*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hôm sau, đợi Tống Úc ngủ một giấc đến tự nhiên tỉnh, hai người cùng đến quán bánh bao canh trong hẻm cũ ăn cơm trưa.
Thời tiết rất nóng bức, bà chủ còn tặng một bát tô canh đậu xanh Giang Tô.
Mặc dù Cố Thanh Trì đã ở đây nhiều năm, nhưng vẫn là lần đầu uống loại canh đậu xanh màu sắc sặc sỡ, có sáu bảy loại nguyên liệu này.
“Đỏ đỏ xanh xanh trong này là cá gì vậy? Tại sao còn có cơm trắng? Canh đậu xanh không phải là đậu xanh nấu canh à?!” Cố Thanh Trì nhìn chằm chằm canh đậu xanh vừa bưng lên, mờ mịt không hiểu.
“Đó là gạo nếp, không phải cơm trắng, còn có đỏ đỏ xanh xanh này có một nghệ danh rất tao nhã, tên là hoa hồng tóc xanh,” Tống Úc múc một muỗng canh uống, “Em nếm xem, rất ngon.”
Cố Thanh Trì nếm thử một miếng nước canh nhìn giống như nước sôi để nguội, phát hiện mùi vị rất ngon.
Thế mà còn mang theo chút mùi bạc hà, vào miệng ngọt thanh, mát lạnh giải khát.
Hắn lại múc một muỗng sợi xanh hồng, trừ ngọt ra không nếm ra vị gì, “Cái này được làm bằng gì?”
“Sợi củ cải phơi khô bỏ vào màu ngâm.” Tống Úc cười nói.
Cố Thanh Trì sặc một ngụm, lông mày nhíu lại.
“Đùa em thôi, sao cái gì cũng tin vậy,” Tống Úc húp một hớp canh, “Anh uống hơn hai mươi năm anh cũng không biết nói làm bằng gì, nếu em thật sự tò mò thì lên mạng tra đi.”
“À…” Cố Thanh Trì không chịu được tò mò lấy điện thoại ra, đặt lên bàn vừa ăn vừa tìm kiếm.
Tống Úc cũng thật sự tò mò ngẩng đầu nhìn sang.
Cố Thanh Trì vừa nhấn một cái ở khung tìm kiếm đã nhảy ra một loạt lịch sử tìm kiếm.
“Hôn như thế nào”“Hình ảnh kỹ xảo hôn”“Hôn như thế nào thoải mái nhất”Hắn trợn mắt một cái lập tức cầm điện thoại trên tay, định xóa lịch sử tìm kiếm, không hề hay biết vị ngồi đối diện kia đã nhịn cười đến nỗi sắp tắt thở.
Thẳng nam ống thép Cố Thanh Trì này cũng quá đáng yêu rồi!
Nóng lòng lập tức lột sạch ném lên giường dạy hắn yêu yêu với bạn trai như thế nào thoải mái nhất.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Tống Úc đi cùng Cố Thanh Trì, trước tiên đến quán mạt chược một chuyến, kết quả phát hiện cửa không mở, hai người kề vai đi về nhà.
“Chắc là bố em đang ở nhà ngủ, anh muốn lên lầu cùng em không?” Cố Thanh Trì vừa đi vừa nói.
“Lát nữa hai người phải trò chuyện lâu lắm à?” Tống Úc hỏi.
“Xem tình hình,” Cố Thanh Trì biết Tống Úc rất sợ nhìn thấy bố, “Nếu không anh đợi trong xe?”
“Tối qua anh quên sạc điện thoại, một mình ở dưới lầu cũng nhàm chán, hay là anh đi lên với em, dù sao trước sau gì cũng phải gặp mặt.”
“Vậy được, nếu lát nữa anh cảm thấy lúng túng, thì ở trong phòng em.” Cố Thanh Trì nói.
Tống Úc đột nhiên nghĩ đến gì đó, cười lên, “Có phải tối qua gặp bố anh đã để lại ám ảnh gì cho em không?”
“À…” Cố Thanh Trì lộ vẻ khó xử, “Nói thật, em vẫn thích ở chung với cậu mợ của anh hơn, rất dễ gần, nói cũng nhiều.”
“Thật ra anh cũng vậy,” Tống Úc cười hì hì, “Từ nhỏ anh đã được ông bà ngoài nuôi lớn, cũng rất dính bọn họ, lúc anh học tiểu học chẳng phải không hiểu chuyện à, thường xuyên ghen tị với em trai anh, một hai nhao nhao đòi đổi nhà ở với nó, về sau bị bố anh biết được, bị đánh một trận no đòn.”
