Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kiếp Vô Thường

Chương 124

« Chương TrướcChương Tiếp »
[KIẾP VÔ THƯỜNG]

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Editor: Just A Potatoe

Beta: Nhất Diệp Chi Chu

______________________

WARNING RẤT TO: Chương này có cảnh rape full HD từ A đến Z, bạn nào cảm thấy cấn có thể bỏ qua, không ảnh hưởng đến mạch truyện.

.

.

.

.

.

.

.

Chương 124:

“Chát!”

Tông Tử Hoành tát một cái thật mạnh vào mặt Tông Tử Kiêu. Trên khuôn mặt anh tuấn tái nhợt kia lập tức hiện lên mấy vệt đỏ, còn chướng mắt hơn cả vết máu trên người hắn.

“Ngươi…” Tông Tử Hoành giận đến mức run cả người, “Dù ngươi có hoang đường đến đâu đi nữa, sao có thể làm điều trái với luân thường đạo lý được chứ?

“Luân thường đạo lý? Ngươi và ta chẳng phải huynh đệ ruột thịt, luân thường ở đâu ra?” Tông Tử Kiêu dùng ngón cái vuốt ve gò má bị y tát một cách ngả ngớn, “Huống chi, một tội nhân muôn đời gϊếŧ cha thí đệ mà cũng xứng nói đạo lý làm người sao?”

Mặt Tông Tử Hoành lúc đỏ lúc trắng, y nhìn ra được từ trong ánh mắt cuồng vọng của Tông Tử Kiêu, những điều hắn đang nói đều là thật. Đệ đệ một tay y nuôi lớn, đứa bé khi còn nhỏ vẫn hay vùi mặt vào trong ngực y làm nũng, giờ đã thành một nam nhân hoàn toàn xa lạ cao lớn cường tráng, thậm chí còn muốn làm chuyện…

Lúc nghe nói Ma Tôn muốn càn quét Giới Tu Tiên, y chưa từng sợ hãi, lúc hai người liều mạng quyết đấu, y chưa từng sợ hãi, dù là khoảnh khắc đối mặt với sự sống và cái chết, y cũng chưa từng sợ, nhưng bây giờ, y sợ rồi.

Y đã sức cùng lực kiệt, cả người toàn vết thương, lại vẫn phí sức lùi về sau, cho đến khi phía sau lưng chạm vào chiếc ghế được chạm rồng khắc phượng - Người ngồi lên chiếc ngai đại biểu cho quyền thế chí tôn này, vốn nên là kẻ săn mồi, kẻ cầm đằng chuôi kiếm, nhưng tình thế hoàn toàn đảo ngược, y đã thành cá nằm trên thớt.

Tông Tử Kiêu kéo y trở về, một tay nắm cằm y, hắn dùng ánh mắt miêu tả khuôn mặt dù tái nhợt chật vật vẫn tuấn tú phi phàm này, khát vọng không có nơi phát tiết, bị đè nén suốt mười năm lúc này đang sục sôi trong l*иg ngực, rung động ầm ầm trong tim, hắn nói giọng khàn khàn: “Đại ca, chắc chắn ngươi không thể nào tưởng tượng được, lúc ta vừa mới hiểu chuyện, nửa đêm lén lút tự an ủi đều nghĩ về ngươi.” Thời còn trẻ thơ, hắn đã không hề che giấu lòng tham muốn chiếm giữ người này rồi, trong lòng hắn, đã từng có lúc đại ca chính là người hoàn mỹ nhất trên đời này, giờ đây người còn vật mất, hắn từ thích chuyển sang hận, lại vẫn muốn chiếm giữ.

Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Tông Tử Hoành, tâm tình của hắn càng sung sướиɠ vặn vẹo hơn: “Cũng may hôn thê trước kia của ngươi đã chết sớm, nếu không bây giờ ta cũng sẽ tự tay gϊếŧ nàng.”

“...Cút ngay!” Tông Tử Hoành cố sức đẩy hắn ra, một tay y chống lên l*иg ngực rắn chắc to rộng kia, như thể đang cố đẩy một bức tường chẳng hề nhúc nhích chút nào.

Tông Tử Kiêu nhìn chằm chằm người dưới thân, hắn chậm rãi thở dài một tiếng khẽ khàng, như là vui mừng vì lấy được vật báu sau khi tốn bao nhiêu công sức nếm đủ trăm cay ngàn đắng, sau đó, hắn lật y lại một cách thô bạo, xé nát long bào sang quý kia.

