Chương 115

[KIẾP VÔ THƯỜNG]

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Editor: Nhất Diệp Chi Chu

Beta: Just A Potatoe

_____________________

Chương 115:

Thời đại của Tông thiên tử đã trôi qua cả trăm năm, ấy là thời đại mà nhân tài xuất hiện liên tục, loạn thế tranh hùng, Tông thị nội chiến, các tiên môn đấu đá lẫn nhau, ma tu Thiết Đan gϊếŧ mãi không hết, người người bất an, hai món thần bảo thượng cổ bị chôn giấu suốt trăm vạn năm xuất thế ngang trời cùng một vị Ma Tôn, chấn phục cả Cửu Châu, cuối cùng, kết thúc bằng chuyện Tông Tử Kiêu bị chính dã tâm không ngừng bành trướng của mình phản phệ.

Trong những năm tháng gió nổi mây vần kia, Tông Tử Hoành và Tông Tử Kiêu huynh đệ tương tàn là trung tâm của cơn phong ba kéo dài ấy, hai người đều là con cưng tuyệt đỉnh trời sinh, nhưng một người chịu đủ lạnh nhạt, một kẻ được yêu thương cưng chiều, bỗng bất chợt có một ngày, vận mệnh đảo ngược, Tông Tử Kiêu lưu lạc thành đứa con hoang của Thiết Đan Tặc, Tông Tử Hoành giấu tài, nổi dậy soán ngôi vua. Nếu không phải bị quyền lực làm mờ mắt, sao bọn họ có thể từ huynh đệ hòa thuận cuối cùng trở thành chĩa mũi kiếm vào nhau được, thật là làm người ta phải thổn thức một câu, thật đáng thương khi sinh ra trong nhà đế vương.

Còn về anh em bọn họ, chính sử, dã sử, ghi chép vụn vặn truyền miệng dân gian, thật thật giả giả, biên soạn được hơn ngàn vạn câu chuyện, dù đã qua trăm năm vẫn lan truyền rộng rãi hệt như xưa.

Giải Bỉ An cũng như rất nhiều rất nhiều người, đều lớn lên cùng câu chuyện của bọn họ. Nhân vật trong truyền thuyết ấy sao có thể liên quan tới bản thân mình được chứ?

Nhưng là, đá Tam Sinh không soi ra được vận mệnh của y, cảnh tượng đẫm máu y nhìn thấy trên đài Bát Quái, trong mơ y làm hoàng đế, còn có một vị đệ đệ tên là tiểu Cửu, hồi nhỏ thân thiết gắn bó, tới khi trưởng thành lại hận y thấu xương. Ký ức kiếp trước quấy nhiễu nhiều lần, khiến y cảm thấy trước mắt mình là một đống mảnh ghép hỗn loạn, mà "Cổ Đà" chính là một mảnh ghép hết sức quan trọng trong bức tranh ghép hình này, giây phút nó quay trở về đúng vị trí kia, tuy rằng vẫn không đủ để phục hồi lại bức tranh này toàn vẹn như cũ, nhưng cũng đã đủ khiến y thấy được một góc của chân tướng.

Y làm sao để tiếp thu chuyện bản thân có thể là chuyển thế của Nhân Hoàng, mà kiếp trước của y, thế mà đã từng... Có quan hệ trái luân thường đạo lý với ma tôn Tông Tử Kiêu?!

Y vô thức áp tay lên bụng, viên kim đan đang chuyển động trong đan điền, ngưng tụ tu vi cả đời của y, có lẽ chính là mối hoạ dẫn đến cuộc chiến này, là thứ mà Kỳ Mộng Sênh muốn moi sống ra ngoài!

Phạm Vô Nhϊếp nhìn sắc mặt Giải Bỉ An thay đổi không ngừng, ánh mắt vô cùng hung ác. Lúc hắn biết Giải Bỉ An đã chạm vào ký ức kiếp trước khi ở trên đài Bát Quái, cũng sẽ mơ thấy linh tinh thì hắn đã chuẩn bị sẵn cho ngày này rồi, nhưng nó tới còn nhanh hơn hắn tưởng. Hắn trơ mắt nhìn Giải Bỉ An tìm lại ký ức của Tông Tử Hoành từng chút từng chút một, lại chẳng thể làm gì được, đồng thời còn chìm sâu vào mâu thuẫn.

Lý Bất Ngữ lạnh lùng nói: "Thứ này đã hiến cho đế quân, tại sao lại quay về tay ngươi, ngươi không nể tình còn hay đổi ý, lòng lang dạ sói thực sự là vừa nhìn đã thấy ngay."

