Chương 35

Cố Thanh Trì chưa từng bị sờ đầu năm lần bảy lượt như thế, cảm giác hơi giống đang vò Giao Hàng, nhưng cũng không phải rất bài xích.

Vấn đề Tống Úc hỏi cũng rất kì lạ, chuyện chán ghét.

Người và chuyện hắn ghét có nhiều lắm, nhưng chỉ có Tống Úc khác biệt, cảm giác mức độ nhẫn nại của mình đối với Tống Úc đặc biệt mạnh.

Lúc trước bị đánh nhiều đấm như vậy cũng không ghét anh, sao có thể còn có chuyện khác sẽ khiến hắn ghét.

Hắn sợ Tống Úc ghét mình hơn.

Ghét bản thân chìm đắm tiếp như trước đây, không có tiền đồ, không xứng làm bạn bè của anh, sợ mình làm anh mất mặt.

Tống Úc choáng đầu kinh khủng, hai chân cũng hơi nhũn ra, cả người gần như treo trên người Cố Thanh Trì.

“Buổi chiều tôi mằn mơ thấy cậu.” Khi Tống Úc nói lời này cằm chống trên bả vai Cố Thanh Trì, bờ môi gần như muốn áp vào lỗ tai hắn.

Hơi thở ấm áp khe khẽ của Tống Úc phả vào trong tai Cố Thanh Trì, hơi ngứa.

“Mơ thấy gì về tôi?” Cố Thanh Trì thả Tống Úc xuống sofa.

Tống Úc không nói chuyện, đột nhiên ngẩng đầu lên che nửa gương mặt cười phá lên.

Cố Thanh Trì nghiêng đầu sang nhìn anh, không hiểu cũng cười theo, “Anh có độc à? Trong mơ tôi điểm huyệt cười của anh?”

(có độc 有毒: toxic, có độc, có phốt, bả…. dùng chỉ ai đó hoặc sự vật sự việc nào đó mà gây cười hoặc khác thường, hoặc điên cuồng, khác thường)

“Không,” Tống Úc cười đến là mặt mày đều cong, lúc này đã uống nhiều quá vốn không có dây thần kinh xấu hổ nói chuyện này, trực tiếp thừa nhận nói, “Tôi mơ thấy cậu cho tôi sờ cơ bụng của cậu.”

Lần này đến lượt Cố Thanh Trì cười như điên, “Tôi ở trong giấc mơ của anh phóng túng thế à?”

“Ờ, hai tay để trần túm lấy tay tôi, cứ muốn cho tôi sờ.” Tống Úc nói.

“Vậy anh sờ không?” Cố Thanh Trì cười vặn nắp lọ thức ăn cho cá ra, bốc một nắm.

“Sờ chứ.” Tống Úc nghiêng người dựa vào người Cố Thanh Trì, “Nhưng tôi quên là cảm xúc gì rồi.”

Cố Thanh Trì cười một tiếng, trong nháy mắt ném thức ăn cho cá xuống, cảm giác sau lưng mình đột nhiên đã bị vòng lấy.

Hắn cúi đầu nhìn thấy ngón tay dài nhỏ đặt trên đùi mình, ngây ngẩn cả người.

Hắn không biết một giây sau Tống Úc muốn làm gì.

Tống Úc cong hai ngón tay lên, dùng đầu ngón tay nâng vạt cáo của hắn lên.

Cố Thanh Trì cảm giác máu toàn thân mình đều ngừng chảy trong phút chốc, cả người cứng đờ.

Nhịp tim cũng hơi nhanh.

Bởi vì hắn đột nhiên ý thức được động tác tiếp theo của Tống Úc sẽ là gì, nhưng lại không chắc chắn lắm.

Khi đầu ngón tay Tống Úc xẹt qua cơ bụng của hắn, suy nghĩ của hắn vẫn chưa theo kịp, trong đầu nháy mắt rối như tơ vò.

Tống Úc uống say mượn rượu làm càn hay là bởi vì vừa vặn nhắc đến đề tài này nên tiện tay sờ một cái trêu chọc hắn.

Hắn hoàn toàn không hiểu rõ.

Đơ ra rồi.