Đầu tiên Cố Thanh Trì cười ta hai tiếng, nhưng suy nghĩ kỹ lại cảm thấy đau lòng.
Thì ra Tống Úc giống như hắn, cũng đang hâm mộ cuộc sống của người khác.
Cửa nhà khóa chặt, bên trên còn dán tờ giấy thông báo nợ tiền cắt điện.
Cố Thanh Trì nhìn xong sau đó bóc tờ giấy.
Thứ này rất lâu rồi chưa xuất hiện.
Đầu tiên hắn lại dán lên cửa nghe ngóng âm thanh bên trong, sau đó cầm chìa khóa mở cửa.
Vừa đẩy cửa ra suýt nữa bị mùi thối mục nát hất ngửa xuống đất.
Tống Úc chửi một tiếng, nhíu mày đặt ngang ngón trỏ ở nhân trung, “Cái mùi gì đây?”
Cố Thanh Trì cau mày, cố nén cảm giác muốn nôn, tìm kiếm chỗ phát ra mùi hôi thối, cuối cùng phát hiện mùi kia đến từ thịt sống trong tủ lạnh.
Bởi vì cắt điện, mọi thứ trong tủ lạnh đều hỏng, rau quả khô quắt mọc đầy nấm, lại thêm đợt này thời tiết nóng bức, thịt đã thối nát bốc mùi.
Rõ ràng bố giống như hắn, đã rất lâu không về nhà.
“Ôi trời ơi,” Tống Úc nhìn lướt qua đồ ăn trong tủ lạnh không kìm được trợn trắng mắt, “Tại sao có thể như vậy, bố em đâu?”
“Em không biết, trước kia ông ấy cũng thường xuyên không ở nhà.” Cố Thanh Trì đeo khẩu trang bao tay, dọn dẹp đồ ăn trong tủ lại ra ngoài.
Vừa mở nắp thùng rác lên lại bị giòi bọ bò đầy bên trong làm cho buồn nôn.
“Oh shit!” Tống Úc cảm giác tê cả da đầu, nhảy ra thật xa, đời này anh cũng chưa từng nhìn thấy cảnh buồn nôn như thế, “Làm sao bây giờ?”
“Vứt đi thôi, còn có thể làm sao.” Cố Thanh Trì đã không cảm thấy kinh ngạc với cảnh này, trước đó có một lần nằm viện về cũng là ảnh như này.
Tống Úc muốn đi tới giúp một tay, bị Cố Thanh Trì đẩy ra, “Hay là anh ở trong phòng em đi.”
Chính hắn cũng ghét lộn mửa chứ đừng nói Tống Úc.
“Vậy anh đi khiên thùng rác giúp em…” Tống Úc bịt mũi nói.
“Ê, thật sự không cần.” Cố Thanh Trì trực tiếp xách theo thùng rác đi xuống lầu.
Sau khi dọn dẹp toàn bộ rác hắn cảm thấy trên người cũng có mùi hôi chua, cầm bộ quần áo muốn đến phòng tắm tắm rửa, kết quả phát hiện nước cũng bị cắt.
Đứng trước gương cả người muốn nổ tung.
Tống Úc thừa dịp Cố Thanh Trì dọn dẹp phòng bếp đã xếp xong quần áo của hắn.
Nói thật, quần áo trong tủ đồ của Cố Thanh Trì anh thấy thuận mắt không được mấy cái, nên lấy vài chiếc áo phông và quần cộc.
Dù sao về sau mua quần áo có thể mua kiểu rộng, thay đổi mặc cùng Cố Thanh Trì.
“Nếu không chúng ta về nhà tắm đi,” Tống Úc nói xong nhìn xung quanh một cái, “Em xem lại xem còn có gì muốn lấy không?”
Cố Thanh Trì nghĩ ngợi, lại lục con quay ngón tay và thuốc mỡ bỏng lần trước Tống Úc đưa cho hắn trong ngăn tủ ra.
“Ơ, còn luyến tiếc cái này à.” Tống Úc cong khóe môi.
“Tín vật đính ước mà.” Cố Thanh Trì cười cất con quay vào trong thùng giấy.
