Edit & Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
_______________________________
"Ngươi là người nơi nào? Nhà ở đâu? Có huynh đệ tỷ muội gì sao? Trước kia đã bái sư chưa?" Giải Bỉ An sắp xếp cho Phạm Vô Nhϊếp ở một biệt viện gần chỗ của hắn đâu vào đấy, lăng xăng chạy tới chạy lui giúp y quét dọn, khuân đồ, thỉnh thoảng cùng y nói chuyện phiếm, chủ yếu là hỏi chuyện này chuyện kia lung tung.
Nhưng Phạm Vô Nhϊếp lời nói tựa ngàn vàng, thỉnh thoảng trả lời lại tránh tránh né né, dường như rất đề phòng, cũng không có hứng thú tán chuyện với nhau.
Giải Bỉ An ôm chăn nệm từ phòng mình qua tới, cười nói: "Ngươi đừng chê ta lải nhải, ta từ nhỏ đến lớn đều ở đây, tiên hữu tuổi tác gần bằng nhau dễ thân thiết, huống chi còn đều là người còn sống. Thật ra thì ta vẫn luôn muốn có một sư đệ, ta... Sư huynh sẽ chăm sóc đệ thật tốt." Lúc hai chữ "Sư huynh" vừa ra khỏi miệng, hắn có hơi ngượng ngùng, nhưng trong lòng lại thật sung sướиɠ, giống như đảm nhiệm một chức vụ nho nhỏ quan trọng, hắn cuối cùng cũng thành sư huynh của người ta, cuối cùng cũng có sư đệ.
Có thể là vì từ nhỏ đã phải chăm lo cuộc sống thường ngày của Chung Quỳ, hắn luôn luôn xem việc chăm sóc người khác như một thú vui, sau này mỗi khi sư phụ không có nhà, đồ ăn ngon hắn làm, rượu ngon cất giữ, cũng đã có người để chia sẻ.
Phạm Vô Nhϊếp nhìn Giải Bỉ An một cái, đột nhiên nhăn mũi lại một chút, hít một cái thật sâu.
Giải Bỉ An lập tức hiểu ra: "Là chăn mền, huynh để túi thơm huynh làm trong ngăn kéo." Hắn nắm chăn của mình lên ngửi một cái, "Đệ không thích mùi này sao?"
Phạm Vô Nhϊếp đi tới, xốc lên một mặt chăn gần y, nhưng căn bản không dám ngửi, chỉ làm mùi thơm kia nhợt nhạt thổi qua chóp mũi, đã cảm thấy tâm hồn run rẩy.
Mùi hương này...
Liều mạng áp chế trí nhớ như thủy triều trào lên, y nhớ tới năm đó, sâu trong hoàng cung lộng lẫy rộng lớn kia, đèn hoa đăng ngũ hành liên hoa chập chờn ánh lửa, sáng tối bập bùng, chén ngọc bình vàng trái ngã phải nghiêng, long bào hoàng miện cũng rơi rớt đầy đất, giường trầm hương vàng son sáng chói, màn che bằng lụa mỏng manh cũng theo đó mà lay động phất phơ, mở ra tầng tầng rung động ái muội mập mờ, bên trong màn cảnh xuân ấm áp, trở người một cái, y đè lấy người này tiến công không ngừng, có đôi khi gần như điên cuồng, khi đó thấm vào hơi thở, là mùi hương này, nhưng lại càng ấm áp hơn, nồng đậm hơn, mị hoặc hơn...
"Sư đệ?"
Phạm Vô Nhϊếp như người nằm mơ vừa tỉnh, thả tấm chăn đang cầm khỏi tay, trầm giọng nói: "Quá thơm."
"Quá thơm sao?" Giải Bỉ An lại ngửi một cái, "Huynh bỏ đinh hương, hoắc hương, thương thuật, bạch phụ tử, thanh quế, trần bì trong này, đây là một toa thuốc an thần giúp dễ ngủ, nếu nói thơm thì chỉ dùng một ít hoa lan, hoa lan bỏ nhiều quá sao? Chắc bỏ nhiều quá rồi, trong sân trồng nhiều lắm, không dùng thì phí."
Quân tử như lan, quân tử như lan, người này, vẫn yêu hoa lan đến như vậy.
Ánh mắt Phạm Vô Nhϊếp u ám không ánh sáng, một luồng oán khí đột nhiên vọt lên không báo trước.
Tại sao, tại sao hắn có thể quên tất cả? Chuyện hắn đã làm, tội lỗi hắn tạo ra, người hắn đã hại, đều bị hắn quên mất không còn sót lại chút nào, trong trong sạch sạch đi đầu thai chuyển thế, có sư phụ lợi hại che chở mà sống một cuộc sống không buồn không lo.