“Ngươi là tên đốn mạt, súc sinh!” Tông Tử Hoành hoảng sợ tột độ, y chưa bao giờ bị nhục nhã đến như vậy, y dùng hết sức bình sinh để giãy giụa. Hành động này làm vết thương cả trong lẫn ngoài càng nặng hơn, trên nệm lót tơ vàng thêu mây nhuốm đầy vết máu, làm y càng thêm yếu ớt.

Tông Tử Kiêu kéo đai lưng chạm ngọc bên hông y ra, trói hai tay y vào tay vịn của long ỷ. Long bào bị chém rách trong lúc quyết đấu không chịu được lực kéo của Tông Tử Kiêu, rất nhanh đã không thể che đậy thân thể được nữa.

Hai tay Tông Tử Hoành bị trói, y bị ép quỳ gối xuống dưới chân Tông Tử Kiêu trong tình trạng quần áo không chỉnh tề. Mái tóc đen rối tung, vai eo trắng bóng như tuyết lộ ra dưới lớp quần áo rách rưới, từ hai gò má đến vành tai đều đỏ thẫm, đôi mắt đen nhánh chứa đầy nhục nhã và hoảng sợ, như con hươu đang run lẩy bẩy dưới hàm răng của loài thú dữ.

“Tông Tử Kiêu, ngươi thả ta ra!” Tông Tử Hoành gào to, “Kẻ sĩ thà chết không chịu nhục, có gan thì ngươi gϊếŧ ta đi! Ngươi gϊếŧ ta đi!”

Tông Tử Kiêu kéo mặt y qua, thưởng thức nét xấu hổ và giận dữ khó nhịn trên đó mà không kìm được lộ ra nụ cười sung sướиɠ: “Đại ca, sao ngươi trở nên ngu xuẩn vậy, ta đã nói từ sớm, gϊếŧ ngươi thì hời cho ngươi quá, ta phải làm ngươi sống không bằng chết cơ.”

Cơ thể Tông Tử Hoành run rẩy kịch liệt.

“Ta cảnh cáo ngươi một lần nữa, đừng cố gắng tự sát, nếu không sẽ có hơn ngàn vạn người chôn cùng Không Hoa Đế Quân đấy.”

“Tông Tử Kiêu.” Tông Tử Hoành nghiến răng, “Ngươi sẽ hối hận.”

“Điều ta hối hận nhất, chính là đã từng nghe ngươi nói gì làm nấy.” Tông Tử Kiêu hung hăng kéo khố của y ra. Gió lạnh thổi vào giữa hai chân, bộ phận riêng tư chưa bao giờ để người khác nhìn thấy bị bại lộ trước mắt đệ đệ của mình không hề có thứ gì che chắn, thành trì cuối cùng trong lòng y vỡ tan ngàn dặm.

Y đã sẵn sàng chết, sẵn sàng chịu đủ loại tra tấn, làm nhục, nhưng chưa từng chuẩn bị cho chuyện này. Những điều Tông Tử Kiêu nói đều là thật, bị đệ đệ một tay mình nuôi lớn đối xử như vậy, chắc chắn y sẽ sống không bằng chết.

Tông Tử Hoành nghẹn họng, mắt trừng như muốn nứt ra, y đau lòng phẫn nộ đến tột độ: “Tông Tử Kiêu, tên nghiệt súc nhà ngươi!”

Tông Tử Kiêu đột nhiên bóp lấy cằm y, hôn lên đôi môi kia cực kỳ thô lỗ. Đó không nên gọi là hôn, càng giống như là thú hoang cấu xé da thịt con mồi, gặm cắn máu thịt tươi mới, sức mạnh của Tông Tử Kiêu hoá thành răng nhọn, cắn phập một cái vào cổ họng con mồi, làm người dưới thân không còn khả năng để phản kháng nữa, để mặc hắn chiếm giữ và cướp đoạt một cách ngang tàng. Hắn mặc sức nhấm nháp đôi môi mềm ấm kia, lại dùng đầu lưỡi càn quét mỗi một tấc trong miệng, như là đang kiểm tra độ phục tùng của con mồi, chỉ cần cảm nhận được một tia giãy giụa thôi thì sẽ mυ"ŧ hút gặm cắn càng nặng nề hơn.

Tông Tử Hoành càng cảm thấy khó thở hơn, giọng nói và sức chống cự càng ngày càng yếu đi. Giữa lúc đầu lưỡi đuổi bắt dây dưa, Tông Tử Hoành nếm được vị đắng của thảo dược, y bị ép phải nuốt thứ gì đó.

