Chương 60

Hai người về đến nhà đã hơn ba giờ, Cố Thanh Trì xách đồ vào bếp sắp xếp lại.

Bò bít tết dùng sống dao đập đập, bỏ vào trong xốt ướp gia vị, tắm rửa một cái rồi về phòng sách luyện chữ.

Tống Úc ngồi ở bên cạnh vẽ bản phác thảo nhân vật.

Cố Thanh Trì vặn nắp lọ thêm mực cho bút máy, “Em đọc bản cập nhật hôm qua của anh rồi.”

“Hả?” Tống Úc ngơ ngác.

“Manga ấy.” Cố Thanh Trì bĩu môi, nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính của anh.

Tống Úc trợn mắt một cái, cảm thấy lẫn lộn, anh thậm chí không nói cho Cố Thanh Trì biết mình cập nhật ở trang web nào.

“Trình Việt kia chắc chắn vẫn luôn thầm mến Thẩm Cạnh.” Cố Thanh Trì cười một cái nói.

Tống Úc rất bất ngờ, tên của hai nhận vật nam chính này thật sự là trong manga của anh, “À, giờ mới cập nhật ba chương em đã biết rồi à? Em đọc ở đâu?”

“Trên app, trước anh xóa app, trong đám mây có cả, lúc em muốn tải đồ thì nhìn thấy.” Cố Thanh Trì nói.

Tống Úc giơ ngón cái lên, cảm thấy rất khϊếp sợ, năng lực tự học của Cố Thanh Trì cũng rất tốt.

“Này, bây giờ em đã biết đọc app rồi à,” Tống Úc bóp bóp má phải của hắn, không nhịn được bật cười, Cố Thanh Trì đọc cũng rất chuẩn.

“Anh nhắc tới nhiều lần nên em nhớ, em còn biết cat và fissh đấy, Giao Hàng là cat, anh là fish.” Cố Thanh Trì cười nói.

“Vậy em biết em là gì không?” Tống Úc hỏi.

“Pond,” Cố Thanh Trì nói, “Fish in the pond.”

“Giỏi quá à,” Tống Úc nâng quai hàm nhìn hắn, “Anh đột nhiên phát hiện tên của hai chúng ta cũng rất xứng Tiểu Ngư và Trì Đường.”

“Em nhận ra từ lâu rồi.” Cố Thanh Trì nói.

“Vậy sao em tình được manga của anh?” Tống Úc hỏi.

Cố Thanh Trì tiện tay cầm lấy bản thảo Tống Úc vừa vẽ xong, chỉ vào chữ ký bên dưới, “Không phải anh tên là Tống Tiểu Ngư à, tìm kiếm cái là ra thôi, hơn nữa em còn theo dõi Weibo khác của anh, không ít fan đâu, em like bình luận hết một lượt.”

Tống Úc không ngờ bây giờ Cố Thanh Trì lại còn trộm tìm kiếm những thứ này, trong lòng mừng rỡ quá trời, “Em nhàm chán quá đấy.”

“Theo dõi trạng thái hằng ngày của người yêu sao có thể gọi là nhàm chán chứ,” Cố Thanh Trì cười nói, “Quen biết anh em cảm thấy rất tự hào.”

“Đồ hâm,” Tống Úc cười lườm một cái, cúi đầu vẽ hai nét lại bổ sung. “Quen biết em anh cũng rất tự hào.”

“Quen biết em thì có gì mà tự hào, em là một tên làm công nghèo, nhiều nhất là vẽ hoa trên cà phê của anh.” Cố Thanh Trì nói.

“Đâu chỉ thế, em biết nấu cơm, biết nướng bánh quy, biết chăm sóc người khác, còn có thể biến ra tiền cho anh tiêu,” Tống Úc bẻ ngón tay, “Năng lực của em lớn mà… Còn có, lúc em biển diễn ảo thuật trên sân khấu anh thậm chí muốn xông lên cầm micro hô một tiếng, áo sơ mi trắng đó là bạn trai tôi! Không ai được nhớ thương hết!”