Mặc dù không thể liên lạc được với bố, chuyện thẻ căn cước cũng chưa giải quyết, nhưng không biết tại sao, trên đường trở về tâm trạng cũng khá tốt, ngược lại có cảm giác vui mừng đón cuộc sống mới.
Nhưng mùi trên người thật sự hơi khó chịu, Cố Thanh Trì đến quán nhỏ dưới lầu rửa tay một cái, vào trong xe cởϊ qυầи áo, đổi bộ sạch sẽ.
“Buổi tối ăn gì?” Tống Úc nhìn chằm chằm hắn thay quần áo xong mới cam lòng rời tầm mắt khởi động xe.
“Cơm trưa anh còn chưa tiêu hóa đâu đã nghĩ đến bữa tối rồi?” Cố Thanh Trì nhìn thoáng qua thời gian, lúc này mới hai giờ ba mươi.
“Vui mà…” Trong đầu Tống Úc chỉ còn lại 10GB phế liệu đồi trụy, “Buổi tối làm cơm tây ăn với em thế nào, biết làm bò bít tết không?”
(GB = gigabyte)“Biết mà, chẳng phải quét ít mỡ bò lật hai mặt sao.” Cố Thanh Trì hơi khát nước, tiện tay uống hết hơn phân nửa chai nước khoáng Tống Úc uống thừa.
“Vậy anh lái thẳng đến siêu thị mua hai chai rượu vang, anh muốn uống rượu vang ăn bò bít tết tiêu đen.” Tống Úc nói.
“Chú trọng thế à.” Cố Thanh Trì cài dây an toàn sau đó lấy điện thoại ra.
Hắn không hay làm món tây, nhưng làm đồ ăn mà, chỉ là chuyện như vậy.
Hắn tìm cách ướp gia vị bò bít tết trên điện thoại, chụp ảnh màn hình những nguyên liệu nấu ăn cần dùng, lại kiên nhẫn đọc hết các bước chế biến.
Sau khi vào siêu thị, Cố Thanh Trì dựa vào danh sách mua nguyên liệu nấu ăn, Tống Úc tìm cái cớ lặng lẽ lắc lư đến khu đồ dùng hằng ngày, mua hộp áo mưa và dầu bôi trơn giấu vào trong túi nhỏ của mình.
Mặc dù anh cảm thấy với trí thông minh hiện tại của Cố Thanh Trì chắc chắc vẫn chưa nghĩ đến phương diện này nhưng bầu không khí phủ lên đúng chỗ ai nói chắc chắn đây!
Mọi thứ đều có lỡ như.
Anh không trông cậy vào thẳng nam Cố Thanh Trì ngay cả hôn như thế nào cũng phải lên Baidu tìm kiếm có thể nghĩ đến những thứ này.
Người do anh bẻ cong, anh phải phụ trách hạnh phúc nửa đời sau của Cố Thanh Trì.
“Mua xong chưa?” Tống Úc xách túi hất lên vai.
“Anh ăn hành tây không?” Cố Thanh Trì hỏi.
“Ăn, em nấu gì anh cũng thích ăn.” Tống Úc cười nói.
“Nể mặt quá nhỉ,” Cố Thanh Trì chọn mấy của hành tây to bỏ vào túi, “Em còn mua ít mì, anh muốn ăn nước xốt gì?”
“Em mua cái em thích đi, anh được hết.” Tống Úc ôm lấy cổ Cố Thanh Trì.
Cố Thanh Trì quay đầu, híp mắt lại nhìn anh, “Hôm nay anh uống lộn thuốc phải không, bình thường anh không phải thế này.”
Tống Úc cười to hai tiếng. “Bình thường anh thế nào?”
Cố Thanh Trì học giọng điệu của Tống Úc, cau mày nói, “Anh dị ứng tỏi, anh dị ứng với rau thì là, anh dị ứng thịt lợn, anh dị ứng cơm tẻ… Hầy anh thật sự không ăn cái này, tại sao lại là canh cà chua hả…”
“Khoa trương thế á!?” Tống Úc ngẩng đầu lên cười không ngừng.
“Tại sao không, dù sao anh không muốn ăn đều kêu bị dị ứng, xong cái em nấu xong rồi lại vụиɠ ŧяộʍ ngậm trong miệng ăn giống như con chuột to.” Cố Thanh Trì cười nhớ lại, mỗi lần hắn liếc mắt nhìn thấy Tống Úc ăn vụng đều giả vờ như không thấy.