Lúc không khí trong lành lại rót vào trong phổi lần nữa, Tông Tử Hoành cuối cùng vẫn phải cúi đầu xuống thấp, l*иg ngực y phập phồng kịch liệt, đôi môi bị hôn đến sưng đỏ hé mở để hít thở, hai mắt y mơ màng, vành mắt ửng đỏ, ngay cả đôi mày luôn luôn nhíu chặt cũng không còn vẻ uy nghiêm nữa mà càng thêm yếu ớt bất lực, cùng với mái tóc xốc xếch và cơ thể nửa cởi trần như đang kể lại một trận “Bạo hành” vừa mới xảy ra.

Nhìn đại ca như vậy, phía dưới của Tông Tử Kiêu đã cứng như muốn nổ tung.

Hắn liếʍ cánh môi như đang dư vị vô cùng: “Đây là lần đầu tiên ta hôn môi, còn tốt hơn cả trong tưởng tượng, ta thích.” Tông Tử Hoành không nhịn được mà thở dốc, y hy vọng thứ mình mới nuốt xuống là thuốc độc, nhưng xét theo phản ứng của thân thể, rõ ràng là tiên đan tuyệt đỉnh, vết thương cả trong lẫn ngoài đang đau nhức đều bị chữa trị ngay trong chớp mắt.

“Thứ ta cho ngươi ăn là đồ tốt, lỡ mà ngươi bị ta chơi chết, vậy thì đúng là lưu danh muôn đời thật đấy, ha ha ha ha ha.” Một tay Tông Tử Kiêu tóm lấy sau gáy Tông Tử Hoành, đè mạnh làm y nằm xuống đệm mềm, ép y phải nâng mông lên.

“Đừng mà…” Tông Tử Hoành ý thức được chuyện sắp xảy đến, cơ thể run rẩy, lại bắt đầu giãy giụa.

“Chát” Một tiếng, Tông Tử Kiêu đánh vào cặp mông trắng nõn bóng loáng như tuyết kia.

“Nằm im đi.” Sau đó bàn tay to xoa bóp mông y một cách sắc tình, năm ngón tay thon dài cắm sâu vào thịt mềm trắng nõn, như muốn dính chặt lấy tay người ta. Hai mắt Tông Tử Kiêu đỏ ngầu, yết hầu chuyển động nhanh chóng, hắn tơ tưởng đã mười năm, suốt mười năm trời, cuối cùng cũng được như ước nguyện, một giây thôi hắn cũng không muốn chờ nữa.

Tông Tử Hoành cảm thấy bị sỉ nhục đến mức chỉ muốn đập đầu chết cho rồi, ngay cả giọng nói cũng thay đổi: “Ngươi buông ta ra, nghiệt súc, thả ta ra!”

“Thả ngươi ra?” Tông Tử Kiêu đẩy eo về trước, ấn thứ đã cứng đến phát đau, chống thẳng trong đũng quần vào kẽ mông Tông Tử Hoành, cọ xát ác ý, “Bảo bối này của ta đã mong chờ cả ngày đêm để được chơi ngươi đấy.”

Tông Tử Hoành không nhịn được co người lại. Thứ cứng rắn cọ xát cơ thể mình kia làm y sợ hãi không thôi. Tông Tử Kiêu cởϊ qυầи, vật vừa to vừa dài màu đỏ tía kia bật ra như giương nanh múa vuốt, nó đập lên mông Tông Tử Hoành như có như không, Tông Tử Kiêu giễu cợt: “Đại ca, ngươi có còn nhớ hay không, lần đầu tiên ta xuất ra vào buổi sáng, tưởng là mình đái dầm nên vừa thẹn vừa giận, ngươi trêu chọc ta, nói ta lớn lên thì sẽ hiểu.” Hắn cúi người, l*иg ngực dày rộng đè lên lưng Tông Tử Hoành, khẽ cắn lên vành tai nhỏ nhắn màu hồng phấn kia một cái, “Ta đã “Lớn” vậy rồi, hơn nữa chỉ “Lớn” vì ngươi, có hài lòng không?” Nhìn cặp mông của Tông Tử Hoành nhếch cao lên hướng về phía mình mà hưng phấn đến run rẩy cả người, hắn đỡ lấy hung khí của mình, mở hai cánh mông kia ra, thô lỗ đẩy thẳng về phía trước.