Cho đến khi bàn tay Tống Úc theo cơ bụng của hắn sờ đến cạnh eo, hắn mới phản ứng lại, cách quần áo đè bàn tay vẫn chuẩn bị di chuyển lung tung kia xuống, nhíu mày quay đầu lại, nhìn về phía Tống Úc, “Anh…”

Tống Úc không hề trốn tránh bốn mắt nhìn nhau với hắn.

Mặc dù ánh mắt Tống Úc hơi mông lung, nhưng có thể cảm giác được đang rất nghiêm túc nhìn hắn, khóe miệng còn gợi lên nụ cười nhạt.

Nụ cười này của Tống Úc có ý nghĩa gì hắn lại nhìn không hiểu.

Nhưng mấy chữ “Đang làm gì vậy” vốn đã sắp nhảy ra khỏi họng ra, không biết thế nào lại rơi về.

Hắn cũng không để ý Tống Úc sờ hắn như thế, hai tên đàn ông sờ một chút lại không có gì, hắn và Mắt Lé còn từng tắm kỳ cho nhau mà, nhưng ở trong bầu không khí này, chuyện này đột nhiên tới nên có phần chưa quen.

Toàn thân đã cứng ngắc đến mức không biết làm sao.

Cố Thanh Trì buông cổ tay Tống Úc ra, nhanh chóng ngả ra sau dựa vào sofa, cánh tay Tống Úc cứ vậy tuột ra khỏi quần áo hắn.

Tiếp đó hắn lại thuận tay di chuyển cánh tay Tống Úc khỏi đùi mình, “Tôi đi cho mấy con cá lớn ăn.”

Hai tay Cố Thanh Trì vừa khẽ chống lên sofa, Tống Úc giống như phát điên lập tức đẩy hẳn về, nhấc chân trái lên quỳ bên cạnh người Cố Thanh Trì.

Cố Thanh Trì trợn tròn mắt nhìn anh, cho rằng anh sắp ngã, phản xạ có điều kiện đỡ xương hông anh, tay kia chặn ngực anh.

Chân phải của Tống Úc vốn đang đứng, bởi vì cơ thể thoáng cái làm động tác với biên độ lớn, trong lúc nhất thời không ổn định, thoáng mềm nhũn, xương bánh chè chống trên mép ghế sofa.

Trọng lượng nửa người trên đều đè lên người Cố Thanh Trì, một tay chống lên xương quai xanh của Cố Thanh Trì, tay kia vẫn đang vô lực rũ xuống không trung.

Cố Thanh Trì bị chuyện xảy ra bất ngờ này rên một tiếng, ngẩng đầu lên trợn tròn mắt, cơ thể Tống Úc thoáng lung lay.

Đèn treo trên trần nhà hơi chói mắt.

“Anh làm gì vậy…” Cùng lúc Cố Thanh Trì mở miệng, Tống Úc giơ tay lên bóp lấy cổ hắn.

Cố Thanh Trì phản xa có điều kiện nắm lấy cổ tay anh, nhưng không dùng sức lắm, hắn không biết Tống Úc bị làm sao.

Tống Úc không nói gì, ban đầu anh muốn bóp cằm Cố Thanh Trì, không biết thế nào bàn tay duỗi tới lại đè lên cổ hắn, lòng bàn tay còn có thể cảm giác được yết hầu của hắn cuộn lên xuống.

Đối với một người uống quá say mà nói, đã không có gì mà lý trí hay không lý trí, hôm sau phải làm sao.

Tập trung tinh thần muốn hôn lên.

Dù sao sớm muộn gì Cố Thanh Trì sẽ biết, đến lúc đó cũng chỉ có hai khả năng, thích và ghét, kết cục này đã định trước phải xuất hiện.

Không bằng gọn gàng dứt khoát.

Không hôn một cái làm sao biết người ta có muốn hay không chứ.

Nói không chừng còn có đáp lại đấy.

Có năm mươi phần trăm khả năng.

Đủ loại lý do và mượn cớ nhét đầy đầu Tống Úc.

Cố Thanh Trì ngước cổ cứng đờ tại chỗ, thậm chí còn chưa thoát ra khỏi tâm trạng căng thẳng vừa rồi bị sờ bụng dưới của hắn.

Tống Úc nhắm mắt lại, hít mạnh một hơi lại nhanh chóng mở mắt ra, mấy gương mặt hư ảo cuối cùng lại chồng lên nhau lần nữa.

Đôi mắt của Cố Thanh Trì rất đẹp.

