Sau khi đọc xong tin nhắn này, Tống Úc co quắp trong ghế dựa hồi lâu cũng chưa trở lại bình thường.
Tâm trạng giống như hồi nhỏ chờ mong đi chơi xuân này đã nhiều năm rồi anh chưa từng thể nghiệm.
Thật ra đối với anh bây giờ mà nói, chỉ cần có thể ở bên cạnh Cố Thanh Trì, nghiêng đầu có thể nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp lại thâm tình kia, dù không nói lời nào cũng tốt.
Đương nhiên, có thể hoạt động đầu lưỡi thì tốt hơn.
Buổi chiều cũng bởi vì phần chờ mong này mà trở nên dài dằng dặc.
Anh chưa trả lời tin nhắn của Cố Thanh Trì, muốn cố gắng giả vờ như không thèm để ý chút nào.
Bởi vì khi anh đanh suy nghĩ chuyện đột nhiên ý thức được, cả buổi sáng hành vi nhìn như chủ động của mình thật ra rất bị động.
Cố Thanh Trì xoa đầu một cái, anh đã vui vẻ, Cố Thanh Trì chạm miệng nhỏ một cái, anh đã thỏa mãn, tất cả cảm xúc đều bị Cố Thanh Trì mang theo.
Mình vốn không phải chiếm vị trí chủ đạo ư?
Tại sao sau khi Cố Thanh Trì chấp nhận, cả người giống như rơi vào trong trạng thái điên cuồng vĩnh viễn, đầu óc cơ thể đều không phải của mình.
Thực sự là quá ngu rồi, còn tỏ ra đặc biệt đói khát.
Cùng với, cái tên Cố Thanh Trì kia có phải bị cái gì nhập vào người rồi không?
Sao thoáng cái giống như đã thay đổi.
Người nên làm nũng xin hôn nhẹ ôm ôm ấp ấp phải là Cố Thanh Trì mới đúng mà!
Tống Úc chống cằm, vừa vẽ vừa suy nghĩ cuộc sống.
Ngay cả lời thoại khi Cố Thanh Trì ban thưởng vào buổi tối anh cũng chuẩn bị xong rồi, “Ơ? Còn có phần thưởng à, em không nói anh cũng quên mất vụ này.”
Sau đó khi Cố Thanh Trì bĩu môi muốn rút phần thưởng về, anh lại đè người xuống!
Đẩy ngã cưỡng hôn!
Hí hí…
“Tiểu Úc,” Tiểu Tôn thấy anh không phản ứng, đẩy mạnh cùi chỏ của Tống Úc một cái, “Tống Úc!”
“Hả?” Tống Úc lau khóe miệng thu lại ý cười, “Sao vậy?”
“Quản lý gọi cậu ở trong nhóm.” Tiểu Tôn nhắc nhở.
Tống Úc nhấn mở nhóm công ty nhìn một cái, mang theo một dự cảm bất thường đứng lên đi về phía phòng làm việc.
Bình thường quản lý gọi riêng người vào phòng uống trà thông thường cũng sẽ không có chuyện gì tốt.
Quản lý Chu đi thẳng vào vấn đề, “Tiểu Tống, lát nữa cậu và Trần Bân Bân của bộ phận kinh doanh đến Xây dựng Đông Phương đi.”
“Đến làm gì?” Tống Úc nhướng đuôi mày hỏi.
Quan lý Chu đẩy một tờ danh thϊếp về phía Tống Úc, “Dưới tên Quý tổng này có một biệt thự liền tòa muốn trang trí, có mục đích rõ ràng muốn giao cho công ty của chúng ta làm, tranh thủ hôm nay lấy được đơn hàng này đi.”
Tống Úc ngơ ngẩn mấy giây.
Cái này hoàn toàn không phải là công việc của anh, mặc dù đã đoán được một khả năng nào đó nhưng vẫn cố gắng uyển chuyển từ chối nói: “Cảm ơn lãnh đạo tin tưởng… nhưng tôi chưa bao giờ phụ trách kinh doanh trên phương diện này, đột nhiên giao cho tôi nhiệm vụ quan trọng như vậy, tôi sợ tôi làm hỏng.”
