- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Niên Hạ
- Kiếp Vô Thường
- Chương Năm Bốn
Kiếp Vô Thường
Chương Năm Bốn
Editor: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
_________________________
Lúc Tông Tử Hoành quay về nhà trọ, đã thấy Hoàng Hoằng Hoàng Vũ canh ngoài cửa, y dùng ánh mắt dò hỏi nhìn bọn họ.
"Đại điện hạ." Hoàng Vũ nói, "Cửu điện hạ rầu rĩ ngồi trong phòng không chịu ra ngoài."
Tông Tử Hoành nhìn cánh cửa đóng chặt, khẽ thở dài. Trước đó quả thật nặng lời, nhưng Tông Tử Kiêu càng lớn, càng có chủ kiến của mình, nếu như không kịp thời dạy hắn hiểu được thị phi đúng sai, ích lợi được mất, sau này càng khó uốn nắn hơn.
"Đại điện hạ, ngài không định vào xem thử sao?"
Tông Tử Hoành do dự một lúc, lắc đầu: "Các ngươi dẫn đệ ấy về Đại Danh đi."
Hoàng Hoằng cười khổ nói: "Cửu điện hạ không chịu theo bọn ta."
"Vậy thì coi chừng đệ ấy, chờ ta xử lý xong chuyện ở đây sẽ về nhà."
"Vâng, vậy Công Thâu Cự kia..."
"Đừng nhắc lại." Tông Tử Hoành nghiêm mặt bảo.
Hai huynh đệ liếc mắt nhìn nhau: "... Vâng."
Tông Tử Hoành định đi thăm Hứa Chi Nam và Trình Diễn Chi.
Đệ tử Thuần Dương Giáo ngày đêm thay phiên nhau canh giữ nơi họ ở, sắc mặt ai cũng nặng nề, buồn bã.
Nhìn thấy Tông Tử Hoành, mấy người đều chắp tay: "Chào Đại điện hạ."
"Đại sư huynh của các ngươi đâu? Ta muốn gặp huynh ấy một chút."
"Đại sư huynh ở chỗ Trình sư huynh ạ."
"Trình chân nhân tỉnh rồi?"
Đệ tử kia thất vọng bảo: "Chưa tỉnh."
"Ta đi xem thử."
"A, đại điện hạ." Bọn họ khó xử bảo, "Đại sư huynh nói, không cho phép bất cứ ai... Làm phiền."
Tông Tử Hoành nói: "Ta lo lắng cho thân thể huynh ấy, muốn khuyên huynh ấy đừng cố gắng quá." Dứt lời xuyên qua mấy người họ, trực tiếp vào đình viện.
Mấy đệ tử kia không dám cản y, chỉ có thể hai mặt nhìn nhau.
Tông Tử Hoành tới trước phòng Trình Diễn Chi, nhẹ nhàng gõ cửa: "Hứa đại ca, là ta."
Trong phòng không có tiếng động, nhưng cách một cánh cửa, vẫn có thể ngửi thấy mùi thảo dược nồng nặc bên trong.
"Hứa đại ca?" Tông Tử Hoành đợi một lúc, lại gõ cửa lần nữa.
Bên trong truyền ra một tiếng vang, như có người ngã xuống đất. Tông Tử Hoành vội mở cửa ra: "Hứa..." Y bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây người.
Trên đất, bảy giá nến cũ bằng đồng bày theo vị trí của Bắc Đẩu Thất Tinh, trên giá nến thắp bảy ngọn nến màu trắng, mỗi cái đều thô to bằng cổ tay người trưởng thành, đang thắp ánh nến lay động.
Hứa Chi Nam suy yếu ngã trên đất, giọng khàn khàn: "Đóng... Đóng cửa, nhanh."
Tông Tử Hoành bừng tỉnh, nhanh chóng đóng cửa lại, đem đệ tử Thuần Dương Giáo nghe tiếng động chạy đến chặn ở bên ngoài. Y vội vàng muốn tới đỡ Hứa Chi Nam, nhưng chân vừa nâng lên, đã đổi thành nhẹ nhàng đáp xuống đất, sợ vạt áo cuốn theo chút gió-- Y đã đoán được trước mắt là gì.
Y đỡ Hứa Chi Nam ngồi lên ghế, lại nhẹ giọng bảo: "Hứa đại ca, đây là... Thất Tinh Tục Mệnh Đăng?"