Tông Tử Hoành kêu lên đau đớn. Cảm giác nhục nhã lên tới đỉnh điểm tại thời khắc này, dường như y nghe được cả tiếng linh hồn mình vỡ nát. Lưỡi đao thịt thô to kia chỉ mới đâm vào nửa đầu đã bị cửa huyệt đóng chặt chặn lại, Tông Tử Hoành đau đến phát run, kẻ trừng phạt cũng không chịu được.

Tông Tử Kiêu bực bội mà “Phụt” một tiếng, lấy một bình mỡ ra: “Đúng là chặt đến mức không vào được.” Hắn moi ra một khối mỡ, đâm ngón tay vào thành ruột thít chặt kia, xoay vòng ngón tay bôi đầy trong đó một cách ác ý, “Nghe nói thứ này là đồ các kỹ nữ hay dùng, đại ca dùng nó, chắc chắn sẽ có thể hầu hạ ta thật tốt.”

“Đừng… Dừng lại đi…” Tông Tử Hoành phí sức quỳ gối bò về phía trước, nhưng long ỷ cũng không rộng, chỉ bằng nửa người của người trưởng thành, y lại bị trói trên tay vịn nên căn bản chẳng có chỗ để trốn. Sau khi huyệt thịt kia mềm xuống, hơi hé mở một lỗ nhỏ, Tông Tử Kiêu chẳng còn nhẫn nại gì nữa, hắn rút tay ra, kéo mở hai cánh mông non mềm sang hai bên, ưỡn hông một cái, lưỡi đao thịt đâm thẳng vào trong cơ thể Tông Tử Hoành.

“A a a—” Tiếng kêu thảm thiết của Tông Tử Hoành vang vọng khắp Điện Chính Cực. Mỗi một đời Thiên tử của Tông thị đều ngồi ở đây để lên triều, nghị sự, tiếp đãi sứ thần, Điện Chính Cực này mấy trăm năm qua chỉ vang lên tiếng gọi trang trọng, nghiêm chỉnh, nhưng Tông Thiên tử ngày hôm nay, lại đang bị nam tử cưỡng bức ngay trên long ỷ chí cao vô thượng của Giới Tu Tiên này.

Tông Tử Kiêu cắm thẳng vào chẳng hề lưu tình, hắn cảm nhận được tính khí của mình bị tường thịt nóng bỏng siết chặt từng tầng từng lớp, Tông Tử Hoành vì đau mà siết lại càng mang đến cảm giác không thể tưởng tượng được, đây là cơ thể của đại ca, hắn đã đi vào trong cơ thể của đại ca! Hắn thử rút ra rồi lại đâm vào, chỉ chút cọ xát nhợt nhạt thôi mà đã mang đến kɧoáı ©ảʍ làm người ta run sợ. Rất thoải mái, hắn chưa bao giờ trải nghiệm loại kí©h thí©ɧ thế này, đó là sự thỏa mãn cực lớn từ cơ thể đến linh hồn!

Trái lại là Tông Tử Hoành nằm trên đất, mặt y chẳng còn màu máu, mồ hôi tuôn ra từng giọt to như hạt đậu trên trán rồi trượt xuống, trong đôi mắt tan rã chảy dòng nước mắt trong suốt.

Tông Tử Kiêu tóm lấy vòng eo thon gọn của đại ca rồi bắt đầu ra vào, mỗi một lần rút ra hắn đều cảm nhận được từng vòng thịt ruột co rút giữ chặt, mỗi một lần đâm vào cũng đều có thể cảm nhận được kí©h thí©ɧ khi từng tầng vách thịt cản lại không cho hắn vào càng sâu hơn nữa, hắn thở ra một hơi thật dài, đến cả lỗ chân lông cũng giãn ra, nhịn không được cố định lại người dưới thân, ra vào càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh.

Quá sung sướиɠ, thoải mái tột độ! Không biết bởi vì người này là Tông Tử Hoành, hay cơ thể này quá mất hồn, Tông Tử Kiêu cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ dâng lên đến đỉnh cực lạc, từ da đầu đến ngón chân đều bắt đầu tê rần, trước mặt hiện lên vô số ánh sáng trắng, như bị trúng bùa làm con rối, trút bỏ tất cả tính người, chỉ còn lại phục tùng bản năng như loài thú, hắn điên cuồng chiếm lấy người nằm dưới mình.