"Đế quân đã băng hà, chẳng lẽ ta phải để nó lại cho đám lang sói xâu xé Tông thị các ngươi sao?" Kỳ Mộng Sênh sắc bén nói, "Ngươi có dám nói cho người ở đây biết phái Vô Lượng dựa vào đâu để trở thành tiên môn đứng đầu thiên hạ, còn ngươi là làm thế nào mới leo lên chức minh chủ Tiên Minh không?"

"Tông Tử Kiêu tàn bạo độc ác, thực tế đế quân đã thành bù nhìn của hắn, dưới sự khống chế của hắn ta, cả giới Tu Tiên đều bị Tông thị cướp đoạt chèn ép, Tông thị diệt vong, đương nhiên mọi người phải lấy lại những thứ thuộc về mình." Lý Bất Ngữ khinh thường đáp, "Chẳng lẽ Thương Vũ Môn của ngươi chỉ lo cho mỗi phái mình thôi ư?"

"Thương Vũ Môn chẳng hề vơ vét sạch sẽ tàng bảo khố của Tông thị, Thương Vũ Môn cũng chẳng đuổi cùng gϊếŧ tận dòng họ Tông thị, Thương Vũ Môn lại càng không cấm đoán kiếm pháp Tông Huyền, chỉ cho mỗi một mình Vô Lượng Kiếm độc quyền."

Từng ánh mắt đều đổ dồn vào Lý Bất Ngữ cả ngoài sáng lẫn trong tối, sắc mặt Lý Bất Ngữ cực kỳ khó coi, ông ta cắn răng đáp: "Mỗi một hành động của phái Vô Lượng đều là vì nhổ cỏ tận gốc diệt trừ tàn dư của Ma Tôn, cứu vớt muôn dân mà thôi."

Kỳ Mộng Sênh phát ra tiếng cười mỉa mai: "Thế ngươi ăn nhân đan của Tông Minh Hách, thay da đổi thịt, cũng là vì chúng sinh thiên hạ sao?"

Lời vừa nói ra, bốn phía kinh hoàng.

Mí mắt Lý Bất Ngữ cụp xuống một thoáng đã trợn to, tay áo bay phần phật trong gió lạnh hơi hơi che khuất cơ thể đang run rẩy của ông ta, nhưng vẻ mặt ông ta vẫn tự bán đứng mình: "Ngươi... Ngươi..."

Sư đồ Chung Quỳ và Chiếu Văn cùng mấy trưởng lão Thuần Dương Giáo cũng khϊếp sợ. Trước khi Hứa Chi Nam mất, bọn họ vừa mới phân tích ra được hành thi bị Lý Bất Ngữ phong ấn ở Điểm Thương Phong là Ninh Hoa Đế Quân Tông Minh Hách thôi, kim đan Tông Minh Hách đã mất, cũng rất có khả năng là bị Lý Bất Ngữ moi đi, lại không ngờ Kỳ Mộng Sênh đã biết chuyện này từ lâu, còn tự miệng xác nhận trước toàn bộ Tiên Minh.

"Ngươi muốn hỏi ta sao lại biết được chứ gì?" Kỳ Mộng Sênh âm trầm nhìn ông ta, "Nếu muốn người ta không biết tới, trừ khi mình đừng làm. Ngươi tưởng rằng trăm năm qua những người khi xưa đã chết cả rồi, sẽ không ai nhớ tới chuyện Lý Bất Ngữ ngươi vốn chỉ có tư chất tầm thường à, ngươi hận Tông thị thấu xương, nhưng tu vi của ngươi, địa vị của ngươi, công trạng ngươi làm rạng rỡ tổ tông cũng đều do Tông thị ban cho ngươi mà thôi."

"Kỳ Mộng Sênh, ngươi tưởng ngươi trải qua thời đại Tông thiên tử cùng với ta thì có thể đổi trắng thay đen hay sao?" Lý Bất Ngữ chỉ hoảng loạn thất thần trong chớp mắt, giờ đã khôi phục dáng vẻ ổn trọng, "Không sai, nếu so sánh với đế quân, Lý Bất Ngữ ta quả là tư chất tầm thường, căn cốt của đế quân là thứ tư chất đỉnh cấp đến nỗi có thể làm ngươi thất tín bội nghĩa, chẳng ngại trở thành kẻ thù của thiên hạ cũng muốn cướp lấy đấy thôi. Cả đời này ta chẳng hề lười biếng ngừng tu hành lấy một ngày, trời thương kẻ cần cù nên mới có được chút thành công như ngày hôm nay, ngươi vì thực hiện dã tâm của mình lại ngậm máu phun người, có ai tin thứ yêu nữ tẩu hỏa nhập ma như ngươi cơ chứ!"