“Ơ…” Ý cười ở khóe miệng Cố Thanh Trì không thu lại được, sờ lên đuôi lông mày, liếc nhìn Tống Úc một cái, “Sao anh đáng yêu thế.”

“Biết là tốt, hãy quý trọng đi.” Tống Úc nhếch khóe miệng cúi đầu tiếp tục vẽ tranh.

Cố Thanh Trì nhẹ nhàng vân vên vành tai anh, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, “Đúng rồi, cuối tuần phòng riêng chủ đề mèo hoang của bọn em sẽ mở, chúng ta đón Giao Hàng về tắm rửa sau đó mang đến quán đi.”

“Ờ!” Tống Úc vỗ bàn một cái, “Hai ngày trước mợ anh còn nói với anh, chuẩn bị đóng cửa ra ngoài du lịch một chuyến, để Giao Hàng ở nhà họ sợ không có ai chăm sóc.”

“Họ đi du lịch thì phải làm sao, đóng cửa à?” Cố Thanh Trì hỏi.

“Cậu anh vẫn ở trong cửa hàng, chắc hẳn sẽ gọi người hỗ trợ nhập hàng gì đó.” Tống Úc nói.

“À,” Cố Thanh Trì gật gật đầu, “Vậy vừa khéo, để Giao Hàng trong quán em chăm sóc nó.”

Bữa tối vẫn là Cố Thanh Trì nấu, Tống Úc cũng lần đầu tiên vào phòng bếp giúp đỡ thái thịt làm trợ thủ.

Mặc dù bình thường khi Cố Thanh Trì thái thịt anh đã xem nhiều lần, nhưng vừa cầm con dao kia trong tay lại giống như trúng tà, một dao hạ xuống suýt cắt vào ngón tay.

“Ấy, hay là anh rán…” Cố Thanh Trì muốn bảo anh rán bò bít tết, nhưng lại sợ anh bị dầu bắn trúng người, cầm cánh tay anh đẩy về phía cửa, “Nếu không hay là anh đứng ở cửa mở chế độ xem trận chiến đi.”

“Nhưng anh nghiêm túc muốn học nấu ăn mà,” Tống Úc lại chen vào, “Có thể xin thu hồi chế độ xem chiến đấu không?”

“Vừa mất tập trung anh suýt nữa cắt vào ngón tay,” Cố Thanh Trì thở dài, “Lúc anh cắt không thể cứ cố sức, phải thả lỏng ra, em thấy anh nhìn chằm chằm cà rốt đã sắp nhìn thành mắt lác rồi.”

“Vậy làm thế nào, chẳng lẽ anh còn ngẩng đều ưỡn ngực cắt à?” Tống Úc ưỡn eo một cái.

Cố Thanh Trì sờ qua sờ lại sau lưng anh hai cái, cười một tiếng, “Thả lỏng ra, hơi cong eo là được rồi, không cắt được lát mỏng thì hôm nay cắt khúc đi, lần sau chúng ta lại luyện cắt lát.”

Tống Úc sợ cắt trúng tay, duỗi ngón trỏ và ngón cái ra cầm phần cuối củ cà rốt, bắt đầu cắt từ đầu, cắt cà rốt thành tám khúc ngắn.

Tiếp đó lại tìm một con dao gọt trái cây nhỏ, cắt một khúc cà rốt thành hình xiêu xiêu vẹo vẹo, nếu không phải dựa vào cảm ứng tâm hồn không thể nhìn ra là hình trái tim.

Cố Thanh Trì ở bên cạnh gian nan nhịn cười, gắp bò bít tết đang bắn dầu lật sang mặt kia.

Tống Úc nhìn hướng dẫn, còn muốn cắt cà rốt thành hình 520, nhưng sau khi trải qua một phen diễn tập thực tế đã loại bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu, đổi sang cắt cà rốt hạt lựu to nhỏ không đều.