“Đại ca… Đại ca…”

Hông hắn đập vào mông Tông Tử Hoành, “bạch bạch bạch” không ngừng, hắn cắm vào quá sâu, quá mạnh, như muốn nhét luôn cả túi trứng vào trong, động thịt non mềm bị đâm thành chiếc miệng nhỏ đỏ hồng không khép lại được, như thế càng làm hắn dễ ra vào hơn, hắn đảo quanh một cách ác độc, không ngừng đào ra kɧoáı ©ảʍ tuyệt vời nhất trần đời từ sâu bên trong huyệt thịt này.

Tay hắn tuỳ ý vuốt ve, xoa bóp trên cơ thể Tông Tử Hoành, đại ca của hắn làn da trắng nõn, thân thể đầy đặn thon gọn, chỗ nào cũng đều là từ lực lượng và vẻ đẹp hoà hợp mà thành, làm hắn không thể nào mà không si mê cho được. Tông Tử Hoành chẳng rên một tiếng, y đau đến mức như muốn ngất đi, cơ thể đã chẳng còn chút sức lực nào, nhưng thứ đau nhất không phải là cơ thể, mà là trái tim đau đớn như bị đâm chọc trăm ngàn lỗ hổng.

Tại sao y phải chịu tất cả những chuyện này, y chỉ muốn bảo vệ người quan trọng của mình mà thôi, y không hạ độc chết Nhị đệ, y không hãm hại Sở Doanh Nhược và Tông Tử Kiêu, y không gϊếŧ Tông Minh Hách, nhưng hết thảy mọi ác nghiệt đều thành quỷ dữ cưỡi trên cổ y, cả đời không thoát được.

Ngay cả đệ đệ mà y một lòng muốn bảo vệ, miệng gọi y là “Đại ca”, lại hận y sâu đậm nhất, sỉ nhục y nhiều nhất.

Nước mắt Tông Tử Hoành thấm ướt đệm mềm.

Lần này chỉ mới là lần đầu của Tông Tử Kiêu, hắn không thể giữ được quá lâu trong kɧoáı ©ảʍ như mất hồn mất vía này, hắn đâm mạnh vài lần, đột nhiên ngừng động tác mạnh bạo lại.

Tông Tử Hoành còn đang ngơ ngẩn bỗng ý thức được hắn muốn làm gì, y gần như là liều mạng giãy giụa, kêu khóc theo bản năng: “Đừng mà…”

Hai tay Tông Tử Kiêu vòng kẹp lấy vùng xương chậu của y, ngăn không cho y lùi lại, sau đó tinh quan mở rộng, chất lỏng nóng bỏng bắn vào trong cơ thể Tông Tử Hoành không sót một giọt nào. Tông Tử Hoành chỉ cảm thấy từng dòng nước nóng bắn vào trong thân thể, tôn nghiêm của y, ngay tại một khắc này, bị giẫm đạp vỡ tan tành.

Tông Tử Kiêu rút tính khí dính đầy chất bẩn ra, trong không khí tràn ngập mùi tanh tưởi của nɧu͙© ɖu͙©, Tông Tử Hoành nằm liệt một bên, dịch đυ.c trộn lẫn tơ máu chảy ra giữa đùi, tương phản rõ rệt với vết thương trên người, vô cùng chật vật, hơi thở của y rất yếu ớt, như đã chết rồi vậy.

Tông Tử Kiêu thở hổn hển, đại não nóng rát bắt đầu hạ nhiệt độ, hắn nhìn bộ dáng bị chà đạp từ trong ra ngoài của đại ca, trái tim nghẹn lại khó chịu, hắn vươn tay, muốn vuốt ve đôi mày nhíu chặt của đại ca, Tông Tử Hoành xoay đầu né tránh.

Tay Tông Tử Kiêu nắm thành quyền, hắn nghiêng người bao phủ lên trên người Tông Tử Hoành, từ trên cao nhìn xuống bộ dạng thê thảm của y, tia thương tiếc trong mắt bị kɧoáı ©ảʍ làm nhục thay thế, hắn khẽ cười nói: “Đại ca, chơi ngươi sướиɠ thật đó, ta nhịn không được nên bắn nhanh quá, bắn rất nhiều, ngươi có cảm nhận được không, ngay trong bụng của ngươi đây này.” Hắn chọc ngón tay vào cửa huyệt phía sau đã bị làm đến không khép lại được kia, moi ra dịch đυ.c màu đỏ trắng rồi bôi lên mặt Tông Tử Hoành.

Tông Tử Hoành nhắm mắt lại.