Quản lý Chu cười một tiếng, “Cho nên mới bảo cậu đi cùng Tiểu Trần, nhân tài xuất sắc như cậu nên đa nguyên hóa phát triển toàn diện…”
Quản lý Chu nói liên tiếp mấy lời khách sáo, Tống Úc đều không nghe vào.
Từng bộ phận của công ty luôn luôn phân công rõ ràng, rất ít xảy ra tình huống thế này, cho dù có, cũng là nhà thiết kế tự mang nguồn khách ra ngoài liên hệ với khách hàng, dự án cụ thể đều sẽ giao cho công ty xử lý, từ giữa đó lại rút một ít hoa hồng.
Anh không phải người ngu, quản lý Chu cũng không phải.
Chậu phân không hiểu ra sao chụp xuống đầu mình rõ ràng không phải xuất phát từ ý của quản lý Chu, từ vẻ mặt khó xử của y đã có thể cảm giác được, chuyện này là có người bên trên cố gắng sắp xếp.
Tống Úc không từ chối nữa, gật đầu ra khỏi văn phòng.
Người có thể nghĩ ra cách nhàm chán này để giày vò anh cũng chỉ có một — bố ruột của anh.
Tống Úc đẩy cánh cửa của lối đi an toàn trong hành lang ra, đặt mông ngồi trên bậc thang, bấm gọi cho bố.
“Ơ, có phải mặt trời mọc đằng Tây không, con trai tôi lại chủ động gọi điện thoại cho tôi.” Tiếng cười mang theo một chút trào phúng của bố từ trong ống nghe truyền tới, chọc Tống Úc giận đến là nghiến răng.
Anh hít sâu một hơi, cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa bày tỏ bất mãn trong lòng, “Có phải ngài cảm thấy bình thường con rảnh quá nên gọi người phân công việc vặt lộn xộn cho con không?”
“Cái gì gọi là việc vặt lộn xộn,” Bố cười nhạt một tiếng, “Nhiệm vụ lãnh đạo anh giao cho anh chắc chắn đều có dụng ý.”
“Phải, là có dụng ý, nhưng đó là dụng ý của ông ta hả?” Tống Úc nhíu mày, “Ném cho con một nghiệp vụ con chưa bao giờ tiếp xúc, ngài không cảm thấy quyết định này của ngài hơi qua loa à?”
“Chỉ cần anh nghiêm túc đi làm, tôi đây cũng không phải qua loa.” Bố nói.
Tống Úc cắn răng hàm,” Lúc đầu con vào công ty cũng không phải vì đi tiếp khách.”
“Nói gì vậy, cái gì gọi là tiếp khách, cái này gọi là cùng khách hàng đàm phán thiện chí liên hệ tình cảm, đây cũng là một trong những việc quan trọng nhất của công ty, không có đơn hàng ảnh minh họa ở đâu ra cho anh vẽ, tiền lương ở đâu ra cho anh lấy,” Bố cất cao giọng, “Bình thường có thời gian thì tiếp xúc nhiều với công việc của những ngành khác, cũng hiểu rõ một chút về hoạt động của công ty.”
“Con không muốn hiểu rõ không được à?” Tống Úc dựa vào mặt tường trắng tinh, thở dài, cho dù biết vấn đề này rất ngu ngốc, anh cũng vẫn hỏi ra.
“Hoặc là anh thành thành thật thật theo sắp xếp của lãnh đạo các anh đến gặp khách hàng anh nên gặp, hoặc là từ chức khỏi làm.” Giọng điệu của bố kiên định.
“Lúc đó bố sắp xếp cho con vào công ty cũng không nói muốn con làm những chuyện này.” Tống Úc nói.