Tống Xuân Quy lòng đầy căm phẫn: "Sư tôn, đồ nhi thấy yêu nữ này rõ ràng đang cố tình kéo dài thời gian, đức hạnh của sư tôn người trong thiên hạ ai ai cũng rõ, sao có thể để thứ yêu nữ này bôi nhọ!"

Những kẻ khác phụ họa theo: "Không sai, Lý minh chủ sao có thể ăn nhân đan được, lại còn là đan của Ninh Hoa đế quân nữa? Đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ, trên đời này có ai mà không biết Ninh Hoa đế quân bị chính con trai của mình tự tay chém chết trên đài Bát Quái đâu."

Kỳ Mộng Sênh cười lạnh: "Trên đời này nào có ai biết, có một hành thi bị moi đan phong ấn bằng Thiên Cang Chính Cực Phược Ma Trận ở Điểm Thương Phong đâu, mà hành thi ấy, lại chính là Tông Minh Hách."

Lần này, không chỉ sư đồ Chung Quỳ đã biết rõ nội tình và các trưởng lão của Thuần Dương Giáo, mà cả những người tới lễ mừng thọ của Lý Bất Ngữ đều trầm mặc.

Hành thi ở Điểm Thương Phong, Thiên Cang Chính Cực Phược Ma Trận, chỉ là tà túy thôi mà suýt chút nữa đã lấy được cả mạng của hai tiên Vô Thường, Lý Bất Ngữ dùng Lôi Tổ Bảo Cáo để "diệt khẩu", những thứ này đều do họ tận mắt trông thấy, nếu kẻ đó là Tông Minh Hách, những việc này đều có thể nói rõ.

Phạm Vô Nhϊếp chỉ thấy đầu óc rối tung hỏng bét, không như những người ở đây chỉ quan tâm Lý Bất Ngữ có thật sự ăn đan của Tông Minh Hách hay không, thứ hắn muốn biết là rốt cuộc Tông Minh Hách đã chết trong tay ai.

Nếu đúng như mọi người biết tới, Tông Tử Hoàng gϊếŧ cha hành thích vua ngay trên đài Bát Quái, Lý Bất Ngữ không thể ăn kim đan của Tông Minh Hách được, bởi vì người vừa chết linh khí sẽ tan biến, kim đan coi như vứt đi, nhưng theo suy đoán của họ và phản ứng của Lý Bất Ngữ, lão ta đúng là đã ăn đan của Tông Minh Hách, lúc lấy đan chắc chắn Tông Minh Hách vẫn còn sống.

Tình cảm của hắn với Tông Minh Hách rất phức tạp, hắn hận Tông Minh Hách, nhưng Tông Minh Hách đã hết lòng thương yêu chiều chuộng hắn mười bốn năm, phần tình cảm cha con ấy đâu phải nói quên là quên ngay được, so với Tông Minh Hách, hắn càng hận Tông Tử Hoành và Lục Triệu Phong hơn. Lúc hắn nghe nói Tông Tử Hoành gϊếŧ Tông Minh Hách soán vị, hắn còn cho rằng Tông Tử Hoành đã hại chết cha mẹ của mình.

Nhưng chân tướng rốt cuộc là thế nào? Qua trăm năm, hắn càng tới gần tất cả những thứ liên quan tới thời đại Tông thiên tử, lại càng nhận thấy, có rất nhiều chuyện về Tông Tử Hoành mà khi ấy hắn không hề biết đến.

Lý Bất Ngữ lạnh lùng nói: "Hành thi ở Điểm Thương Phong có khả năng tái sinh tứ chi của Thuần Dương Giáo, vốn dĩ không phải Tông Minh Hách, thân phận thực sự của hắn không ai hay biết, Kỳ Mộng Sênh, ngươi đúng là phát điên rồi!"

Nếu không phải lúc này phải phân biệt địch và ta, Chung Quỳ chắc chắn sẽ vạch trần Lý Bất Ngữ ngay tại chỗ, nhưng hiện giờ cho dù thế nào thì họ cũng phải liên thủ đánh bại Kỳ Mộng Sênh trước đã.