Hiện giờ còn như là tỉnh giấc mộng sau cơn say, hệt như là tất cả mọi thứ đều chưa từng xảy ra.
Vì cái gì y thì khắc ghi bằng cả sinh mệnh, mà hắn thì lại qua loa quên đi mất?!
"Sư đệ, đệ đột nhiên đến, hiện giờ huynh chưa tìm được chăn nệm mới, đệ ngủ tạm một đêm, ngày mai huynh mang đệ lên trấn mua sắm cho thật đầy đủ, vậy được không?"
Phạm Vô Nhϊếp không nói lời nào, nhấc một thùng nước dơ bước ra cửa.
Giải Bỉ An nhìn bóng lưng của thiếu niên, nói lầm bầm: "Tính hơi kỳ à nha." Chợt lại cười một tiếng, "Chắc là tại sợ người lạ."
Biệt viện chưa từng có người ở này, sau khi bị quét dọn sơ một lần, đổi mới hoàn toàn rực rỡ, Giải Bỉ An lại cắt vài cành hoa tươi, làm cho căn phòng thêm ít hơi người.
Phạm Vô Nhϊếp sau khi gánh nước trở lại, lại càng không dùng mắt nhìn thẳng người kia. Làm sư đệ mới vào cửa mà đối với sư huynh như vậy là vô lễ, nếu là người khác thì sớm đã bị chỉnh đốn, Giải Bỉ An mặc dù hơi buồn rầu, nhưng cũng không để trong lòng, nghĩ thầm một người bình thường trong một ngày lại gặp nhiều biến cố như vậy, hơi khác thường cũng là điều dễ hiểu. Nếu y từ nhỏ đến lớn đều như vậy, vậy y nhất định sống rất khó khăn, mình càng không cần so đo.
Sau khi dặn dò Phạm Vô Nhϊếp tuyệt đối không được tự tiện rời khỏi Cung Thiên Sư một mình, Giải Bỉ An liền nói tạm biệt, định đi nhìn sư phụ mình một cái.
Chung Quỳ yêu rượu như mạng, mỗi một nơi ở Cung Thiên Sư này, cũng đặt theo tên rượu, ví dụ như chính điện gọi là Cửu Uấn, tẩm điện của Chung Quỳ gọi là Trúc Diệp Thanh, nơi Phạm Vô Nhϊếp ở tạm là Hàn Đàm Hương, Giải Bỉ An đặt tên cho biệt viện của mình là Tiêu Dao Nhưỡng.
Hắn đến điện Trúc Diệp Thanh, bắt gặp Bạc Chúc đang đi ra ngoài.
"Sư tôn đâu?"
"Thiên sư vừa mới tắm xong, lại ngủ rồi." Bạc Chúc bất đắc dĩ, "Không biết ngài ấy lại chui vào chỗ nào, vừa dơ vừa hôi quá chừng."
"Lại ngủ? Không ăn cái gì dằn bụng sao?"
"Chỉ uống canh giải rượu. Ngài ấy nói Bạch gia hầm xong xương sườn đã rồi hãy gọi ngài ấy dậy."
Giải Bỉ An cười một tiếng: "Nói một hơi ta cũng đói, ta đi làm một ít đồ ăn, chắc sư đệ cũng đói rồi."
"Thiên sư thật sự thu người kia làm đồ đệ?"
"Ừ, mặc dù sư tôn làm việc hơi ngang ngược, nhưng lời đã nói ra chắc chắn sẽ thực hiện."
"Nhưng mà, Thiên sư vừa ý hắn chỗ nào chứ? Tuy là lớn lên rất đẹp mắt, nhưng không biết căn cốt tư chất thế nào."
Giải Bỉ An không nói cho Bạc Chúc chuyện thiếu tiền rượu, rốt cuộc vẫn phải giữ lại tí mặt mũi: "Người sư tôn nhìn trúng, tất nhiên sẽ không kém, nhưng mà...."
"Nhưng cái gì?"
Giải Bỉ An cười khổ nói: "Hình như đệ ấy không thích ta lắm, không thích trò chuyện, cũng không thích để ý đến ta, muốn hỏi thân thế của đệ ấy một chút, cũng không muốn nói."
Bạc Chúc trợn mắt lên: "Người này là ai cơ chứ, sao có thể có người không thích Bạch gia được, có sư phụ như Thiên sư, lại có Bạch gia làm sư huynh, hắn còn không muốn nói."
"Không được nói như vậy, có thể... Có thể đệ ấy bị hù sợ, chưa bình tĩnh lại được thôi." Giải Bỉ An xoa xoa đầu Bạc Chúc, "May mắn là lúc nãy ngươi thông báo cho ta trước khi Thôi Phủ quân kịp tới, nếu không chắc ta cũng chẳng có sư đệ rồi."
