Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kiếp Vô Thường

Chương 127

« Chương TrướcChương Tiếp »
[KIẾP VÔ THƯỜNG]

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Editor: Just A Potatoe

Beta: Nhất Diệp Chi Chu

[WARNING TO BỰ KHÔNG ĐỌC TỰ CHỊU NHE]

Chương này lại r@pe nhe bà con TT-TT số tui sao xui quá trời toàn trúng chương r@pe, đoạn r@pe cũng ngắn thôi nên chịu khó lướt qua nếu không thích nha, tại khúc cuối còn một tí nội dung truyện ó, không pass được đâu.

_______________________

Chương 127:

Tông Tử Hoành thử đột phá phong ấn linh mạch, đúng như lời Tông Tử Kiêu nói, phải cần ít nhất vài canh giờ, mà y căn bản chẳng có tới mấy canh giờ, bởi vì Tông Tử Kiêu gần như lúc nào cũng kề cận bên cạnh y — hệt như khi còn bé.

Trong Cung Vô Cực vẫn còn rất nhiều người cũ còn sống từ năm đó đến giờ, mặc dù đều biết hai người không phải huynh đệ ruột thịt, Tông Tử Kiêu cũng chẳng còn là Cửu điện hạ từ lâu rồi, nhưng nhìn bọn họ huynh ngã đệ nâng suốt mười mấy năm thì sao mà không kinh ngạc với “Quan hệ” hiện giờ của bọn họ được chứ, Thái Thành Nghị có ra lệnh cấm ngự y và đầy tớ trong cung ngậm chặt miệng cỡ nào thì cũng không thể nào ngăn cản tin đồn lọt ra ngoài được, bởi vì căn bản là Tông Tử Kiêu chẳng thèm e ngại gì cả.

Hắn như vừa đoạt được một món đồ chơi mới, cứ phải cùng ăn cùng ngủ với Tông Tử Hoành, hứng lên là kéo người lại hôn chẳng phân biệt trường hợp tình huống gì cả, lấy việc xem y xấu hổ và nhục nhã làm thú vui.

Hôm đó, đang lúc ăn cơm tối, Tông Tử Kiêu uống được rượu ngon quý báu được cất kỹ trong Cung Vô Cực, thế là nổi hứng lên kéo Tông Tử Hoành ngồi lên chân mình, bảo y gắp đồ ăn cho mình.

Đường đường là Nhân Hoàng, lại phải “Hầu rượu” cho khách như nữ tử chốn trăng hoa, hơn nữa còn có bảy tám nội thị đang đứng bên cạnh, Tông Tử Hoành tức giận đến mức xanh cả mặt, y đánh bay chén rượu, đứng dậy muốn rời đi.

Cánh tay dài của Tông Tử Kiêu vươn ra bắt lấy eo của y, ngang nhiên đè y lại ngồi lên chân mình, hắn cười lạnh nói: “Lại không chịu làm à?”

Tông Tử Hoành định đáp trả một câu “Có khi nào ta chịu à?”, nhưng lời nói thế này cũng chỉ càng thể hiện rõ sự bất lực của bản thân mình mà thôi, y chỉ đành cố sức muốn tránh né.

Thái giám và cung nữ hầu hạ bên cạnh sắp cúi đầu xuống tận ngực luôn rồi, bọn họ còn chẳng dám thở mạnh.

Tông Tử Kiêu mạnh kinh người, hắn cứ đè y xuống rồi châm chọc: “Bảo ngươi đút cho bản tôn một ngụm rượu mà cũng không chịu làm, ngươi thật sự nghĩ mình vẫn còn là thiên tử gì đấy à? Trước mặt ta, nhiều lắm thì ngươi cũng chỉ là một thị thϊếp mà thôi.”

“Vô liêm sỉ!” Tông Tử Hoành xấu hổ tột độ, y thẳng tay tát Tông Tử Kiêu một bạt tai. Mặc dù y sinh ra là một hoàng tử không được yêu thương, nhưng dù sao cũng có xuất thân cao quý, cho dù người bên ngoài có thầm xem thường y thì ngoài mặt cũng phải cung kính gọi y là Đại điện hạ, sau khi xưng đế thì càng là trên cả ngàn vạn người, từ trước tới giờ chưa từng có người bôi nhọ y đến như vậy, mà nhất là khi kẻ này, hãy còn là đệ đệ của y.

Rõ ràng Tông Tử Kiêu có thể tránh đi cái tát này, nhưng hắn còn chẳng thèm chớp mắt, hắn dùng đầu lưỡi chọc lên gò má nóng rát, nở một nụ cười khẩy âm trầm: “Sao nhẹ thế, ban nãy còn chưa ăn no à?”