“Anh cắt xong rồi…” Tống Úc nghiêm túc cắt cà rốt hạt lựu sau đó phát hiện bò bít tết đã ra đĩa, “.”

Cố Thanh Trì nhìn cà rốt hạt lựu anh cắt xong, vỗ tay một cái, kinh ngạc thán phục nói: “Wow, đây là cà rốt cắt hạt lựu đẹp nhất em từng thấy.”

“Wow…” Tống Úc qua loa cười một tiếng, híp mắt lại, “Em thật sự là một người biết hàng nhất mà anh từng gặp.”

Cố Thanh Trì cười hôn một cái lên môi Tống Úc, quay người bỏ cà rốt hạt lựu vào trong nước sôi chần qua, vớt ra sau đó rắc một ít bên cạnh bò bít tết, còn lại trộn salad.

Tống Úc bưng mì lên bàn, nghĩ ngợi, lại lục tủ tìm ra một hộp nến.

Cái này lần trước dùng để làm món ếch xào khô ở nhà, kết quả bây giờ cái nồi kia ở đâu cũng quên rồi.

Anh đặt ngọn nến đã đốt vào giữa bàn, nhấn mở app âm nhạc.

Theo thói quen nhấn vào ca khúc đề cử mỗi ngày, kết quả bài hát nhảy ra đó là “Sự quyến rũ của chàng”, khi một câu “Nương tử, a ha” chui vào trong tai cả người anh đều ngây ra.

Bài đề cử mỗi ngày bình thường đều căn cứ vào loại nhạc anh thường nghe để đề cử, trong danh sách nhạc của anh không phải tiếng Anh thì là nhạc thuần túy, đột nhiên nhảy ra một bài như thế con ngươi sắp hoảng sợ đến nỗi bắn ra.

Anh nhấn bài khác, nhảy ra cũng vẫn là nhạc múa quảng trường khiến người nghe không nhịn được lắc chân theo nhịp điệu.

Tống Úc nhấn vào mục lưu trữ nhìn thoáng qua, toàn của Phượng Hoàng Truyền Kỳ và Đao Lang.

“Cố Thanh Trì! Có phải em lại đăng nhập tài khoản của NetEase anh à?” Tống Úc gân cổ lên hô.

(NetEase, Inc. là một công ty công nghệ Internet của Trung Quốc cung cấp các dịch vụ trực tuyến tập trung vào nội dung, cộng đồng, truyền thông và thương mại)

Cố Thanh Trì ôm rượu vang chưa uống hết và bát salad đi tới, nhìn lướt qua màn hình điện thoại của anh, “À, em muốn nghe bài đó phải là thành viên mới được, nên em dùng tài khoản của anh.”

Tống Úc đỡ trán, không biết nên nói gì cho phải.

“Sao vậy? Không thể dùng à?” Cố Thanh Trì hỏi.

“Dùng đi dùng đi,” Tống Úc lắc cổ, không tự giác lắc chân theo sát nhịp điệu, “Cũng rất có cảm giác.”

“Đúng không, hoài cổ lại kinh điển.” Cố Thanh Trì nói.

Tống Úc lại tiện tay nhấn một bài, bắt đầu ngâm nga theo nhịp điệu, “Tôi cẩn thận đến gần ~ sợ em bừng tỉnh khỏi giấc mơ ~ tôi chỉ muốn nhẹ nhàng hôn em em đừng lo lắng ~ tôi biết muốn ở bên em cũng không dễ dàng ~ chúng ta đến từ hai thế giới khác nhau ~ ”

“Em luôn cảm thấy ở bên tôi là sợ hãi lạnh lẽo không bờ bến ~ tôi thật sự rất yêu em tôi bằng lòng thay đổi bản thân ~ vì em tôi bằng lòng lang thang ở sa mạc ~ ”

Nghe đến đoạn cao, Cố Thanh Trì cũng cười hát lên, “Tôi xác định tôi là con sói đội lốt cừu kia ~ mà em là con mồi của tôi là con cừu non trong miệng tôi ~ tôi bỏ đồng bạn lang thang một mình ~ vì không muốn chia sẻ em với kẻ khác…”

Hai người phối hợp hát hết đoạn cao giống như đồ thần kinh, cười ngặt nghẽo.