“Anh đã bao tuổi rồi còn làm ầm ĩ giống như trẻ con vậy?” Bố hừ nhẹ một tiếng nói. “Anh thật sự định cả đời rúc ở văn phòng làm nhà thiết kế hả? Có thể có chút tiền đồ không? Bảo anh tiếp xúc nhiều chuyện ở phương diện này cũng là vì rèn luyện anh, tương lai khi anh tiếp quản công ty cũng có thể kiên cường hơn, anh có biết bây giờ Tống Quân Nghiêu cũng lập công ty mới ở thành phố X không.”
Tống Úc nhíu mày, không nói gì.
Tống Quân Nghiêu là anh họ của anh, cũng chính là con trai của anh ruột của bố.
Tổng công ty Quốc tế Đỉnh Tường là bố và bác trai hùn vốn thành lập, vốn khởi nghiệp hai nhà đều bỏ ra một nửa, tất cả lợi nhuận trong giai đoạn sau cũng chia đều, đến nay chưa từng có mâu thuẫn gì lớn.
Nhưng theo quy mô công ty dần dần lớn mạnh, máu mới liên tục được rót vào, bố và bác hình như có ý định muốn rút lui về hàng thứ hai.
Ăn cơm cùng nhau trong năm mới bố đã đề cập đến chuyện này, chẳng qua khi đó anh không để ý cho lắm.
Anh và anh họ từ nhỏ đã ít liên lạc, không có nhiều tình cảm, không giống bố và bác có tình hữu nghị cách mạng sâu như thế, mỗi người đi một ngả là chuyện vài phút.
Vì vậy, tiếp theo công ty giao cho anh điều hành chính là một vấn đề lớn.
Bố muốn để mình và Tống Quân Nghiêu tranh cao thấp một hồi?
Đây chẳng phải nằm mơ hay sao.
Tống Úc khó khăn hít một hơi, cảm giác hình như có khối thiên thạch từ trên trời giáng xuống, bỗng nhiên đè xuống bả vai anh, đập anh có phần không thở nổi.
Từ nhỏ đến lớn tâm tư anh đã không ở trong công ty, những năm này chắc chắn trong lòng bố cũng hiểu rõ.
Trước đó cũng không tỏ ý muốn để anh kế thừa y bát, đột nhiên nói một câu như thế, khiến sau lưng anh ứa mồ hôi lạnh.
(y bát: Vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng … truyền lại cho đời sau)
Bố chưa bao giờ sẽ tùy tiện đưa ra quyết định, nếu đã nói ra, thì nói rõ chuyện này ông đã nghĩ sâu tính kỹ.
Nhưng trước lúc này, tốt xấu gì cũng nên hỏi nguyện vọng của anh không phải sao?
Cứ thế ném công ty cho anh, không sợ anh làm sụp đổ cả công ty à?
Tống Quân Nghiêu mở công ty ở thành phố X thì liên quan gì đến anh?
Tống Quân Nghiêu mở công ty cho nên anh cũng phải mở công ty theo à?
Trực tiếp giao quyền điều hành tổng công ty cho Tống Quân Nghiêu sẽ bị một vả của bố tát chết hả?
Anh cảm thấy nếu bố dám giao công ty cho anh, vậy chắc chắn hôm sau anh sẽ vứt công ty cho Tống Quân Nghiêu sau đó đổi lại ít cổ phần, hằng năm lấy chút tiền lãi cùng Cố Thanh Trì du lịch khắp thế giới tiêu dao vui sướиɠ tốt biết mấy.
Bố chắc chắn sẽ chửi anh không có tiền đồ.
Không có tiền đồ thì không có thiền đồ.
Thứ mỗi người theo đuổi không giống nhau, anh thực sự không có cách nào tưởng tượng vây mình ở trong l*иg cả ngày lo chuyện lộn xộn của công ty sẽ là tình cảnh như nào.
Anh nhất định sẽ bị ép điên.
Hơn ba giờ chiều Cố Thanh Trì nhận được điện thoại của Tống Úc, nói công ty có chuyện phải tăng ca, tối nay về nhà, bảo hắn ăn trước.
Sau khi về nhà, hắn cho cá ăn trước, sau đó nấu bát mì ăn.