Sáng ngời có thần còn lóe ánh sáng.

Mũi cũng đẹp…

Đâu đâu cũng đẹp…

Đầu ngón tay Tống Úc hơi dời lên trên, siết chặt cằm Cố Thanh Trì, tận dụng khi ánh mắt của mình còn có thể tập trung, bỗng nhiên cúi đầu hôn xuống.

Trong nháy mắt anh cúi người xuống Cố Thanh Trì vừa định nói chuyện, kết quả răng hai người trực tiếp đập vào nhau.

Đậu má.

Mẹ nó đau quá.

Tống Úc cảm thấy hàm răng của mình có lẽ đã đập rách môi, có hơi tê tê.

Cố Thanh Trì giống như cọc gỗ không có bất kỳ đáp lại gì, cũng không có bất kỳ động tác nào.

Chắc chắn là sốc rồi, bởi vì chính anh cũng sốc.

Khoảng hai ba giây sau, bàn tay khoác lên xương hông anh đột nhiên cử động, giống như muốn đẩy anh ra.

Tống Úc lập tức hoảng hốt, đầu óc tỉnh táo ngắn ngủi.

Đờ mờ!

Mẹ nó đang làm gì đây!

Cố Thanh Trì là thẳng nam!

Nhưng chẳng mấy chốc, chút ý thức còn sót lại đó lại bị du͙© vọиɠ trong cơ thể bao phủ.

Lần này nói không chừng là hôn một lần cuối cùng! Có thể chiếm hời bao nhiêu thì chiếm bấy nhiêu đi! Chuyện sau đó mặc kệ nó!

Tống Úc nâng chân phải lên, quỳ gối trên đùi Cố Thanh Trì không có hắn cử động lung tung, bàn tay vốn đang đặt trên xương quai xanh của hắn cũng di chuyển lên giữ lấy gáy hắn.

Tiếp đó hít mạnh một hơi, hé mở hai cánh môi mỏng ra ngậm lấy môi dưới của Cố Thanh Trì.

Rất mềm, còn hơi nóng.

Trái tim đập thịch thịch thịch không ngừng giống như bắn súng máy, hô hấp lại dừng lại.

Cố Thanh Trì vẫn không có bất kỳ đáp lại nào.

Khi anh vừa chuẩn bị thò đầu lưỡi ra liếʍ một cái đã cảm thấy mắt tối sầm lại.

Cảm giác mất trọng lượng ngắn ngủi qua đi, cả người bị lật ngửa trên sofa.

Mẹ nó sau đầu còn đυ.ng vào tay vịn, cũng may trên tay vịn có gối dựa, không thì có lẽ anh sẽ là thằng xui xẻo đầu tiên trên thế giới bởi vì cưỡng hôn chư thỏa mãn bị người lỡ tay gϊếŧ chết.

Hôn môi cũng không thành công.

Mắt mặt quá đi.

Đây là phản ứng đầu tiên của Tống Úc sau khi ngã xuống.

Tiếp theo đó là mất mát và ảo não ùn ùn kéo đến.

Cố Thanh Trì đẩy anh ra, không chỉ đẩy ra, còn là lật ngửa, cái loại rất dùng sức ấy.

Cố Thanh Trì sẽ ghét anh.

Cố Thanh Trì sẽ rời xa anh, giống như những người ban đầu anh tin tưởng.

Cho dù sắp chết đói cũng sẽ không phản ứng anh nữa.

Làm sao bây giờ!!!

Anh cũng không dám mở mắt, cứ nghĩ coi như chưa từng xảy ra gì cả, dứt khoát như thế ngủ như chết cho xong.

Cả đầu Cố Thanh Trì đều trống rỗng, cũng không nói gì, cũng không làm gì, đứng lên cho con cá vàng ở ban công ăn.

Sau khi vặn bình lại quên mất mình đã cho nó ăn chưa, vặn bình ra lại ném vào một ít.

Khi động tác lặp lại lần thứ hai, mới nhớ ra.

À.

Cho ăn rồi.

Sẽ không no bể bụng chứ.

Cảm giác sưng trên môi khi bị mυ"ŧ qua và cảm giác đau khi đạp trúng răng cũng hơi hơi sót lại.

Hơi thở mang theo mùi rượu của Tống Úc vẫn vây quanh trong không khí xung quanh hắn.

