*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cả người Cố Thanh Trì ngây dại trong nháy mắt.
Cảnh chỉ có thể xuất hiện trong phim truyền hình máu chó lúc tám giờ này chẳng lẽ thật sự đã xảy ra trên người hắn à!
Trước kia hắn vẫn cảm thấy những thứ này rất giả dối, cách hắn rất xa, nhưng lúc này hắn đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh run.
Vấn đề Tống Úc nói hắn chưa bao giờ nghĩ đến, nhưng thật sự có khả năng, có thể nói là lời giải thích khá hoàn hảo cho lý do tại sao bố mất tích một cách khó hiểu lâu như thế lại không chịu nói cho hắn biết.
“Giúp tôi một việc đi.” Cố Thanh Trì nói.
“Hả?” Tống Úc không hiểu nhướng mày một cái.
“Tôi muốn xem căn phòng của bố tôi.” Cố Thanh Trì nói.
“Xem thì xem đi,” Tống Úc nhìn sang theo ánh mắt của Cố Thanh Trì, căn phòng đang khóa, “Cậu không có chìa khóa à?”
“Ừ, bố tôi quy định, lúc ông ấy không ở nhà, không cho phép tôi vào phòng của ông.” Cố Thanh Trì nói.
Tống Úc để đũa xuống xoa xoa bàn tay, anh cảm thấy vô cùng hứng thú đối với chuyện kí©h thí©ɧ giống như thám hiểm tìm báu vật này. “Cậu biết mở khóa không?”
“Nói thừa, tôi cũng không phải ăn trộm sao biết mở khóa!” Cố Thanh Trì nói.
“Tôi đi xuống lần tìm thợ khóa nhé.” Tống Úc kích động đứng lên.
“Anh bị hâm à, “Cố Thanh Trì lập tức kéo anh lại, “Quá huy động nhân lực rồi đấy.”
“Ơ, cậu còn biết thành ngữ huy động nhân lực á.” Tống Úc nhìn cổ tay bị Cố Thanh Trì nắm chặt, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Có phải anh coi tôi là mù chữ không, tôi tốt xấu gì cũng tốt nghiệp tiểu học!” Cố Thanh Trì nói.
Tống Úc rất thản nhiên lộ ra nụ cười giễu cợt, “Ngay cả giấy nợ cũng có thể viết thành giấy mợ, còn không biết xấu hổ nói mình tốt nghiệp tiểu học rồi.”
Cố Thanh Trì ngẩn người, “À? Lúc đó tôi viết sai rồi hả? Không thể chứ…”
“À? Tôi viết sai rồi hả?” Tống Úc dùng giọng điệu đặc biết muốn ăn đòn gật gù đắc ý lặp lại một lần.
Trong giây lát Cố Thanh Trì cảm thấy mình vô cùng mất mặt, cười véo cánh tay anh một cái.
Tống Úc “Á” một tiếng, xoa xoa cánh tay mình, “Cậu có thể đừng suốt ngày dùng bạo lực gia đình với tôi được không! Lực tay của cậu bao lớn chính cậu còn không biết sao? Nhìn đi! Đỏ lên rồi!”
Tống Úc đưa cánh tay tới, chọc trước mặt Cố Thanh Trì.
“Tôi không véo mặt anh đã đủ hiền lành rồi, cái miệng thiếu đánh của anh, sớm muộn gì cũng bị người ta đập một trận.” Cố Thanh Trì đứng dậy cầm bát đi rửa.
Tống Úc nguýt bóng lưng của hắn một cái, cẩn thận suy nghĩ lời nói của Cố Thanh Trì, lại cúi đầu che mặt mình cười trộm.
Ngoài cửa sổ phòng bố có một ban công nhỏ dài hơn một mét, lúc trước chủ nhà dùng để làm vườn hoa, nhưng từ sau khi phòng ở cho họ thể đã dùng để phơi đồ.
Xung quanh ban công nhỏ dùng hàng rào sắt kiểu cũ vây lại, từ ban công có thể trực tiếp lộn vào phòng của bố.