Lức nằm trên ghế sofa cảm giác rất hài lòng, mỗi một tế bào toàn thân đều ở trạng thái thả lỏng.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, ở chỗ của Tống Úc đã trở thành một chuyện rất yên tâm thoải mái, hắn thậm chí cũng không muốn về nhà cho lắm.
Không muốn đối mặt với bố, cũng không muốn lại đối mặt với mọi thứ trước đây.
Cứ thế này không buồn không lo sống hết đời tốt biết mấy.
Nhưng mỗi khi hắn thả lỏng trong đầu chắc chắn sẽ có một giọng nói đang vang vọng: Mày là một kẻ không hộ khẩu ngay cả thẻ căn cước cũng không có.
Cố Thanh Trì buông cánh tay xuống thở dài.
Đợi chủ nhật được nghỉ nhất định phải về nhà một chuyến.
Tống Úc về nhà đã sắp chín giờ, kéo cơ thể mệt mỏi đi vào nhà, vừa thay giày vừa gọi: “Anh về rồi, có người tiếp giá không.”
“Vâng! Có nô tài!” Cố Thanh Trì ngồi trên sofa lên tiếng, nhìn Tống Úc phấn khích nói, “Cá lớn sinh cá con rồi!”
“Thật không!” Tống Úc vừa nghe lời này lập tức có tinh thần, hứng thú bừng bừng chạy đến bên cạnh ghế sofa ngồi xổm xuống.
Trong cái hộp cách ly trong suốt có bảy tám con cá to bằng nòng nọc đang vẫy đuôi nhỏ.
“Thật sự này…” Tống Úc cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cá mẹ sinh cá con, nhìn chằm chằm bọn chúng cười đến là đuôi mày bay lên. “Nó sinh lúc nào?”
“Em cũng không để ý, lúc về nhà vẫn chưa có đâu, vừa rồi nhìn đột nhiên phát hiện bụng con cá mang thai xẹp rồi.” Cố Thanh Trì nói.
“Phải thay nước trong rãnh nước.” Tống Úc nói.
“Thay như nào?” Cố Thanh Trì hỏi.
“Dùng ống hút, từ từ hút, sau khi hút cạn một phần ba mới rồi đổ nước mới vào.” Tống Úc cười nói.
“Vậy phải hút tới lúc nào.” Cố Thanh Trì sững sờ.
“Em sẽ không tin thật chứ.” Tống Úc không nhịn được cười.
“Suýt tin.” Cố Thanh Trì rũ mí mắt xuống.
Tống Úc cầm ống cao su rất dài dẫn nước ra ngoài, lại phổ cập khoa học cho Cố Thanh Trì gần nửa tiếng về nguyên lý hút nước, sau đó đi vào phòng bếp lấy muỗng nhỏ, múc con cá mang thai từ trong hộp cách ly ra ngoài, chỉ còn lại cá con vẫy giữ lại trong hộp cách ly.
Con cá mang thai vừa rời khỏi hộp cách lý, chồng nó đã quấn lấy nó không thả, sến rệt bơi qua bơi lại xung quanh nó.
Cố Thanh Trì không nhịn được l*иg tiếng cho chồng nó, “Vợ ơi vợ ơi, mau cho anh hun một cái.”
“Đói chết em rồi, mau tránh ra, đừng cản đường bà đây.” Tống Úc cũng kìm lòng không được l*иg tiếng cho con cá mang thai.
Cố Thanh Trì cười vốc nắm vụn bánh mì ném vào, con đực kia không ngừng vòng quanh bên cạnh con cá mang thai, còn thỉnh thoảng cọ đầu thể hiện cảm xúc.
Tống Úc nhìn vui vẻ, lấy điện thoại ra quay video ngắn cho chúng nó đăng lên vòng bạn bè.
“Ăn xong có thể hun một cái không?” Cố Thanh Trì nghiêng người về phía trước, cùi chỏ chống trên đùi, giương mắt nhìn Tống Úc.
“Hun cái…” Tầm mắt Tống Úc đảo qua mặt Cố Thanh Trì, hai chữ “Cọng lông” quả thực nghẹn ở họng không phun ra được.