Tống Úc hề hề hề cười ngu, “Hôm nay anh không dị ứng với cái gì cả.”
“Tốt nhất mỗi ngày đều như vậy, em còn có thể sống lâu mấy năm.” Cố Thanh Trì nói.
“Vậy anh không kén ăn em có thưởng không?” Tống Úc sờ cằm Cố Thanh Trì.
“Có chứ,” Cố Thanh Trì đứng trước tủ lạnh chọn bò bít tết, “Hôm trước vừa phát tiền lương, trở về em giữ số lẻ, còn lại cho anh hết.”
“Này, nói nhiều tiền tổn thương tình cảm, cái đó không tính…” Tống Úc vô thức bóp cổ tay Cố Thanh Trì.
“Vậy đợi anh nghĩ ra rồi lại nói,” Không đợi Tống Úc mở miệng, Cố Thanh Trì đã ném bò bít tết vào trong giỏ hàng, “Mua đủ rồi, anh muốn ăn kem không? Em hơi nóng.”
“Tại sao em hơi nóng lại hỏi anh có ăn kem không? Em trực tiếp mua chẳng phải là được à.” Tống Úc cười.
Cố Thanh Trì cũng không nhịn được cười theo, “Em cũng không biết, vậy rốt cuộc anh có ăn không hả?”
“Mua hộp to về nhà xúc ăn đi.” Tống Úc nói
“Trời nóng quá, xách về nhà tan hết rồi.” Trong lúc nói chuyện Cố Thanh Trì đã đứng trước tủ kem.
“Anh còn phải lái xe đấy, em bảo anh ăn kiểu gì.” Tống Úc nói.
“Em đút anh ăn.” Cố Thanh Trì chọn hai cây kem vị đậu xanh, nghĩ ngợi, lại đặt về, lấy một hộp có thể xúc ăn.
Sau khi thanh toán xong, hộp kem kia rất tự nhiên chạy vào một tay Tống Úc, Cố Thanh Trì xách theo một đống đồ đi song song với anh.
Tống Úc xúc miếng đầu tiên đút vào miệng Cố Thanh Trì.
Cố Thanh Trì nuốt xuống sau đó liếʍ môi một cái, “Có vị sô cô la thêm vị cà phê.”
Tống Úc cũng xúc một thìa to nhét vào miệng mình, “Em thích kem vị gì?”
“Này chủ yếu phải xem ai đút cho,” Cố Thanh Trì quay đầu nhìn anh một cái, cười nói. “Anh đút cho, coi như vị mướp đắng cũng ngon.”
Tống Úc ngậm thìa khóe miệng vểnh lên, “Vậy lúc về anh liên lạc xưởng sản xuất riêng vị mướp đắng cho em ăn.”
“Anh đút em sẽ ăn.” Cố Thanh Trì bỏ đồ vào cốp sau.
Tống Úc cúi đầu cười ngu hai tiếng, lại xúc một thìa to đưa tới.
Cố Thanh Trì ôm Tống Úc từ bên cạnh, quay đầu nhỏ giọng nói bên tai anh: “Dùng miệng.”
Đầu ngón tay Tống Úc run một cái.
Trong miệng Cố Thanh Trì rất ít bắn ra lời thoại cợt nhả này, đột nhiên nói thầm một câu trầm nhẹ như thế gϊếŧ anh trở tay không kịp, tay phải dừng lại giữa không trung cũng không biết nên nhét vào miệng hay không.
Mặc dù là ở trong nhà để xe ngầm, nhưng thỉnh thoảng sẽ có xe lái qua, rất ngại.
Cố Thanh Trì nhướng mày một cái.
Tống Úc gần như không do dự đã nhét thìa vào trong miệng.
Cần gì da mặt?
Hôn bạn trai nhà mình thì có sao?
Cùng lúc rút thìa ra, Cố Thanh Trì tiến lên nửa bước mặt đối mặt ôm chặt eo anh.
Nhịp tim Tống Úc dừng một nhịp, ngước mắt lên rất khó khăn nhìn nhau mấy giây với Cố Thanh Trì.
Trong đầu lóe lên tình cảnh sẽ xuất hiện sau đó, mang tai không bị khống chế bắt đầu phiếm hồng.
Cố Thanh Trì không nhìn thấy anh có động tác nuốt, một bên khóe miệng nhếch lên, “Thật sự không có ý định nuốt xuống à?”