Trong cái nóng hổi mang theo một chút vị ngọt.

Vừa rồi hắn gần như đã có thể cảm giác được đầu lưỡi vô cùng sống động của Tống Úc.

Hắn từng gặp uống say cãi nhau, đánh nhau, nôn bừa nãi, khóc lóc om sòm, quỵt nợ, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy uống say hôn người lung tung!

Chẳng lẽ coi hắn là bạn gái cũ!?

Cố Thanh Trì quay đầu nhìn thoáng qua Tống Úc nhão như bùn trên sofa, khẽ thở dài.

Vặn chặt bình thức ăn cho cá lần nữa sau đó đi tới đẩy cánh tay Tống Úc.

Không có phản ứng gì.

Chắc không phải bị hắn đập hỏng đầu nhỉ!?

Cố Thanh Trì lập tức xoa trán anh một cái, “Anh không sao chứ?”

Tống Úc ừ một tiếng ồm ồm trong họng, xoay người ôm lấy cổ tay hắn, nhíu mày dùng giọng nói giống như làm nũng nhỏ giọng nói: “Buồn ngủ.”

“Về phòng ngủ đi.” Cố Thanh Trì ôm bả vai anh nâng Tống Úc lên khỏi ghế sofa.

Nửa người trên của Tống Úc ngã nghiêng trên người hắn, khóe miệng cũng sắp toét ra sau tai, nhưng ngượng ngùng để Cố Thanh Trì nhận ra, toàn bộ quá trình đều cúi đầu xuống.

Cố Thanh Trì dìu anh vào phòng ngủ, ném lên giường.

Lúc này Tống Úc thật sự buồn ngủ tới nỗi mắt cũng không mở ra được, mặc cho Cố Thanh Trì đẩy anh thế nào anh cũng không muốn động.

“Dù sao cũng cởϊ qυầи ra.” Cố Thanh Trì vỗ vỗ đùi anh, hôm nay Tống Úc mặc chiếc quần jean, mặc nó đi ngủ chắc chắn rất không thoải mái.

Tống Úc trở mình không để ý đến hắn, cong chân ôm lấy một cái gối ôm cá voi hoạt hình dài nhỏ.

Cố Thanh Trì quỳ một gối xuống mép giường, duỗi tay mở khóa thắt lưng anh, Tống Úc xoay người úp sấp trên giường, đè khóa quần không có hắn đυ.ng lung tung.

Cố Thanh Trì “Chậc” một tiếng, trực tiếp lật cả người anh lại, dùng thế sét đánh không bịt bưng tai lột quần anh xuống ném qua một bên.

Đồ lót màu trắng của Tống Úc nhô lên một gò núi nhỏ.

Cố Thanh Trì muốn trêu chọc anh, ma xui quỷ khiến móc mép qυầи ɭóŧ rồi bắn pạch một cái, Tống Úc “Hừm” một tiếng, sờ soạng xương hông mình, mắt cũng không mở ra.

Cố Thanh Trì cười kéo mắt cá chân của Tống Úc ném lên giường, kéo chăn đắp lên người anh.

Trước khi ra khỏi cửa, Cố Thanh Trì nhặt quần Tống Úc dưới đất lên lắc lắc, ví da màu đen từ trong túi rơi ra.

Bên trong ngăn kép trong suốt kẹp một tấm ảnh chụp chung ba người.

Thoạt nhìn chắc là khi Tống Úc hai ba tuổi, anh được một người đàn ông ôm vào lòng, hẳn là bố của anh, người phụ nữ đứng bên cạnh trông giống Tống Úc bảy phần, đoán chừng chính là mẹ anh.

Bố nhìn rất nghiêm túc, chụp ảnh chung thế mà còn nghiêm mặt, một chút nụ cười cũng không có, mẹ để mái tóc dài qua vai, cười mỉm, trông khá gần gũi.

Tống Úc khi còn bé khác bây giờ rất nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo, đáng yêu hơn bây giờ nhiều.

Cố Thanh Trì đặt ví da lên tủ đầu giường, cúi người dịch chăn giúp Tống Úc, nhỏ giọng nói: “Tôi về đây.”

Tiếng hít thở của Tống Úc trở nên rất nặng, chắc hẳn đã ngủ rồi, không lên tiếng.