Cố Thanh Trì cách bàn trà chu môi một cái, phát ra một âm thanh trong trẻo.
Sau khi hôn xong cười cong cả mặt mày, rất đẹp.
Tống Úc cũng không thỏa mãn với nụ hôn gió qua không khí này, đứng dậy vòng qua bàn trà, đứng yên trước mặt Cố Thanh Trì, từ trên cao nhìn xuống hắn.
Cố Thanh Trì ngẩng đầu lên chớp mắt hai cái, đôi môi hơi lộ ra một khe hở, dáng vẻ thoạt nhìn rất dễ thương lại ngon miệng.
Tống Úc kìm lòng không đặng nuốt xuống một cái, nâng đầu gối phải lên, quỳ trên ghế sofa.
Cố Thanh Trì lập tức hiểu anh muốn làm gì, cơ thể không tự chủ được hơi ngửa ra sau, giơ tay đỡ eo Tống Úc.
Toàn bộ phòng khách đột nhiên yên tĩnh lại, trong không khí chỉ còn lại tiếng vang yếu ớt của máy tạo độ ẩm phát ra.
Sau lưng Tống Úc mây mù lượn lờ, còn quấn lấy một mùi hoa quả nhàn nhạt.
Bầu không khí mập mờ lại ngọt ngào.
“Muốn phần thưởng à?” Tay kia của Cố Thanh Trì đặt điện thoại xuống, đỡ sau lưng Tống Úc, cười, “Chờ mong cả buổi sáng phải không?’
Trong đầu Tống Úc nhanh chóng hiện lên lời thoại ban ngày đã nghĩ xong, nhưng dưới tình huống này nói ra thực sự là quá phá hỏng bầu không khí, anh quyết định thuận theo du͙© vọиɠ trong lòng, đàng hoàng lên tiếng, cười nói: “Em cũng chờ mong cả buổi sáng đúng không.”
Cố Thanh Trì lại cười không nói, nắm chặt cổ tay Tống Úc kéo đến trước mặt mình.
Tống Úc bị kéo mất trọng tâm, hai tay đồng thời chống trên đùi Cố Thanh Trì, đầu gối còn lại đè lên mép ghế sofa.
Lúc ngẩng đầu cách mặt Cố Thanh Trì chỉ chưa đến mười centimet.
Tầm mắt hơi không điều chỉnh được tiêu điểm.
Anh ngửa đầu ra sau một chút.
Ý cười ở khóe miệng Cố Thanh Trì hoàn toàn đẹp như trước đây.
Tim anh bắt đầu đập mạnh thịch thịch, ngay cả hít thở cũng không tự chủ mà nhẹ lại.
“Hơn tám tiếng.” Cố Thanh Trì cười nhéo nhéo lỗ tai đỏ bừng của Tống Úc.
“Hả?” Tống Úc nhướng mày, còn chưa kịp phản ứng hắn đang nói gì, Cố Thanh Trì đã chuyển bàn tay ra sau gáy anh, dùng thêm chút sức đẩy nhẹ về phía trước.
Đôi môi Tống Úc nháy mắt được một lực dịu dàng ép chặt.
Giữa lúc hít thở hình như còn ngửi được mùi cà phê trên người Cố Thanh Trì, khi anh hít vào lần nữa muốn xác nhận lại không ngửi thấy.
Bàn tay Cố Thanh Trì ôm sau gáy Tống Úc không ngừng dùng lực, như thể muốn vò người này vào trong cơ thể của mình.
Khóe môi Tống Úc hơi nhếch lên, lần này anh ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, chờ đợi một trận thần thương khẩu chiến.
Bàn tay Cố Thanh Trì đỡ sau lưng anh dùng sức ép về phía trước một cái.
Tống Úc hít thở thật chặt, để duy trì cân bằng cơ thể, không thể không ngồi quỳ trên đùi của hắn.
Cố Thanh Trì hơi ngửa đầu ra sau, ôm gương mặt đỏ bừng của Tống Úc bắt đầu thưởng thức.