Cửa sổ phòng bố không khóa, Cố Thanh Trì cảm thấy đây quả thực là cơ hội ông trời cố ý ban cho hắn.
Tống Úc dựa theo yêu cầu của Cố Thanh Trì đứng dưới hành lang canh chừng.
Lúc này trời đã sắp tối đen, người nên về nhà đã về nhà hết rồi, chắc không có khả năng sẽ có ai đi qua, nhưng các gia đình ở lầu đối diện đột nhiên thò đầu ra đoán chừng có thể dọa anh bất tỉnh nhân sự.
Nếu như không phải đi cùng Cố Thanh Trì, anh chắc chắn chết cũng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn này.
Có cảm giá giống như hồi nhỏ lén lút cùng bạn học đến phòng làm việc nhìn lén bài thi, vừa hăng hái lại kí©h thí©ɧ còn mang theo chút sợ hãi, trái tim thình thịch thình thịch đập điên cuồng.
“Cậu xong chưa…” Tống Úc quay đầu, Cố Thanh Trì đang giẫm lên một cái ghế nhỏ để nhảy lên, cánh tay cách mép ban công còn khoảng hơn một mét.
“Con mẹ nó cậu chuẩn bị húc cây nấm ra ăn hả!” Tống Úc quả thực đã không còn gì để nói, đi lên trực tiếp đập mạnh một cái vào bắp đùi hắn, “Mau xuống cho tôi!”
(Đây là một trò chơi húc cây nấm để ăn, giống trò Mario)
“Chỉ thiếu tí nữa.” Cố Thanh Trì nói.
Tống Úc khϊếp sợ trợn tròn mắt, “Có phải mắt cậu có vấn đề không? Thiếu đó là một tí á? Tối thiểu một mét đấy được chưa!”
“Thật hả?” Cố Thanh Trì không nhịn được cười, “Tối quá tôi cũng không nhìn rõ lắm.”
Tống Úc nghĩ ngợi nói: “Nếu không cậu giẫm lên bả vai tôi đi.”
“Có thể không? Tôi nặng lắm.” Cố Thanh Trì nói.
“Thử xem đi.” Tống Úc rất tự tin đứng trung bình tấn, vỗ vỗ bả vai mình.
Cố Thanh Trì cởi giày ra, vừa đạp một chân lên, Tống Úc đã nghiêng người kêu “Ây ây ây”, “Không được không được không được, eo tôi sắp gãy rồi! Sắp gãy rồi!”
Cố Thanh Trì đứng lại trên ghế cười như điên, “Cái thân thể nhỏ của anh không được à.”
“Tôi đâu biết cậu nặng thế, phải được hai cân ấy nhỉ.” Tống Úc hơi ghét bỏ quét mắt nhìn hắn một cái.
(200 cân TQ = 100kg)“Lượn.” Cố Thanh Trì vỗ một phát sau lưng anh, “Nếu không anh giẫm lên bả vai tôi lên đi.”
Tống Úc lập tức làm thủ thế Siêu Nhân Điện Quang, “Đừng! Đó là nhà cậu mà, cậu trèo tường đi vào không vấn đề gì, tôi trèo tường đi vào chính là ăn trộm.”
“Vậy phải làm sao, không với tới.” Cố Thanh Trì ngửa đầu “Chậc” một tiếng.
Tống Úc chép miệng, lúc nghiêng mắt nhìn đến chiếc xe bóng đèn trong đầu lóe lên, kích động nói: “Tôi lái xe tới đây, cậu giẫm lên nóc xe của tôi là có thể!”
“Ừ.” Cố Thanh Trì gật gật đầu.
Tống Úc lái xe con, thân xe cũng không cao lắm, sau khi Cố Thanh Trì giẫm lên nóc xe phát hiện vẫn cách nửa cánh tay.
Không với tới, phải nhảy.
Nhưng nếu mình không một lần thành công, lại rớt xuống, đoán chừng sẽ giẫm lõm nóc xe Tống Úc xuống.