Hứa Chi Nam tóm lấy cổ tay Tông Tử Hoành, lực rất lớn, căn bản không giống người ốm yếu: "Tử Hoành, đệ tuyệt đối không được nói chuyện này cho ai hết."
"Vâng... Tại sao?"
"Sư tôn trước khi bế quan, giao Thất Tinh Tục Mệnh Đăng lại cho ta giữ, nhưng ta không thể tự tiện dùng nó, đặc biệt là dùng để cứu một đệ tử bình thường. Nghịch thiên mà làm, sẽ sinh ra nhân quả nghiệp lực, sư tôn mà biết, sẽ không cho phép." Hứa Chi Nam khổ sở nói, "Nhưng mà, ta không thể trơ mắt nhìn Diễn Chi chết được, bọn ta lớn lên bên nhau từ nhỏ, tình như thủ túc, nếu không phải ta đưa đệ ấy tới đây, nếu không phải ta bảo đệ ấy lần theo kẻ thần bí đó, làm sao đệ ấy thành như vậy được?"
Tông Tử Hoành truyền linh lực vào cơ thể Hứa Chi Nam, dịu dàng an ủi: "Hứa đại ca, đây không phải lỗi của huynh. Huynh tình sâu nghĩa nặng, không có gì đáng trách, nhưng giờ huynh cũng trọng thương chưa lành, tiêu hao linh lực như thế, ta sợ huynh sẽ chịu không nổi trước tiên."
"Không chịu được cũng phải chịu." Hứa Chi Nam nhìn về phía Trình Diễn Chi nằm trên giường, bất tỉnh nhân sự, "Có Thất Tinh Tục Mệnh Đăng, đệ ấy sẽ dần dần khỏe lên."
"Nhưng ta nghe nói Thất Tinh Tục Mệnh Đăng chỉ có thể bảo vệ người trong trạng thái chỉ còn một hơi thở cuối cùng?"
"Đó là vì nhiều người đã đi tới thiên mệnh, cho dù có nhiều thời gian hơn, cũng không thể cải lão hoàn đồng. Nhưng Diễn Chi còn trẻ, chỉ là bị thương, chỉ cần giữ được mạng, đệ ấy vẫn có khả năng khỏe lên."
Tông Tử Hoành nhíu mày: "Nhưng mà, kim đan của hắn đã không còn..."
Hứa Chi Nam lắc đầu, kiên định nói: "Ta nhất định sẽ giúp đệ ấy khỏe lên."
Tông Tử Hoành bất đắc dĩ bảo: "Vậy huynh tiếp theo định làm thế nào? Hắn không thể khỏe lên ngay được, lại không thể rời khỏi Thất Tinh Tục Mệnh Đăng, lẽ nào, để hắn ở đây mãi?"
"Giờ cũng chỉ có thể ở đây, đối với người ngoài, ta đã nói sẽ ở đây dưỡng thương, không ai nghi ngờ cả."
"Nhưng họ sớm muộn cũng phát hiện, cho dù huynh giấu diếm được những sư đệ kia của huynh, huynh giấu được Kỳ Mộng Sênh chắc? Chúng ta giờ đang ở trên địa bàn của nàng."
"Ta thỉnh thoảng ra ngoài một chút để khiến mọi người tin là được, chuyện này không cần lo, còn Kỳ Mộng Sênh..." Hứa Chi Nam nói, "Ta cần nàng ấy giúp ta, chỉ có thể nói thật với nàng thôi."
"Huynh cần nàng giúp huynh chuyện gì?"
"Thất Tinh Tục Mệnh Đăng cực kỳ hao tổn linh lực, chuyện này không thể nhờ người khác, vì thế ta nghĩ ra một cách."
"Cách gì?"
"Để Kỳ Mộng Sênh dùng Công Thâu Cự khiến Thất Tinh Đăng và Diễn Chi thu nhỏ lại."
Tông Tử Hoành trợn tròn mắt, y không biết cách này được không, chỉ đang sợ Hứa Chi Nam quá lớn mật.
"Giờ cách hội Giao Long, còn khoảng bốn tháng, bốn tháng, hẳn là có thể kéo Diễn Chi từ Quỷ Môn Quan về, chỉ là khoảng thời gian này, chúng ta và pháp bảo cũng không thể rời nơi đây nửa bước."