Tống Úc hơi bất mãn mở mắt ra, ánh mắt giống như đang hỏi “Đầu lưỡi đã nói trước đó đâu?”
“Trước kia anh từng hôn môi với ai chưa?” Cố Thanh Trì cười hỏi.
Tống Úc chết cũng không ngờ ngay tại lúc này Cố Thanh Trì lại còn có thể hỏi ra vấn đề nhàm chán như thế, nhưng anh nhanh chóng nhìn thấy lòng ham chiếm hữu như con thú hoang nhỏ bảo vệ thức ăn trong mắt Cố Thanh Trì.
Phát hiện này khiến anh hân hoan nhảy nhót.
“Đương nhiên từng hôn.” Tống Úc gần như buột miệng nói ra.
Cố Thanh Trì nhíu mày một cái, chẳng mấy chốc lại khôi phục bình tĩnh, cắn chặt răng hàm hỏi: “Lúc nào?”
“Khi còn đi học ấy…” Tống Úc hơi chột dạ đáp lại, nhưng biểu cảm trên mặt Cố Thanh Trì thật sự rất thú vị.
Anh thậm chí đã ngửi thấy một mùi giấm chua lòm.
Cố Thanh Trì không nói nữa, mím chặt môi nhìn thẳng vào anh, hít một hơi, lại từ từ thở ra.
Tống Úc không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, rũ mắt xuống nhìn chằm chằm l*иg ngực phập phồng của Cố Thanh Trì.
Thấy hắn mãi cũng không có tiếng động, Tống Úc lại không nhịn được ngước mắt lên, “Làm gì? Em ghen à?’
“Nói thừa.” Cố Thanh Trì hơi buồn bực.
“Vậy phải làm sao, nếu không anh đi rửa miệng?” Tống Úc sướиɠ lắm.
“Có thật không?” Cố Thanh Trì kiên trì không ngừng hỏi.
“Làm gì, em còn có tình tiết nụ hôn đầu à? Người khác hôn qua thì không muốn nữa?” Tống Úc cười hỏi.
Cố Thanh Trì mấp máy môi, không nói lời nào, ôm lấy sau gáy Tống úc, trực tiếp nghiêng đầu hôn xuống.
Nụ hôn này dùng sức hơn mỗi lần trước đó, Tống Úc thậm chí có thể cảm giác được một lực áp bức lớn mạnh.
Sau lưng và đầu đều bị trói chặt hoàn toàn không thể động đậy, nhưng không thể không thừa nhận, anh vô cùng hưởng thụ sự chiếm giữ mang theo tính xâm lược này, giống như che chở bảo bối rất quý giá.
Cố Thanh Trì ngậm lấy môi dưới của anh mυ"ŧ mạnh một cái.
Hơi thở của Tống Úc chốc lát dồn dập, bàn tay chậm rãi hướng lên trên, dời đến bên hông Cố Thanh Trì, nhô đầu lưỡi ra thử liếʍ một cái lên môi Cố Thanh Trì.
Cố Thanh Trì lập tức hưng phấn lên giống như chó con cướp được thức ăn, cũng vươn đầu lưỡi ra liếʍ liếʍ khóe miệng Tống Úc.
Không đợi Tống Úc đáp lại gì hắn đã thừa thế xông lên dũng cảm tiến tới đẩy hai cánh môi ướt mềm kia ra, tùy ý làm bậy trêu chọc trong khoang miệng ấm áp mềm mại.
Sau khi đầu lưỡi và đầu lưỡi đυ.ng nhau ngắn ngủi, Tống Úc cảm thấy trời đất quay cuồng, đại não không làm việc giống như dây điện chập mạch đứt cầu giao.
Cố Thanh Trì cũng gần như có thể nói là trong lòng đại loạn, hơi thở nóng phả đầy mặt mũi Tống Úc.
Nụ hôn của hắn không có quy luật gì, cũng không có kỹ xảo, chỉ tiến công giống như nắm hết quyền hành.
Trái tim Tống Úc đập dồn dập, đầu ngón tay cắm sâu vào hõm vai Cố Thanh Trì.