Nếu không bảo Tống Úc ôm?
Liệu nóc xe này có thể chịu được trọng lượng của hai người đàn ông trưởng thành hay không, hắn không chắc chắn.
“Sao vậy?” Tống Úc ngẩng đầu lên hỏi.
Cố Thanh Trì thử nhún chân, “Vẫn không với tới.”
“Chỉ thiếu một tí, cậu nhảy cái là lên được.” Tống Úc nói.
“Tôi sợ không cẩn thận giẫm sập nóc xe của anh.” Cố Thanh Trì cúi đầu nói.
Sớm biết từ lúc bắt đầu đã tìm thợ khóa, một hồi giày vò này mồ hôi của hắn đã sắp chảy xuống rồi.
“Vừa rồi cậu không giẫm sập cái ghế còn trông ngóng giẫm sập nó à?” Tống Úc giơ tay vỗ lên bàn chân hắn, “Lên đi Pikachu!”
“Được rồi.” Cố Thanh Trì hơi cong đầu gối chuẩn bị bật lên.
Tống Úc dùng điện thoại chiếu sáng ban công nhỏ trên đầu cho hắn.
Cố Thanh Trì hít một hơi thật sâu.
Với hắn mà nói, cơ hội chỉ có một lần.
Sau khi giữ được hai giây, hắn nhún người nhảy lên, mười ngón tay vững vàng bám ở mép ban công.
Dựa vào lực cánh tay siêu phàm là lực eo, cơ thể lung lay hai cái ở không trung, một cái chân đã móc vào hàng rào sắt.
Thần kinh toàn thân Tống Úc đều căng thẳng, nhìn thấy hắn thuận lợi bò vào lập tức thở phào nhẹ nhõm, “Trâu bò đấy Cố Thanh Trì, rất có tiềm chất chuồn vào trong cạy khóa.”
Cố Thanh Trì ở trên ban công phủi bụi trên tay, cúi đầu chỉ vào anh, “Sớm muộn gì cũng vặn méo miệng của anh, tôi nói cho anh biết.”
“Xì, có loại hôn méo nhá.” Tống Úc quay đầu sang chỗ khác nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Căn phòng của bố trên cơ bản có thể dùng hai chữ lộn xộn để khái quát, chăn không gấp, gối đầu và vỏ gối thế mà vẫn là trạng thái tách rời.
Không biết tại sao, rõ ràng là nhà mình, rõ ràng là phòng của bố mình, nhưng vẫn có cảm giác làm trộm.
Trong đầu không ngừng dần hiện ra cảnh bố phát hiện hắn trộm lục đồ sau đó đánh hắn tơi bời.
Thật ra hắn cũng không biết rốt cuộc mình đang tìm gì, không có một mục tiêu rõ ràng, nhưng muốn thông qua thứ nào đó, để chứng minh bố sai.
Cũng muốn thông qua thứ như vậy, để cho sự phản bội của mình đối với bố yên tâm thoải mái hơn chút.
Dựa theo suy nghĩ của hắn, một vài đồ vật không thể cho người khác thấy đều sẽ giấu ở chỗ có khóa.
Tuyệt vời là, ngăn tủ có khóa ở phòng bố giống phòng hắn, đều đã hỏng.
Hắn lục được album ảnh nhỏ bằng bàn tay hồi nhỏ đã từng nhìn thấy trong tủ đầu giường.
Bên trong chỉ kẹp ba tấm ảnh, một tấm là ảnh bố mẹ kết hôn, hiệu quả hậu kỳ làm khoa trương quá, sắc mặt trắng bệch giống như cương thi, lại thêm trải qua thời gian dài, mặt hai người đã sắp không nhìn rõ.
Tấm ảnh thứ hai, bố ôm một đứa bé trai ngồi một đầu ở cầu bập bênh, cười rất vui vẻ.