"Liệu nàng có đồng ý không."
"Nàng đưa một ân tình lớn như vậy, cho chưởng môn Thuần Dương Giáo đời tiếp theo, có chỗ nào không tốt chứ."
Tông Tử Hoành thở dài một tiếng: "Hy vọng Trình chân nhân sẽ khỏe lên, không phí khổ tâm của huynh."
---
Lúc Tông Tử Hoành về phòng, thấy phòng Tông Tử Kiêu còn sáng ánh nến, mơ hồ có thể thấy bóng người lay động, y nhìn chằm chằm một hồi, mới vào phòng sát vách.
Nhớ tới những người đã gặp, lời nói đã nghe được, chuyện đã xảy ra hôm nay, y nằm trên giường, chẳng chút buồn ngủ.
Y không thể lấy Công Thâu Cự, quay về Đại Danh, phải nói với phụ quân thế nào đây? Kẻ bí ẩn kia có phải Diêm Xu không, vì sao phải hại mình chứ? Cách của Hứa Chi Nam có hiệu quả hay không, Trình Diễn Chi có khả năng sống sao? Trên hội Giao Long sang năm, nếu thật sự lật được bộ mặt thật của Diêm Xu, phải làm sao? Ngũ Uẩn Môn lại đóng vai trò gì trong đó? Đan bị Trần Tinh Vĩnh moi đi, cuối cùng về đâu?
Những vấn đề vân vân mây mây này, khiến đầu Tông Tử Hoành đau như búa bổ. Vốn cho là bắt được Trần Tinh Vĩnh, có thể trừ hại vì dân, có thể bắt được kẻ giật dây, hoàn toàn kết thúc, kết quả chuyện này còn lâu mới kết thúc, thậm chí chỉ mới bắt đầu.
Tông Tử Hoành trằn trọc trở mình, căn bản không ngủ nổi.
Đến tầm giờ Dần, Tông Tử Hoành nghe thấy sát vách truyền tới tiếng động rất nhỏ. m thanh nhỏ như thế, nếu y không phải người tu tiên, hơn nữa giờ còn là ban đêm yên tĩnh, thì cũng gần như khó nhận ra.
Tông Tử Hoành ngồi dậy từ trên giường, mặc dù không biết âm thanh kia rốt cuộc là gì, nhưng trực giác y bảo là Tông Tử Kiêu. Y tập trung lắng nghe, cảm giác Tông Tử Kiêu hình như ra khỏi cửa. Y cũng xuống giường theo, yên lặng không tiếng động tới cạnh cửa, nhìn ra ngoài từ khe hở.
Tầm nhìn có hạn, chỉ thấy một bóng đen chợt lóe lên, biến mất trong đêm.
Trễ vậy rồi, tiểu Cửu còn muốn đi đâu?
Tông Tử Hoành bỗng nghĩ tới một khả năng, sắc mặt y chợt thay đổi, vội vàng mặc y phục, cầm kiếm, đuổi theo.
Lúc chạy tới chỗ Hứa Chi Nam, quả nhiên đã nghe thấy tiếng đánh nhau. Lòng Tông Tử Hoành trầm xuống, y vọt vào, thấy mấy đệ tử Thuần Dương Giáo ngã trên đất, Hoàng Hoàng Hoàng Vũ hộ vệ trái phải, trong tay Tông Tử Kiêu cầm túi càn khôn của Hứa Chi Nam.
"Vô liêm sỉ!" Tông Tử Hoành giận không thể át, "Các ngươi đang làm cái gì!"
Tông Tử Kiêu hoảng hốt, nhưng rất nhanh lại khôi phục trấn định, hắn không một gợn sóng nói: "Đây là nhiệm vụ phụ quân giao cho chúng ta, nếu đại ca không làm được, thì để ta làm."
Tông Tử Hoành sải bước đi tới, mạnh mẽ giáng một bạt tai, làm Tông Tử Kiêu ngã bật xuống đất.
"Đại điện hạ!" Hoàng Hoằng Hoàng Vũ căn bản không ngăn kịp.
Tông Tử Hoành lại vung bội kiếm trong tay, vỏ kiếm chắn ngang ngực Hoàng Hoằng, hắn bật ngược ra hơn trượng, rên một tiếng.