Bạc Chúc hơi lo lắng nói: "Phía bên Phủ quân..."
"Phủ quân mạnh miệng mềm lòng, ngày mai ta mang theo trà ngon, đi nhận lỗi thay cho sư tôn vậy." Giải Bỉ An mặt mũi cười chúm chím, tâm tình có vẻ rất tốt.
Bạc Chúc có hơi ghen tị: "Bạch gia, ngài vui vẻ đến vậy luôn, nếu là sư muội, ta cũng vui vẻ thay cho ngài, hoặc là một vị sư đệ cơ trí khôn khéo cũng được, nhưng mà người kia thì... Dù sao, ta luôn cảm thấy hắn hơi kì lạ."
"Không thể phán xét người khác qua vẻ bề ngoài, có khi đệ ấy là kiểu ngoài lạnh trong nóng, ta đoán có lẽ là tính cảnh giác của đệ ấy quá mạnh, thân hơn rồi thì sẽ tốt thôi." Giải Bỉ An dặn dò, "Bạc Chúc, Vô Nhϊếp còn chưa rõ quy củ, ngươi nhìn đệ ấy nhiều chút, tuyệt đối không được để đệ ấy chạy loạn."
Hắn từ nhỏ lớn lên ở đây, lại có chức tước, tất nhiên có thể đi lại ở Minh Phủ thoải mái không trở ngại, nhưng lúc nhỏ hắn không được như vậy, Chung Quỳ chưa bao giờ cho hắn bước ra khỏi Cung Thiên Sư, tinh khí của người sống có thể tăng tiến tu vi, có thể làm quỷ sai ở Minh Phủ đều là loại quỷ khi còn sống không có oán niệm, nhưng cũng không cách nào đảm bảo ai cũng kháng cự được loại cám dỗ này, Cung Thiên Sư có kết giới, trước khi có khả năng tự vệ, Phạm Vô Nhϊếp chỉ có thể quanh quẩn trong đó.
"Ta biết rồi."
"Đúng rồi, người hôm nay ta mang về, ngươi đi hỏi thăm giúp ta, đưa cho Điện Diêm La nào vậy?"
"Ơ, hắn sao vậy?"
"Hắn..." Giải Bỉ An biết mình không nên hỏi tới chuyện của nhân gian, người và quỷ vốn nên phân biệt rõ ràng, không phạm lẫn nhau, hơn nữa hắn và Điện Diêm La mỗi bên có chức vụ riêng, hắn khó có thể can thiệp quá nhiều. Nhưng là, chuyện trộm đan này, liên can trọng đại, dẫu sao năm đó là Thiết Đan ma tu của nhân giới, một mồi lửa đốt đến tận Minh giới, nếu sư tôn biết, cũng sẽ không ngồi im không thèm để ý.
Bạc Chúc không hỏi nữa: "Đã biết Bạch gia, vậy ta đi đây."
Giải Bỉ An nhìn Chung Quỳ một cái, thấy ông ngủ say sưa, lập tức yên lòng, xoay người đi vào phòng bếp chuẩn bị cơm tối.
Khẩu vị của sư tôn hắn biết rõ, nhưng mà sư đệ thích ăn cái gì nhỉ? Quên hỏi mất rồi. Giải Bỉ An quyết định làm vài món ăn thường thấy, không cay không ngọt, ai cũng có thể ăn được.
Giải Bỉ An làm một bàn thức an, có sườn hầm khoai sọ, đậu hủ chiên giòn sốt cay, măng tây xào trứng, cá hấp gừng, gà chiên giòn, cộng thêm một ít khoai tây sợi chua ngọt, một bát canh thịt bằm, bình thường hắn còn chuẩn bị cho Chung Quỳ hai bình rượu nhỏ, tối nay tiết kiệm đi vậy.
Làm xong cơm, hắn đi gọi Chung Quỳ dậy.
Ngồi lờ đờ một lúc, Chung Quỳ tỉnh cơn say, thần thanh khí sảng, thêm cả người đã tắm sơ, so với hình dáng lôi thôi lúc mới trở về tựa như hai người. Ông sinh cao lớn uy mãnh, mày rậm tóc đen, người tu tiên thành công phần lớn đều phiêu dật xuất trần, chỉ có thể nhìn từ xa, ông lại hiệp khí cả người, xán lạn phóng khoáng, ở nơi nào đều là dị loại.
Nhưng Giải Bỉ An cảm thấy tu sĩ như sư phụ mới là tu sĩ tốt, không tránh khói lửa nhân gian, xuất thế hay nhập thế, tất cả đều dựa vào ý nguyện của chính mình.