Đã nhiều năm hắn không nhìn thấy bố lộ ra nụ cười như thế, mặc dù nhóc con trong ngực chỉ khoảng hai ba tuổi, nhưng Cố Thanh Trì rất chắc chắn, đứa bé kia là anh trai, không phải mình.
Trên tấm ảnh thứ ba là một người phụ nữ, còn nắm tay một người anh trai hắn chưa từng gặp mặt.
Mặc dù ảnh chụp có năm tháng nhất định, cũng không có độ phân giải cao, nhưng vẫn có thể nhìn ra được đường nét khuôn mặt, đường quai hàm của người phụ nữ khá rộng, mặt thiên chữ điền, mắt hơi híp, không biết là bởi vì lúc chụp ánh mặt trời chói quá hay là cười vui quá.
Trong lúc nhất thời hắn cũng không dám xác định người này có phải mẹ hắn không.
Điện thoại trong túi rung một cái.
Trái tim hắn nháy mắt siết lại, ngón tay cũng hơi run, ớn lạnh từ bàn chân xông thẳng lêи đỉиɦ đầu.
Trước khi lên hắn và Tống Úc đã trao đổi xong, nếu ngã tư có người đi vào thì vang một tiếng điện thoại.
Bất kể có phải bố hay không hắn đã căng thẳng đến nỗi sắp không thể hít thở.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất nhấn tắt điện thoại sau đó chụp lại ảnh trong tay.
Vào đúng lúc này hắn đã triệt để thể nghiệm một phen cái gì gọi là có tật giật mình.
Cảm giác nếu mình có thể thuận lợi chạy đi, đời này cũng sẽ không làm chuyện này nữa, mẹ nó linh hồn sắp bị dọa rời khỏi thể xác rồi.
Cố Thanh Trì nhún người lộn nhào đến ban công nhỏ, dưới lầu cũng không có ai đi qua.
Hắn đánh bạo “Êu” một tiếng, hỏi: “Người đâu!?”
“Người nào?” Tống Úc hỏi lại.
“Không phải có người đi qua à?” Cố Thanh Trì nói.
“Không phải!” Tống Úc ngửa cổ nói, “Tôi chỉ thông báo cho cậu một tiếng, tôi buồn đái!”
“Đệt.” Lần đầu tiên Cố Thanh Trì cảm nhận được cái gì gọi là đồng đội như lợn.
Đồng đội Tống Úc cũng xem đối phương như lợn hỏi: “Cậu đã tìm cả buổi rồi có tìm được manh mối gì không!?”
Cố Thanh Trì không nói chuyện, nhét điện thoại vào trong túi quần, tìm góc độ sẽ không giẫm lên nóc xe, lộn ra ngoài.
Tống Úc trợn to mắt, thực sự không hiểu sao Cố Thanh Trì lại lộn sang hướng khác, “Đờ mờ. Cậu nhảy đi đâu vậy!”
Ban công không cao lắm cũng không tính là thấp, với chiều cao của Cố Thanh Trì treo ở bên trên lại nhảy xuống, mặc dù không đến mức gãy tay gãy chân, nhưng rất dễ trẹo chân.
Anh rất sợ Cố Thanh Trì sẽ ngã bầm dập mặt mũi, bản năng dang tay ra đỡ.
Trước khi Cố Thanh Trì buông tay thì không nhìn xuống, tưởng rằng Tống Úc vẫn đứng bên cạnh xe, lúc nghe thấy tiếng gào của Tống Úc đã không kịp nữa.
Tống Úc bổ nhào qua từ bên cạnh Cố Thanh Trì, dùng sức lực cả người cũng không thể ôm được hắn.
Chân phải của Cố Thanh Trì thuận lợn giẫm lên mu bàn chân Tống Úc, tiếp đó lại thuận lợi trẹo chân, vừa mất trọng tâm cái là ngã ra sau.
Khi Cố Thanh Trì ngã xuống cánh tay Tống Úc vẫn vòng trên người hắn không kịp rút ra, hai người cùng đập xuống nền xi măng.
“Bịch bịch” hai tiếng, ầm ầm sóng dậy.