Tông Tử Hoành nhìn thấy giông bão sắp ập đến từ trong đôi mắt hồ ly hơi cong cong kia.

“Không ăn cơm đàng hoàng thì khỏi cần ăn nữa.” Tông Tử Kiêu hất tay một cái, cả bàn món ngon vật lạ đều bị hắn quét xuống trên đất, tiếng chén đĩa vỡ vụn giòn vang như tiếng trống trước trận.

Đám người hầu co quắp nối đuôi nhau lui ra ngoài.

Tông Tử Kiêu từ từ mở miệng: “Đứng lại.” Hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đôi mắt Tông Tử Hoành, “Ai cho phép các ngươi lui.”

Đám người cúi đầu, rụt vai không biết làm sao.

“Đóng cửa lại, đứng chờ bên ngoài, đế quân có thể sẽ cần người hầu hạ bất cứ lúc nào.”

Hơi thở nguy hiểm dâng lên dọc theo cột sống, Tông Tử Hoành cố làm mình bình tĩnh, y trừng mắt nhìn Tông Tử Kiêu như chẳng hề hấn gì.

Cửa vừa mới bị đóng lại, Tông Tử Kiêu đè mạnh Tông Tử Hoành lên bàn.

“Tông Tử Kiêu!” Tông Tử Hoành khẽ gầm lên, “Ngươi, ngươi dám.” Y ý thức được chuyện gì sắp diễn ra, cơn giận lại vô thức yếu đi vài phần.

Tông Tử Kiêu cười lạnh: “Trí nhớ của ngươi kém quá, vẫn còn quên ai là người có quyền quyết định ở đây, trước mặt ta mà còn muốn làm Nhân Hoàng, làm huynh trưởng à, không sao, ta sẽ làm ngươi nhớ cho kỹ hậu quả của việc không nghe lời là như thế nào.”

Tông Tử Kiêu xoay người đại ca lại đè lên bàn, một tay nắm hai cổ tay y, bắt chéo hai tay sau lưng, xốc long bào sang quý kia lên, “Roẹt” một tiếng, hắn xé nát khố của y.

Hai mắt Tông Tử Hoành đỏ như máu, trên mặt y nóng rát, bất kể y có giãy giụa thế nào cũng chỉ phí công mà thôi.

Mấy ngày gần đây vì lo cho vết thương của Tông Tử Hoành mà Ma Tôn trước nay làm gì cũng tuỳ ý lại phải kìm nén quá mức, hắn khuếch trương vài lần đầy thô bạo, sau đó cứ thế đâm thẳng vào trong.

Ngoài cửa, cung nữ, thái giám và thị vệ quỳ đầy trên đất, bọn họ bị ép phải nghe hết vào tai trận bạo hành chỉ cách một cánh cửa kia.

Bọn họ nghe được tiếng cái bàn đong đưa kịch liệt, nghe tiếng thịt đánh vào thịt và tiếng chất lỏng dính nhớp, nghe cả từng câu từng lời thô tục bẩn thỉu phách lối của Ma Tôn, cũng nghe được tiếng nức nở nghẹn ngào bị cố hết sức kìm nén lại. Bọn họ không đành lòng, nhưng lại bị ép tưởng tượng đế quân từ trước đến giờ luôn nghiêm nghị, cẩn trọng chín chắn hiện giờ đang bị đối xử như thế nào, làm bọn họ mặt đỏ đến tận mang tai.

Tông Tử Hoành càng để ý đến điều gì, Tông Tử Kiêu càng thích tước đoạt thứ đó, ai cũng biết cách làm sao để dạy chó, thực ra dạy người cũng giống vậy thôi, hắn muốn Tông Tử Hoành phải chịu đủ loại dạy bảo, làm y không dám lại nói “Không” với hắn.

Chiến trường dời từ ngự thiện phòng đến tẩm cung, đêm dài dằng dặc như chẳng có hồi kết, đế quân cắn răng chịu đựng không chịu khuất phục cuối cùng vẫn suy sụp, không biết là bởi vì đau đớn hay kɧoáı ©ảʍ, y nức nở xin tha, nhưng loài săn mồi tham lam sao có thể thoả mãn dễ dàng như vậy, hai người cùng nhau rơi xuống vực sâu của du͙© vọиɠ—

Sau đêm đó, Tông Tử Hoành đúng là đã học được một bài học, một người mà ngay cả cái chết cũng chẳng sợ, lại nảy sinh cảm giác sợ hãi đối với đệ đệ mà chính y tự tay nuôi nấng. Dù Tông Tử Kiêu hận y thế nào, tận sâu dưới đáy lòng y vẫn không quên được Tiểu Cửu của y, thậm chí cầm lòng không đậu mà tìm bóng dáng của Tiểu Cửu từ trong lời nói và cử chỉ của Tông Tử Kiêu, nhưng đến hôm nay, y càng tìm không ra.

Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày trong lòng y có thể hoàn toàn tách rời Tiểu Cửu và Ma Tôn ra, đến lúc đó hẳn là y sẽ không phải đau đớn nữa, nhưng trước khi đến ngày đó, trong Cung Vô Cực này đâu đâu cũng ngập tràn hồi ức, nơi nào cũng như đang nhắc nhở y, vui thích xưa kia và thù oán hôm nay, chúng đối lập nhau đến mức máu chảy đầm đìa.

Ví dụ như một buổi chiều lười biếng, Tông Tử Kiêu ôm đại ca bị mình chơi đến mức mỏi mệt không chịu được, bỗng nhiên hắn chỉ vào chậu hoa trên bàn hỏi: “Sao ngươi không trồng hoa nữa? Hình như ta chỉ thấy còn mỗi một chậu này.” Cánh hoa trắng hồng, đường viền cánh như chỉ đỏ, nhuỵ hoa đỏ như giọt máu, cành lá xanh mơn mởn, vừa nhìn là biết đó là hoa lan đại ca thích.

Tông Tử Hoành nhìn chậu hoa lam kia, chớp mắt đã không còn buồn ngủ.

Tông Tử Kiêu đã quen với việc đại ca trầm mặc ít nói, nhưng lúc này lại bắt đầu tò mò, hắn nhớ người này yêu thích hoa lan đến cỡ nào, tại sao giờ chỉ còn lại đúng một chậu này?

Một lúc lâu sau, Tông Tử Hoành mới nói: “Không muốn trồng.”

“Bà ta không còn sống, còn ai có thể ngăn cản ngươi trồng hoa nữa.” Tông Tử Kiêu nhớ tới Thẩm Thi Dao, ý hận trong lòng lại bùng lên, may cho bà ta là bà ta chết sớm.

“Không muốn trồng.” Tông Tử Hoành lặp lại lần nữa, giọng y lạnh lùng đến cùng cực.

Y không còn trồng hoa nữa, ngày vườn lan bị phá huỷ, y đã nghĩ, có lẽ mình không xứng với những thứ mỏng manh xinh đẹp, nỗi khổ đau hành hạ dài dằng dặc sau này càng huỷ diệt trái tim muốn hướng về bất cứ thứ gì đẹp đẽ của y một cách triệt để.

Nhưng chỉ có đúng một chậu hoa này là y không nỡ vứt bỏ.

Đó là sau khi Tông Tử Kiêu trốn thoát khỏi Cung Vô Cực, Bạch Lộ Các sớm đã thành người đi lầu trống, có một hôm, y thực sự quá nhớ Tiểu Cửu của y, thế là một mình đi đến Bạch Lộ Các, trong phòng của Tiểu Cửu, y phát hiện ra một gốc mầm lan được trồng trong chậu xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn nó vàng vọt như thể sắp chết khô đến nơi.

Y nhận ra gốc mầm này, bởi vì đây là loại lan mới do y lai trồng, còn chưa kịp đặt tên. Y nhìn mầm lan này, tưởng tượng ra cảnh Tiểu Cửu của y lén lút chạy về vườn lan chỉ còn là một mớ hỗn độn trong đêm mưa, cố tìm ra một gốc mầm nào còn chưa chết, mang về phòng mình vụng về nuôi dưỡng nó, sợ nương của y phát hiện ra lại bị phá huỷ, sợ không nuôi sống được làm y lại thất vọng, cho nên vẫn luôn giấu y, mãi đến tận khi thế giới của hắn cũng long trời lở đất.

Y ngồi trong căn phòng bám đầy bụi bặm kia, ôm lấy gốc mầm sắp tàn này khóc rống lên thất thanh.

Mười năm, y chỉ nuôi đúng một chậu hoa này, y lấy tên cho nó — Đãng Sơn Hà (Lang thang khắp núi sông), y muốn đến ngày Tiểu Cửu trở về, bọn họ có thể giải tỏa hiểu lầm, buông bỏ hận thù, kể cho nhau nghe chuyện khắp thiên hạ.

Nhưng Tông Tử Kiêu không nhận ra chậu hoa này, có thể trong mắt người không trồng hoa thì tất cả hoa đều như nhau cả thôi, cũng có thể là thù hận như mây mù che mắt, làm Ma Tôn quên đi rất rất nhiều chuyện, quên rằng đại ca yêu thương bảo bọc hắn suốt mười mấy năm sao có thể đều chỉ là hư tình giả ý.

Mà y thì sẽ không bao giờ nói nữa.
« Chương TrướcChương Tiếp »