Cố Thanh Trì về đến nhà đã hơn mười giờ, tắm rửa giày vò hơn nửa tiếng mới nằm trên giường nhưng vẫn không buồn ngủ chút nào.

Hắn giơ tay sờ lên môi dưới của mình.

Vừa rồi trên đường đi hắn cũng ngại hồi vị, lúc này không có ai hắn mới bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ.

Mình ấy vậy mà cứ thế ù ù cạc cạc bị một người mượn rượu làm càn hôn rồi!

Chỉ vì đối phương là Tống Úc, hắn chưa bao giờ phòng bị, bằng không ngay cả vài giây đồng hồ kia cũng sẽ không có.

Thật sự nên quay lại dáng vẻ say khướt của Tống Úc.

Sao lại tóm một người rồi mù mờ hôn lung tung chứ.

Chẳng lẽ ở bên ngoài cũng như thế à?

Hắn nhấn mở điện thoại vào album ảnh, bên trong đều là một vài video ngắn của Giao Hàng, hắn xem tất cả ảnh chụp và video một lần.

Cả nhà cậu của Tống Úc đều rất tốt, Giao Hàng ở nhà họ chắc chắn được hầu hạ ăn uống no say, chắc hẳn lần sau nhìn thấy đã biến thành quả cầu thịt rồi.

Số phận thật sự rất khó nói, nếu như lúc đó không nhặt Giao Hàng về nhà, vậy bây giờ nó sẽ ở đâu, còn sống không?

Cho dù thế nào, còn sống dù sao cũng tốt hơn đã chết, còn sống chí ít vẫn có thể nhìn thấy một chút hy vọng.

Trong điện thoại còn có một album ảnh đã khóa lại, hắn chưa bao giờ nhấn vào nó, lần này hắn thử nhập mật khẩu Tống Úc đã nói, thoáng cái đã vào được rồi.

Quả nhiên không lừa người, đâu đâu cũng dùng một mật khẩu.

Có một số dải truyện tranh dài nằm trong album ảnh, hắn nhấn mở, cái nhìn đầu tiên đó là thấy được tên tác giả ở trên cùng.

Con cá tài hoa hơn người.

Đây đều là Tống Úc vẽ!

Cố Thanh Trì hơi giật mình, mặc dù hắn không nhận được đầy đủ mặt chữ, nhưng hắn có thể xem hiểu phần lớn nội dung ở bên trong.

Chuyện kể về một con cáo bạc có thể biến thành hình người và một thiếu niên đánh quái bắt yêu, nửa đường khi thiếu niên gặp phải nguy hiểm đều là cáo bạc xả thân cứu giúp, nhưng thiếu niên cũng không biết con cáo bạc kia chính là người vẫn luôn ở bên cạnh mình.

Cuối cùng khi sắp phát hiện thân phận của cáo bạc, đã hết rồi.

Trong album ảnh chỉ lưu hơn mười dải, chưa đến đại kết cục, không biết là chưa vẽ xong hay là chưa kịp lưu vào.

Hơi đáng tiếc, hắn cũng rất muốn biết được phát triển về sau.

Phòng khách vang lên một loạt tiếng bước chân.

Cố Thanh Trì biết bố về rồi, lập tức cất điện thoại nhét xuống dưới gối giả vờ ngủ, mặc dù từ trước đến nay bố sẽ không hạn chế thời gian ngủ của hắn, nhưng bây giờ hắn cũng không muốn nói chuyện với bố.

Khoảng hơn mười phút sau, bố đẩy cửa phòng ngủ ra.

Cố Thanh Trì nhắm nghiền hai mắt, hít thở chậm lại.

Chỉ nghe thấy bố đặt một túi gì đó lên bàn của hắn, sau đó đóng cửa phòng đi ra ngoài.

Cố Thanh Trì vẫn nhắm mắt, mãi cho đến khi nghe thấy âm thanh bố tắt đèn phòng khách hắn mới mở mắt ra.

Một chiếc túi nhựa rất to đặt trên tủ đầu giường, bên trong chứa rất nhiều quà vặt bình thường hắn thích nhất, bên cạnh còn có một cái áo thun mới màu xám tro nhạt.

Cố Thanh Trì thở dài thườn thượt một hơi.

Nguyên nhân hắn và bố vĩnh viễn không có cách nào cắt đứt cũng là đây, cho dù ầm ĩ túi bụi cỡ nào, dù sao vẫn sẽ có ngày làm hòa.

