Chương 31: Nhanh lên, mau đến đây cứu tôi!

Cô đứng trong thang máy của tiểu khu, sững sờ nhìn tin nhắn trong điện thoại.Cô không nghĩ đây là " người hảo tâm" có thể đây là một cái bẫy để cô bước vào.

Trịnh Minh làm sao có thể dễ dàng đưa tro cốt của cha mẹ cho cô vào lúc này, nhất định có âm mưu gì đó, nhất định.

Tô Phàm cắn móng tay, rối rắm không biết nên như thế nào cho phải, đứng ở tại chỗ vài phút, phảng phất như cả thế kỷ đã trôi qua, cuối cùng cô vẫn muốn nhận lại tro cốt của cha mẹ.

‘ ong ——’

Di động rung lên, lại có tin nhắn tới.

" Vị trí đã gửi cho cô, một tiếng nữa nếu cô không đến, tôi sẽ ném tro cốt của họ đi."

Nắm chặt di động, Tô Phàm nhanh chân bước ra khỏi tiểu khu.

Khi cô thấy được cửa phụ có quán gϊếŧ cá, trên bàn bày các loại dao phay bén nhọn sáng bóng, mũi dao sắc bén để lại trên thớt từng vết chém, bước chân lập tức dừng lại.

Bà chủ tiệm cợt nhả hỏi, "Mỹ nữ, muốn mua hay xem gì sao?"

Ánh mắt không mang một tia ấm áp của cô nhìn thẳng vào bà chủ tiệm.

"Dao phay bán thế nào.”

Sảnh khách sạn vắng tanh, ngoài hai nhân viên lễ tân ở quầy tiếp tân, cô dường như là người duy nhất trong khách sạn chưa mở cửa cho công chúng.

“Tô tiểu thư đúng không, Trịnh tiên sinh ở trên lầu, tôi se đưa ngài đi lên.”

Giày cao gót nên trên mặt đất vang lên từng tiếng thanh thúy, ánh mắt tùy ý đánh giá chung quanh, thang máy tới lầu 13, nữ tiếp tân dẫn đường dừng lại trước cửa một căn phòng rồi ra hiệu cho cô.

Tô Phàm nhếch khóe miệng, giơ tay gõ cửa.

"Vào đi."

Bên trong đúng là tiếng của Trịnh Minh.

"Yo, còn 10 phút nữa là đã thành đến muộn rồi, tôi còn tưởng cô sẽ không đến."

Hắn ngồi trên ghế sofa đơn, thong thả gác chân, tựa lưng vào ghế, thong thả nhìn cô.

"Như thế nào, tôi rốt cuộc muốn nhìn xem, ông chủ Trịnh mời tôi đến đây là để làm gì."

Trịnh Minh chống tay vịn đứng dậy, "Cô là người thông minh, hẳn là biết, tôi mời cô tới đương nhiên không phải là chuyện tốt."

Tô Phàm khẽ cười, " Biết đâu được anh có thể đưa tro cốt của cha mẹ cho tôi."

"“Ha ha ha, tro cốt? Cô nhìn khắp căn phòng này sẽ có tro cốt sao! Bất quá nếu cô không tới, tro cốt của cha mẹ cô cũng sẽ thực sự không còn nữa."

Ý cười khóe miệng từ từ hạ xuống, Tô Phàm từng bước tiến lại gần hắn.

"A, vậy anh nói xem, anh mời tôi đến đây để làm gì đây."

"Còn không hiểu? Cô đối với sự tình của tôi sẽ thế nào, nếu cô dám nói với Lữ Nhất tất cả kế hoạch của tôi, có tin tôi sẽ gϊếŧ cô hay không!"

"Thế à."

Tô Phàm chuyển tay ra sau thắt lưng, xốc áo khoác lên, từ bên hông váy công sở rút ra con dao phay sáng bóng, đong đưa trong tay.

"Vậy anh cảm thấy, là ai gϊếŧ ai trước đây?"

Trịnh Minh sửng sốt một chút, thân mình hơi không kiểm soát được mà hơi ngả người ra sau.

"A, Tô Phàm, cô vừa mới ra tù, tôi không tin cô lại muốn vào đó nữa."

"Vậy anh nhầm rồi, tôi ra tù nhưng lại không nghĩ sẽ sống thêm để vào đó, gϊếŧ người rồi bị phán tử hình thì sao, dù sao cái mạng này của tôi cũng không đáng giá, nếu là anh, bất quá anh có thể còn có giá trị."