Tống Úc ngẩn người, còn chưa kịp đưa ra bất kỳ phản ứng nào, bờ môi hơi lạnh của Cố Thanh Trì đã dính sát vào.
Hơi thở man mát và vị cà phê bao bọc, hô hấp của anh lập tức trở nên hơi không thông thuận.
Cố Thanh Trì nhắm mắt, dọc theo cánh tay tìm đến kem ly trong tay anh, sau khi giành lấy tiện tay đặt xuống nóc xe.
Tống Úc ngậm môi dưới của Cố Thanh Trì, cũng nhắm hai mắt lại.
Đôi môi Cố Thanh Trì rất mềm, giống kẹo bông, mỗi lần hôn anh cũng không nhịn được muốn cắn một cái.
Cơ thể Cố Thanh Trì chậm rãi nghiêng về phía trước, hai tay đỡ bên hông Tống Úc, đẩy anh lên cây cột bên cạnh.
Tống Úc giơ tay ôm lấy cổ Cố Thanh Trì, phối hợp với tiết tấu của hắn, từng chút một lùi lại, không cẩn thận nuốt kem trong miệng.
Bờ môi hai người vẫn không tách ra.
Lúc sau lưng Tống Úc sắp dán lên cây cột, Cố Thanh Trì giơ tay che chở sau gáy anh, đầu lưỡi ướŧ áŧ thuận thế đẩy vào khe hở môi anh.
Khóe miệng Cố Thanh Trì hơi vểnh lên, bá đạo đâm vào giữa răng Tống Úc, suồng sã mà đòi lấy cướp đoạt trong trận địa lạnh như băng, mang theo chút ngọt ngào này…
Tay ôm bên hông Tống Úc cũng siết chặt theo.
Xương hông Tống Úc bị Cố Thanh Trì chống lên, cả người bị kẹp ở giữa không thể động đậy, cơ thể không khỏi hướng về phía trước dán chặt vào bụng dưới của Cố Thanh Trì, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn dần dần lên cao.
Không có cách nào tính được nụ hôn này kéo dài bao lâu.
Chỉ là răng môi vốn lạnh lẽo bởi vì dây dưa mãi mà trở nên ấm áp, bàn tay vốn lạnh vì cầm hộp kem cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
Bàn tay Cố Thanh Trì xoa bóp bên hông Tống Úc, chậm rãi buông môi anh ra.
Hơi thở của hai người đều hơi thô nặng, trái tim đập dồn dập.
Chóp mũi Tống Úc và chóp mũi Cố Thanh Trí chống lên nhau, lại hôn một cái lên môi hắn, dùng giọng nói nhỏ khó mà nghe thấy nói: “Em… Có phản ứng rồi à…”
“Ừ,” Hơi thở của Cố Thanh Trì rất nhanh, theo cằm của Tống Úc hôn đến cổ, cuối cùng dán bên tai anh, khẽ nói: “Làm sao đây?”
Tống Úc nuốt xuống một cái, đầu ngón tay run nhè nhẹ.
Cố Thanh Trì liếʍ vành tai nóng lên của anh, “Hửm?”
“Anh…” Tống Úc hơi không nói nên lời, hơi thở của Cố Thanh Trì phả vào trong tai anh, rất ngứa, nhưng đầu óc anh vẫn minh mẫn, trong ga-ra có giám sát, ở ngay phía trên họ, “Không biết…”
Cố Thanh Trì dán trên người anh không nhúc nhích, cằm chống ở trong hõm vai Tống Úc, “Vậy anh để em bình tĩnh một lúc.”
Thật ra lúc này Tống Úc cũng rất cần bình tĩnh, hai người cứ vậy dính vào nhau… Tự bình tĩnh.
Kết quả ngày càng không tỉnh táo.
“Quay lại trong xe đi,” Một tay Cố Thanh Trì đỡ eo Tống Úc, hôn một cái trong cổ anh, “Tách ra bình tĩnh.”
“Ừ…” Tống Úc cũng không biết mình đang làm gì, sau khi sức lực đè lên người biến mất, anh vô thức mở cửa, ngồi vào trong xe.
Trong đầu toàn là lời thì thầm dịu dàng lại gợϊ ȶìиᏂ của Cố Thanh Trì nói bên tai anh.
Làm sao đây.
Còn có thể làm sao.
Anh ngãi đầu một các.
Rất muốn di chuyển trong giây lát về nhà…
(canh đậu xanh)