Hoàng Vũ rũ mắt, phốc một tiếng liền quỳ xuống: "Đại điện hạ bớt giận."
"Có phải các ngươi giật dây khiến Tử Kiêu làm loại chuyện đê tiện bỉ ổi này không!"
Tông Tử Kiêu che mặt, mắt rưng rưng oán hận, không dám tin mà trừng mắt nhìn Tông Tử Hoành: "Huynh... Huynh đánh đệ?"
Hoàng Hoằng lau đi vệt máu chảy từ khóe miệng, cũng bò dậy, quỳ trên đất, bình tĩnh nói: "Ý của đại điện hạ, mệnh lệnh của đế quân là đê tiện bỉ ổi sao?"
"Ngươi dám lấy phụ quân ra đe dọa ta?" Tông Tử Hoành nghiến răng nghiến lợi.
"Thuộc hạ không dám, thuộc hạ chỉ muốn giúp đại điện hạ hoàn thành nhiệm vụ đế quân giao." Hoàng Hoằng trầm giọng nói.
"Phần phụ quân, ta sẽ đi thỉnh tội, dù phụ quân có phạt ta cái gì, Tông Tử Hoành ta tuyệt đối sẽ không làm một kẻ thấy lợi quên nghĩa!" Y từ trên cao nhìn xuống Tông Tử Kiêu, lạnh nhạt bảo, "Lấy ra."
Mặt Tông Tử Kiêu sưng lên, hai mắt đỏ bừng, thoạt nhìn chật vật lại đáng thương, hắn hung tợn nói: "Huynh là cái đồ... Cái đồ ngu xuẩn không biết tốt xấu, huynh thế mà còn đánh đệ, đệ ghét huynh!"
"Lấy ra!" Tông Tử Hoành lạnh lùng nói.
Tông Tử Kiêu ném túi càn khôn cho Tông Tử Hoành, bật dậy từ đất, xoay người chạy mất.
"Đi canh chừng đệ ấy." Tông Tử Hoành nói với Hoàng Vũ.
"Vâng."
Tông Tử Hoành cầm túi càn khôn tới bên Hứa Chi Nam, Hứa Chi Nam đang dựa ngồi bên đầu giường, ánh mắt ảm đạm không thôi.
Tông Tử Hoành cảm thấy mặt nóng bừng, thật là vô cùng xấu hổ: "Xin lỗi."
"... Các sư đệ của ta, không sao chứ?"
"Không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi." Tông Tử Hoành trả lại túi càn khôn cho Hứa Chi Nam, "Đệ đệ ta không được dạy dỗ tốt, là lỗi của ta."
"Tử Hoành, có mấy lời, ta trước nay không nói cho đệ, giờ xem ra, không thể không nói rồi." Hứa Chi Nam nói, "Ta thấy đệ, thật sự quá uất ức."
Tông Tử Hoành cúi đầu xuống.
"Xét về thứ tự, đệ hẳn phải là Tông thiên tử đời kế, cho dù rời Tông thị, với thiên tư và tu vi của đệ, trời đất bao la, mặc đệ phát huy, sao đệ lại không tranh giành chút nào thế."
"Phía trên là cha ta, dưới là đệ đệ ta, ta tranh giành cái gì." Tông Tử Hoành nhẹ giọng nói.
Hứa Chi Nam lắc lắc đầu, hắn tới gần Tông Tử Hoành, thấp giọng nói: "Chỉ cần đệ đồng ý, Thuần Dương Giáo sẽ giúp đệ thành nhân hoàng."
Tông Tử Hoành ngẩn ra.
Ánh mắt Hứa Chi Nam bình tĩnh lại chắc chắn, cực kỳ đáng tin.
Tông Tử Hoành lảng tránh ánh mắt hắn, chắp tay nói: "Hứa đại ca, xin tha thứ cho đệ đệ ta không hiểu chuyện. Làm chuyện mất mặt như thế, chúng ta cũng không tiện ở lại chỗ này rồi."
Hứa Chi Nam gật gật đầu.
"Hy vọng đệ mọi chuyện thuận lợi, mùa xuân năm sau, chúng ta gặp lại ở hội Giao Long."
"Sau này sẽ gặp lại."
"Sau này sẽ gặp lại."
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Niên Hạ
- Kiếp Vô Thường
- Chương Năm Bốn