Nói thật, anh cũng rất thích sự dã man của Cố Thanh Trì, dây dưa không nói lý lẽ quấn lấy khát khao chiếm đóng mạnh mẽ.
Đi cùng với đáp lại và trêu chọc tỉ mỉ, hơi thở của Cố Thanh Trì trở nên ngày càng gấp rút, nhiệt độ cơ thể điên cuồng tăng vọt.
Tống Úc bị hôn đến mê man, ngay cả hít thở cũng gian nan, đến sau cùng đầu lưỡi đã không kịp đáp lại, Cố Thanh Trì lại vẫn không sờn lòng càn quét giữa môi anh.
Bởi vì không thể tránh thoát khỏi trói buộc lại sắp bị hôn đến tắt thở, trong cổ Tống Úc bật ra một tiếng trầm thấp, tiếng rên ngắn ngủi, chính xác hơn phải nói là rêи ɾỉ như cầu cứu.
Một tiếng nhỏ bé yếu ớt như thế trong không gian yên tĩnh này mang đến công kích to lớn cho thần kinh của Cố Thanh Trì.
Đầu óc trực tiếp bị đoản mạch rồi.
Đầu ngón tay thô bạo xoa sau gáy Tống Úc, liều mạng ép anh về phía mình, giống như một con thú hoang hung mãnh tàn bạo.
Hai mắt Tống Úc tối sầm tưởng chừng như sắp điên, đẩy bả vai Cố Thanh Trì phát hiện không thể đẩy được.
Anh nghiêm trọng nghi ngờ Cố Thanh Trì xem tín hiệu cầu cứu của anh trở thành tán tỉnh.
Thực sự không còn cách nào khác chỉ có thể cắn mạnh một cái vào đầu lưỡi của Cố Thanh Trì.
“A…” Cố Thanh Trì nhíu mày nhìn anh, trong mắt tràn đầy khó chịu khi hưởng thụ mỹ thực bị cắt ngang.
Tống Úc lau lau khóe môi cọ lên người Cố Thanh Trì, “Mẹ nó anh sắp chết rồi em không biết à!?”
“Hả?” Cố thanh Trì thoáng nhìn bờ môi hơi sưng của Tống Úc lập tức cảm thấy xấu hổ.
Tống Úc lấy lại sức, “Anh thật sự bội phục em.”
“Hửm?” Cố Thanh Trì trừng mắt một cái, nghi hoặc không hiểu.
“Người có thể hôn người yêu đến suýt nữa tắt thở đoán chừng trên thế giới chỉ có một mình em.” Tống Úc chỉ vào mũi hắn nói.
“Em cảm thấy… cũng được mà.” Cố Thanh Trì cúi đầu xuống, bỗng nhiên nhìn thấy Tống họa mi nhô ra, lập tức ngẩng đầu giả vờ như không thấy gì cả.
Tống Úc cũng không tự giác nhìn quần Cố Thanh Trì. Nhìn lướt qua trong đũng quần, nhếch khóe môi lên, nhấn một cái ở ngực Cố Thanh Trì, “Đột ngột mọc lên từ mặt đất, có muốn đến nhà vệ sinh giải quyết không?”
“Không… không cần.” Cố Thanh Trì rời tầm mắt, vàng tai hồng hồng, “Lát nữa sẽ ổn.”
Tống Úc híp mắt xuống khỏi người Cố Thanh Trì, ngồi sang bên cạnh.
Nhìn chằm chằm cá trong bồn nước, không bao lâu đã bình tĩnh rồi.
Dù sao anh đã quen với tình huống này.
Ngược lại là Cố Thanh Trì…
Tống Úc không khỏi chậc chậc hai tiếng trong lòng.
Thằng ngốc này hình như vẫn chưa biết hai người đàn ông ở cùng nhau trừ hôn ra còn có rất nhiều chuyện có thể làm mà.
Thẳng nam thật sự là một sinh vật đáng yêu.
Không, Cố Thanh Trì thật sự là một loại sinh vật đáng yêu.