“Nhưng cũng chẳng sao cả, đêm vẫn còn dại, ta phải chơi đến một giọt cũng bắn không ra mới thôi.” Tông Tử Kiêu cúi đầu, ghé vào tai y cười nói, “Sao không dám mở mắt ra, ngươi phải mở to mắt ra mà xem nha. Đây là cái giá phải trả khi ngươi không từ thủ đoạn để chiếm ngai vàng, để được làm Tông Thiên tử đấy.” Hắn nắm chặt tóc Tông Tử Hoành, ép y phải mở to mắt ra.

Tông Tử Hoành nhìn ánh mắt dữ tợn hung ác của Tông Tử Kiêu, trong mắt y chỉ còn một mảnh tro tàn, đã không còn sức sống nữa.

Tông Tử Kiêu nham hiểm nói: “Ta muốn ngươi từ nay về sau mỗi một ngày ngồi lên đây, sẽ nhớ lại bản thân đã từng bị chính đệ đệ của mình chơi như một con chó ở ngay trên ngai vàng này như thế nào!”

“Ngươi… Không phải đệ đệ của ta.” Tông Tử Hoành phát ra giọng mũi yếu ớt, “Tông Tử Hoành ta, không có đệ đệ.”

Không có đệ đệ, không có Tiểu Cửu, chẳng có gì cả.

Tông Tử Kiêu chỉ cảm thấy ngực nhói đau, hắn lật người y lại, mặt hướng về phía mình: “Vậy sao, đúng vậy ha, ngươi đã không còn đệ đệ từ sớm rồi, đệ đệ nghe ngươi nói gì làm nấy, vô cùng tin tưởng không hề nghi ngờ kia, bị ngươi tự tay gϊếŧ chết rồi.” Hắn nâng cặp chân dài của Tông Tử Hoành lên, banh ra hai bên, làm động thịt đã lầy lội như vũng bùn kia rộng mở với mình, lưỡi đao thịt của hắn lại lần nữa cứng lên sôi sục.

Tông Tử Hoành cuối cùng cũng thấy rõ thứ to lớn hung ác kia, cũng thấy rõ bờ vai rộng lớn và cơ bắp trập trùng như núi đồi của Tông Tử Kiêu, y đã ý thức được rõ ràng hơn so với bất cứ một khắc nào trước đó, người này thật sự không phải là Tiểu Cửu, Tiểu Cửu mà y ngày nhớ đêm mong đã chết rồi, kẻ còn sống là Ma Tôn mà cả Giới Tu Tiên nghe tên là sợ vỡ mật.

Lưỡi đao thịt tiến công cấp tốc, lại đâm vào trong cơ thể của Tông Tử Hoành lần nữa.

Y chẳng thể tránh né, chỉ có thể trơ mắt nhìn toàn bộ cảnh mình bị làm nhục, hai chân y mở rộng, bị dươиɠ ѵậŧ của nam nhân thọc mạnh vào trong, y nhìn thứ cội nguồn của tội nghiệt kia ra vào nhanh chóng trong hạ thể như một mớ hỗn độn của mình, thân thể y chao đảo như ánh nến le lói trong mưa rào, long ỷ bằng vàng ròng nặng mấy ngàn cân cũng bị một hồi xâm phạm mạnh bạo này làm lắc lư kêu vang.

“Mở to mắt ra mà xem!” Tông Tử Kiêu gầm nhẹ, “Xem chính ngươi bị nam nhân chơi như thế nào! Ngồi trên long ỷ này nhìn xuống thiên hạ có phải vô cùng đắc ý, oai phong lắm đúng không? Sau này khi ngươi ngồi trên đây, cũng đừng quên bộ dạng ngươi mở chân ra bị ta chơi ngay lúc này. Không phải chuyện gì ngươi cũng làm được vì ngôi vị sao, bán mình cầu vinh có gì mà khó? Hầu hạ ta cho tốt, ta cho ngươi tiếp tục làm Tông Thiên tử!”

Tông Tử Hoành đã đau đến chết lặng, đôi mắt chảy từng dòng nước mắt giờ đã khô cạn. Nỗi oán hận, đau khổ, khát vọng suốt mười năm qua, đều bị Tông Tử Kiêu điên cuồng phát tiết ngay tại lúc này, hắn làm đại ca suốt đêm không biết mệt mỏi, người dưới thân ngất rồi lại tỉnh mấy lần, mà hắn hãm sâu vào trong kɧoáı ©ảʍ của trả thù và du͙© vọиɠ, không cách nào tự kiềm chế.

« Chương TrướcChương Tiếp »