Ngày hôm sau Tống Úc bị đồng nghiệp ở công ty gọi điện đánh thức, anh trực tiếp bảo xin nghỉ giúp nửa ngày.

Đồng hồ báo thức tắt lúc nào anh hoàn toàn không có ấn tượng, sau khi say rượu miệng lưỡi khô khốc, chuyện đầu tiên làm sau khi cúp điện thoại đó là uống hơn phân nửa chai nước khoáng.

Nằm lại trên giường trừng mắt nhìn trần nhà, đoạn ký ức ngắn tối hôm qua mới từng chút từng chút chậm rãi hiện lên, nhưng trình tự đều lộn xộn, anh khó khăn lắm mới làm rõ.

Đầu tiên là anh ngồi taxi trở về, anh còn nhớ trên xe taxi vẫn luôn lặp lại một bài hát du du du, bây giờ lại nghĩ không ra nhịp điệu kia.

Sau đó, anh mời Cố Thanh Trì vào nhà ngồi một lúc.

Sau đó nữa, anh vẫn không khống chế nổi mà nhìn chằm chằm vào gò má Cố Thanh Trì.

Sau đó nữa…

!!!

Đầu óc anh động kinh một cái đã hôn người ta!

Mùi vị gì đã không nhớ nổi, chỉ nhớ cuối cùng mình bị lật ngửa trên sofa, bây giờ nhớ lại, cái ót vẫn cảm thấy ân ẩn đau.

Cố Thanh Trì quả nhiên là thẳng nam sắt thép, hôn miệng nhỏ một cái cũng không được!

Nhưng cũng may bị hôn cũng không ném anh rồi chạy, coi như có chút lương tâm.

Sau cùng leo lên giường như thế nào anh đã hoàn toàn không có ấn tượng.

Ấn tượng duy nhất đó là Cố Thanh Trì một hai muốn cởϊ qυầи anh, nghĩ tới đây anh lập tức đỏ mặt đến mang tai.

Tống Úc hơi xoắn suýt rốt cuộc có nên nói rõ chuyện này với Cố Thanh Trì không.

Nói mình thích cậu ấy à?

Không được, nhìn từ phản ứng xù lông lên của Cố Thanh Trì vào tối qua, chắc chắn không thích anh, nếu không thì đã đáp lại từ lâu rồi.

Không thì cứ giả mất trí nhớ.

Quá hèn rồi.

Dứt khoát thừa nhận mình là đồng tính, sau đó nói xin lỗi?

Tống Úc vừa đánh răng vừa nghĩ lời thoại, do do dự dự nửa tiếng mới lấy can đảm gọi điện cho Cố Thanh Trì.

“Alo? Sao vậy?” Giọng Cố Thanh Trì nghe như bình thường, rất nhẹ nhàng, không giống như bối rối vì chuyện tối hôm qua.

Tống Úc lập tức thở phào nhẹ nhõm, “Chuyện đó, cảm ơn cậu đã đưa tôi về nhà tối qua.”

“Không có gì,” Cố Thanh Trì cười, “Anh biết anh uống say thành dạng gì không?”

“Không biết.” Tống Úc gãi gãi sau gáy, thật sự là anh không hoàn toàn có thể nhớ lại mọi thứ xảy ra vào tối qua.

“Sờ mó lung tung gặm loạn tôi như đồ thần kinh, sau này anh nên uống ít đi thì hơn, đáng sợ quá.” Trong giọng nói của Cố Thanh Trì mang theo ý cười, nhưng khi hai chữ “Đáng sợ” và “Đồ thần kinh” tiến vào tai Tống Úc, anh lập tức cảm thấy ngực rất đau.

Những lời thoại đã chuẩn bị xong kia cũng không thể nói ra.

“Xin lỗi.” Tống Úc nói.

“Không sao đâu, có gì mà nói xin lỗi,” Cố Thanh Trì cười nói, “May mà tôi không phải con gái, không thì bị anh chiếm hời như thế chắc hẳn đã tức khóc rồi.”

“Tôi cũng không chiếm được hời gì.” Tống Úc nghĩ đến mình ngay cả đầu lưỡi còn chưa kịp duỗi ra đã bị lật ngửa ở trên sofa thì có cảm giác khóc không ra nước mắt.