Đạo không xa người, người vì hướng đạo mà xa rời người (khác), không thể thành đạo. Nếu vì tu hành mà không quan tâm nỗi khổ trăm họ, một lòng chỉ muốn phi thăng, chẳng phải đã vi phạm ý nghĩa căn bản của đạo sao.
Chung Quỳ đặt mông ngồi xuống, ánh mắt sáng lên: "Vi sư lúc ở bên ngoài, nhớ thức ăn ngươi làm muốn chết."
Giải Bỉ An múc một chén canh cho ông: "Sư tôn, ngài ăn trước đi, ta đi gọi sư đệ."
"Chờ đã." Chung Quỳ gặm xương sườn không ngẩng đầu lên, "Sao lại bị thương?"
"Lúc thu hồn bị quét một kiếm, đã không sao."
"Ngươi có Trượng Trấn Hồn bên người, quỷ hồn có thể gây thương tổn cho ngươi không nhiều, đυ.ng phải thứ gì khó giải quyết sao?"
"Ta đang muốn nói với ngài đây." Giải Bỉ An nói tóm tắt chuyện Mạnh Khắc Phi bị trộm đan mà chết.
Chung Quỳ miệng nhai không ngừng, hai hàng lông mày lại nhíu lại.
"Ta thấy chuyện này không đơn giản, lập tức bảo Bạc Chúc đi hỏi thăm xem hắn bị đưa đi nơi nào, sau đó... Ta còn chưa nghĩ ra nên làm thế nào."
"Giao cho ta đi."
"Vâng."
"Trưởng lão phái Vô Lượng lại dám tự mình phạm pháp, thật là to gan làm càn."
"Sư tôn, Hương Cừ Chân nhân kia chỉ nhất thời hồ đồ, nóng lòng báo thù cho đồ đệ, hắn và những tu sĩ kia đã học được một bài học, có lẽ không dám tái phạm đâu, ta thấy hay là..." Lúc đó hắn chỉ muốn hù dọa Hương Cừ Chân nhân, mau mau thu trận pháp, nếu thật sự đi kiện một lần lên Thôi Phủ quân, thi triển Chiêu hồn cấm thuật một hạng này, ít nói phải bị giảm mười năm dương thọ, nhưng chuyện này cũng không phải chuyện đại gian đại ác, hắn cũng không muốn Hương Cừ Chân nhân bị trừng phạt.
"Ừ, ngươi nhìn làm đi."
Giải Bỉ An thở phào nhẹ nhõm: "Vậy ta đi gọi sư đệ."
Đến chỗ ở của Phạm Vô Nhϊếp, trong nhà không thắp đèn, một mảnh đen nhánh, Giải Bỉ An hơi do dự, nhẹ nhàng gõ gõ cửa, nhỏ giọng nói: "Sư đệ? Sư đệ?"
Không phải ngủ sớm vậy chứ? Chẳng lẽ... Vì chăn quá thơm nên không vui?
Giải Bỉ An nghĩ nghĩ một tí, quay vòng trở lại, đem thức ăn chia ra, đặt trong giỏ trúc, định đem qua cho Phạm Vô Nhϊếp.
Chung Quỳ bất mãn nói: "Không ăn thì đói, làm gì có sư đệ nào để sư huynh đưa cơm cho mình."
Giải Bỉ An cười nói: "Tuổi đệ ấy còn nhỏ, lại bỗng dưng đến quỷ giới, có khi trong lòng đang hoảng loạn thì sao, ta chăm sóc đệ ấy mấy ngày trước đã."
Hắn đem giỏ trúc để ở cửa của Phạm Vô Nhϊếp, lại gõ gõ cửa: "Vô Nhϊếp, huynh để thức ăn ở cửa phòng đệ, đệ nếu tỉnh dậy nhìn thấy, nhân lúc còn nóng ăn đi nhé."
Mãi không có ai trả lời, Giải Bỉ An hơi thất vọng quay đi.
Bên trong nhà, Phạm Vô Nhϊếp đem bản thân bọc lại trong chăn của Giải Bỉ An, tư thế như trẻ con co rúc vào bụng mẹ, y nghe tiếng bước chân từ từ đi xa của Giải Bỉ An, run rẩy há miệng, cắn tấm chăn bông tản ra hương hoa lan kia.
Trong bóng tối, đôi mắt đặc biệt sáng ngời, nhưng lại từ từ dâng lên một tầng nước, bóng tối như hội tụ thành sương mù dày đặc, làm người ta hít thở khó khăn, một âm thanh yếu ớt giống như đang cầu cứu vang lên một tiếng: "Đại ca."
=
=
Editor: Tôi đã rất đói khi đang edit chương này và anh Bạch cho tôi một dàn đồ ăn để ngắm... :3JL