Tống Úc xoa xoa quai hàm cười cứng đờ, tạm dừng nhạc, cúi đầu cắt bò bít tết, “Hầy, lần cuối cùng anh nghe bài hát này hình như là chuyện của thế kỷ trước, lúc ấy anh còn tưởng Đao Lang họ Đao chứ.”

“Chẳng lẽ không phải à?” Cố Thanh Trì trợn mắt một cái.

“Em cảm thấy sẽ có người họ Đao hả?” Tống Úc bĩu môi.

“Vậy cũng chưa hẳn…” Cố Thanh Trì lấy điện thoại ra lại chuẩn bị tìm kiếm, “Cược gì?”

“Cược gì là sao?” Tống Úc hỏi.

“Cược trên đời này có người họ Đao không, trừ Đao Lang.” Cố Thanh Trì nói.

“Này, đã nói đó là nghệ danh của người kia…” Tống Úc thở dài, đồng tử xoay tròn, gõ gõ rượu vang trên bàn, “Nếu không thì cược một chai vang đi.”

“Được.” Cố Thanh Trì gật đầu một cái.

“Anh cược có họ Đao.” Tống Úc cười nói.

“Ừ…” Cố Thanh Trì ngẩng đầu, “Hử? Vừa nãy không phải anh nói không có à!”

“Vậy em có cược không hả!” Tống Úc vỗ bàn một cái.

Cố Thanh Trì cau mày nghĩ ngợi, “Được thôi, vậy em chỉ có thể cược không có.”

Tống Úc nghiêng người về phía trước nhìn hắn tìm kiếm, sau khi mục từ nhảy ra anh hào hứng vỗ tay, đẩy chai rượu về phía Cố Thanh Trì, “À hề hề, của em.”

Cố Thanh Trì “Ôi” một tiếng.

Nhưng cũng may, một chai rượu vang với hắn mà nói không đáng kể chút nào, chỉ là chuyện chạy vào nhà vệ sinh một chuyến.

Tống Úc chuyển nhạc về danh sách yêu thích của mình, “Bình thường em có hát không?”

“Thỉnh thoảng sẽ đến KTV hát hai bài với bọn Mắt Lé đầu bóng, ở nhà không hay hát.” Cố Thanh Trì nói.

“Em hát rất hay đó.” Tống Úc cười cười nói, mặc dù bài hát này hơi quê mùa, nhưng giọng trầm thấp hơi khàn của Cố Thanh Trì rất gợi cảm.

“Thôi đi, em toàn ngâm nga vớ vẩn, ban đầu cũng không biết bài hát này đang nói về điều gì, về sau có một lần đi hát với bọn Mắt Lé, nhìn ca từ mới biết được là có ý gì.” Cố Thanh Trì nói.

Tống Úc duỗi tay tắt đèn điện, nhìn chằm chằm Cố Thanh Trì trong ánh nến, cười hỏi: “Có ý nghĩa gì!?”

“Là…” Cố Thanh Trì mím môi, “Nói thông tục một chút, đại khái là, người đàn ông kia muốn ngủ với người phụ nữ kia, gì mà ôm em trong lòng dịch máu giao hòa, hát hàm súc như thế, không phải là muốn lên giường à.”

Tống Úc ngẩng đầu lên cười to hai tiếng, không dễ gì mới trở lại bình thường, cuộn mì ăn, lại suýt nữa bị sặc.

Cố Thanh Trì rót cho anh non nửa ly rượu vang, “Cần trộn ít Sprite cho anh không?”

“Không cần,” Tống Úc chống quai hàm cười ngu, “Đây là trong nhà mình cũng không phải bên ngoài, uống nhiều quá cũng không sao, cách giường ba bước, anh bò cũng có thể bò về.”