống Úc gãi đầu một cái, quả là bất lực rồi, “Anh đột nhiên cảm thấy hai ta có lẽ không tồn tại vấn đề thất niên chi dương này.”
“Vì sao?” Cố Thanh Trì hỏi.
“Anh cảm thấy em là con trai anh,” Tống Úc chọc bụng dưới của Cố Thanh Trì một cái, nở nụ cười, “Mỗi ngày đều hỏi anh vì sao vì sao vì sao? Mỗi ngày em có nhiều vấn đề muốn hỏi như thế, em không có anh thì không được.”
“Anh là một người nấu bánh tổ với cái nồi đến độ hòa làm một thể, không có em cũng không được.” Cố Thanh Trì xoa xoa đầu anh, cúi đầu hôn một cái.
Tống Úc ngẩng đầu lên cười lớn hai tiếng, đứng dậy nhảy lên sau lưng Cố Thanh Trì, chân lắc lư giữa không trung, “Khởi giá hồi cung, trẫm hơi buồn ngủ.”
“Dạ.” Cố Thanh Trì hơi khom lưng, ôm lấy hai chân anh, đi về phía phòng ngủ.
Tống Úc nằm trên giường lướt Weibo, Cố Thanh Trì nhặt quần áo dưới đất lên, lúc ném lên giường một cái khuy áo thuận thế bay ra ngoài rơi trên mặt đất.
Lúc này hắn mới nhớ vừa rồi kéo quần áo Tống Úc hình như hơi thô bạo, túm rơi cả khuy.
Cố Thanh Trì nằm trên mặt thảm nhìn vào gầm giường, muốn tìm lại khuy áo còn lại.
Tống Úc bò đến mép giường cúi đầu nhìn xuống, không nhịn được vỗ một phát lên mông hắn, “Tìm cái gì đấy? Em rơi tiền à?”
“Khuy áo.” Cố Thanh Trì thò tay vào gầm giường mò hai khuy áo ra, cầm tới dưới ánh đèn nhìn mới phát hiện một cái trong đó là tiền xu, “Ô? Dưới giường anh thế mà còn có tiền.”
“Em tìm tiếp đi, nói không chừng còn có thể đào được bảo tàng đấy.” Tống Úc lung lay bắp chân cười nói.
“Không có, em mò ra hết rồi.” Cố Thanh Trì đặt khuy áo nhặt về trên tủ đầu giường, “Anh có kim khâu không?”
“Làm sao em muốn vá lại cho anh à!?” Tống Úc khϊếp sợ, “Em còn biết vá quần áo!?”
“Chẳng phải xuyên vào lỗ hai cái à, cái này có gì đáng kinh ngạc đâu.” Cố Thanh Trò nói.
Tống Úc lục kim khâu trong tủ ra đưa cho hắn.
“Nhà anh thế mà thật sự có kim khâu hả?” Cố Thanh Trì cũng rất giật mình, hắn chỉ thuận miệng nói vậy, trong lòng vốn định bụng ngày mai ra ngoài mua kim khâu.
“Không lừa em, anh cũng biết vá quần áo, hơn nữa anh còn biết giẫm máy may.” Tống Úc nói xong sau đó ôm gối cười như điên.
“Thật hả?” Cố Thanh Trì cũng cười theo, thực sự không có cách nào liên hệ máy may với Tống Úc.
“Thật đấy,” Tống Úc xoa xoa quai hàm mỏi nhừ, “Hồi nhỏ bà ngoại anh thường xuyên phải may quần áo cho người ta để kiếm tiền, trong nhà có loại máy may đạp chân, bà ở bên cạnh may quần áo, anh ngồi ở bên cạnh làm bài tập, nhìn một lát đã học được, cái gối ôm này anh may đấy.” Tống Úc vỗ vỗ gối ôm cá voi trước ngực mình.
“Ù uây,” Cố Thanh Trì kinh ngạc trợn to mắt, “Vậy anh thật sự chính là… Kỳ tài mà.”
“Đùa em đấy, ” Tống Úc ngửa cổ cười to, “Dễ lừa quá.”
Cố Thanh Trì bĩu môi, ngồi xổm dưới đèn bàn, hết sức chuyên chú xe chỉ luồn kim may khuy áo, đồng thời âm thầm thề ở trong lòng, lần sau không thể thô bạo thế nữa.
Hôm nay nhất định là uống nhiều rượu giả quá…
Cũng tại eo Tống Úc quá mềm, da quá trơn…
Lại muốn nhốt người trong lòng hôn mãnh liệt một hồi, đâu đâu cũng muốn hôn.
Sao mình lại biến thành thế này!?
Ôi.
Quả thật là biếи ŧɦái.
Tống Úc không nhịn được lấy điện thoại ra chụp lén một tấm anh chàng xăm cánh tay may khuy áo đăng lên vòng bạn bè.
“Nhặt được một con mèo của quý nhân gian.”
Cố Thanh Trì cắn đứt sợi chỉ đưa áo ngủ cho Tống Úc.
Tống Úc giơ tay muốn nhận lấy, Cố Thanh Trì lại rút đi.
“Làm gì?” Tống Úc hỏi.
“Không bằng đừng mặc vào nữa,” Cố Thanh Trì chui vào chăn, ôm tấm lưng mịn màng của Tống Úc, “Em muốn ôm anh ngủ.”
“Cố Thanh Trì, trước kia em không như thế.” Tống Úc ngửa đầu ra sau, dùng lỗ mũi nhìn hắn.
“Em của bây giờ mới là em thật sự, ” Cố Thanh Trì chen vào chỗ Tống Úc, “Em muốn ôm bạn trai nhỏ mịn màng của em đi ngủ.”
“Triệt để phóng túng bản thân à?” Tống Úc cười lên, ngón tay Cố Thanh Trì nhẹ nhàng gãi sau lưng anh, vừa nhột vừa ngứa, nhưng lại vô cùng thoải mái.
“Ừ,” Cố Thanh Trì vươn cánh tay tắt đèn bàn, cúi đầu hôn mặt Tống Úc một cái, “Ngủ ngon nhé cục cưng.”
Tống Úc quấn chặt eo hắn, trán cọ cọ trong cổ hắn, “Ngủ ngon nhé vợ.”
“Gọi chồng.” Cố Thanh Trì phản bác.
“Vợ.” Tống Úc lẽ thẳng khí hùng.
Bàn tay Cố Thanh Trì trượt xuống hông anh bắt đầu cù lét.
Cơ bắp toàn thân Tống Úc lập tức căng thẳng, dưới thế tiến công một vòng tàn bạo của Cố Thanh Trì, cười đến nỗi chảy cả nước mắt.
Anh thở hổn hển cầu xin tha thứ, “Anh sai rồi anh sai rồi.”
“Ừ,” Ngón tay Cố Thanh Trì vẫn đặt lên eo anh, “Gọi lại lần nữa.”
Tống Úc cảm thấy mình làm chồng, nên nuông chiều vợ, cũng để cho hắn đã ghiền ngoài miệng, nên thuận theo ý hắn, ngọt ngào nói một tiếng, “Ngủ ngon, chồng ạ.”
Cố Thanh Trì tâm viên ý mã đáp lại một câu “Ngủ ngon”, khóe miệng cũng sắp vểnh lên tận trời.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Kiệt Xuất Trong Giới Ăn Vạ
- Chương 62