Cô nghiêm túc cười không giống như đang nói dối, đưa dao phay tới gần cổ hắn," Tôi hỏi anh lần cuối, tro cốt của cha mẹ tôi ở đâu!?"

Nhìn mũi dao bén nhọn, hắn toát mồ hôi lạnh," Ở, ở quê nhà tôi, tôi... Tôi chưa từng dám đυ.ng tới, vẫn...Vẫn luôn đặt ở trên bàn dù..... Dù sao nơi đó cũng không ai đến, hiện tại chỉ sợ là có lẽ chỉ tích một tầng bụi mà thôi."

"Quê nhà?"

Cô cau mày suy nghĩ một cách nghiêm túc, như thể cô đang nhớ tới quê nhà của hắn, hình như đã từng cùng hắn đến đó."

"Vậy anh nói cho tôi, cha mẹ tôi năm đó......"

Còn chưa dứt lời, một lực mạnh đã đập mạnh vào cổ cô, cơn đau kí©h thí©ɧ đại não khiến đầu váng mắt hoa, sức lực nắm lấy dao phay dần mất đi, che lại cổ đau phát ngốc, thống khổ khó chịu nhíu mày.

Cô biểu tình dữ tợn quay đầu lại nhìn, phía sau là Lâm Ngữ, trong tay cầm bình hoa lạnh lẽo, thở hổn hển trừng mắt nhìn cô, trên mặt cô ta vẫn còn kinh hách cùng sợ hãi.

"Nhìn xem Tô Phàm, đúng là đồ ngu, vào tù ba năm khiến đầu óc mày cũng trở nên đần độn, không tìm hiểu rõ đã muốn động thủ với tao, mày hôm nay chắc chắn sẽ chết, giữ mày lại chỉ rước thêm họa, hiện tại liền giải quyết mày!"

Hắn cúi xuống nhặt con dao trên mặt đất, đau nhưng vẫn còn sức lực, cô xoay người hướng cửa chạy.

Thật giống như con hamster tìm chết.

"Tao nói cho mày biết, mày không có khả năng mở được cái cửa đâu, nếu hôm nay mày chết, cũng là phải chết ở đây cho tao!"

Tô Phàm cầm tay nắm cửa mà vặn, quả nhiên mở không được, cố gắng chút sức lực cuối cùng mà chạy đến phòng tắm, đóng cửa thật mạnh, khóa trái, đầu óc một mảnh trắng xóa, phòng tắm không có cửa sổ, cô đã đem mình rơi vào ngõ cụt.

Thanh âm kêu gào ngoài cửa càng ngày càng lớn, lời nói đắc ý," Mày có bản lĩnh thì ra đây! Hiện tại gọi cho Lữ Nhất, nói với hắn kế hoạch hủy bỏ không chừng tao còn có thể tha cho mày một mạng, bằng không liền chịu chết đi!"

Tô Phàm há mồm thở phì phò, cảnh tượng trước mắt như bị trùng lặp, cô cầm điện thoại bấm số đầu tiên trong nhật ký cuộc gọi.

Cổ đau cùng sưng tấy, cô cố gắng ôm bồn rửa mặt để không ngã xuống đất.

"Nhanh đến cứu tôi, khách sạn Phong Nhã phòng 1304, nhanh lên!!! Trịnh Minh muốn gϊếŧ tôi!!!!!"

Bên kia trầm mặc một giây, tiếp đó là tiếng bước chân hỗn loạn cùng thanh âm trầm ổn.

"Chị chờ em, lập tức đến."

Gân xanh trên trán nhảy lên, nhíu mày nhìn giao diện cuộc gọi, hình như không phải Lữ Nhất mà là Hạ Hạo Nguyên.

Cô nhớ lại, đúng rồi, cô đã trao đổi số điện thoại với cậu trước khi rời đi nên người đầu tiên trong nhật ký cuộc gọi chắc chắn là cậu.

“Tô Phàm!”

Cửa phòng tắm bị đạp mạnh một cách thô bạo. sau đó là tiếng chói tai do dao phay cà lên cửa kính.

"Chỉ là phá cửa, trong giây lát tao vẫn có thể mở ra được mày CMN nếu muốn sống thì liền gọi cho Lữ Nhất hủy bỏ kế hoạch ngay cho tao!!! Bằng không tao sẽ gϊếŧ mày ngay bây giờ!"