"Sư tôn, chắc chắn bà ta đang kéo dài thời gian, còn muốn làm rối loạn tâm trí người, người đừng để bà ta đạt được mục đích." Tống Xuân Quy giơ kiếm lên, mắt bùng lửa giận.

Lý Bất Ngữ hít sâu một hơi: "Không sai, chỉ bôi nhọ ta cũng sẽ không giúp ngươi thực hiện được dã tâm. Yêu nữ, đền tội đi." Ông ta hét lớn một tiếng, tấn công Kỳ Mộng Sênh.

Cuộc đại chiến chính thức bắt đầu.

Trong lòng Giải Bỉ An có hàng ngàn hàng vạn nỗi hoang mang, nhưng lúc này cũng buộc phải buông xuống, y phi người tới giúp Chung Quỳ, Phạm Vô Nhϊếp cũng lao theo sau.

Hai người liếc nhìn nhau, đều thấy nỗi lo lắng vô bờ trong mắt đối phương.

Giấc mơ của Giải Bỉ An trừ hành động khó có thể nói ra của "Tiểu Cửu", y gần như đã nói hết với Phạm Vô Nhϊếp, y đoán ra, đương nhiên Phạm Vô Nhϊếp cũng sẽ đoán được.

Y không rảnh nghĩ xem Phạm Vô Nhϊếp sẽ nghĩ thế nào, giờ quan trọng nhất là ngăn cản Kỳ Mộng Sênh.

Dưới trướng Kỳ Mộng Sênh có mấy vị trưởng lão, Phi Linh Sứ và một vài tu sĩ cấp cao, tất cả đều dùng thuật pháp hàn băng hóa thành cánh, coi không trung như đất bằng, chỉ có hai mươi mấy người đối đầu hơn trăm kẻ trong Tiên Minh lại chẳng hề yếu thế. Tựa như chỉ cần có tuyết, có băng linh, thực lực của bọn họ sẽ tăng vọt.

Chung Quỳ liên thủ với Lý Bất Ngữ đối đầu với Kỳ Mộng Sênh. Kỳ Mộng Sênh tay cầm Băng Tuyết Giác, hai mảnh ngọc băng khảm vào trường cung, một mũi tên bắn ra có uy lực như muốn bắn hạ cả mặt trời, ngọc tuyết tạo thành đôi cánh tuyết trên lưng bà ta, tựa như thiên thần giáng lâm, uy nghiêm khó đỡ.

Chung Quỳ dùng một thanh kiếm bình thường, phối hợp với Vô Lượng Kiếm của Lý Bất Ngữ, tấn công từ cả hai bên, vây kín Kỳ Mộng Sênh, nhưng thanh kiếm này sau khi chống lại vô số đòn tấn công đã bị Kỳ Mộng Sênh đánh nát.

Lý Bất Ngữ lấy Lôi Tổ Bảo Cáo ra, dẫn thiên lôi đánh xuống, thiên lôi này mạnh vô cùng, là người hay quỷ cũng chẳng dám đỡ thẳng, Kỳ Mộng Sênh cũng hết sức dè chừng, không thể tấn công ồ ạt, mà bay lượn giữa núi tránh né.

Sau đại chiến La Phong Sơn của Tông Tử Kiêu và Bắc Âm Đại Đế, đã trăm năm rồi giới Tu Tiên không có trận chiến nào như vậy, ở đây đều là người tài, thể hiện đủ loại bản lĩnh, linh áp lúc đánh chém dần bay tán loạn khắp núi đồi.

Đột nhiên, nơi khe núi không ai để ý truyền tới tiếng nổ rung trời, giữa lúc đất rung núi chuyển, một cột sáng vàng kim vọt thẳng lên tới trời cao như trụ chống trời.

Chung Quỳ đột nhiên hiểu ra, mặt biến sắc ngay lập tức: "Không ổn, chúng ta trúng kế rồi!"

Những người ở đây đều ngộ ra.

Kỳ Mộng Sênh cố tình dẫn họ lên núi quyết chiến với mình. Giáp Ngọc Lạc Thủy có thể tính toán được vị trí đại khái của Thẻ Ngọc Kim Khϊếp, nhưng không thể xác định rõ ràng, Đông Nhạc Đại Đế tạo kết giới giấu Thẻ Ngọc Kim Khϊếp sâu trong núi, ẩn đi không thể tìm được, chỉ có lúc bị tấn công mới phản ứng lại. Cuộc hỗn chiến này phóng ra linh lực khổng lồ, còn cả thiên lôi của Lý Bất Ngữ, cuối cùng đã chạm tới kết giới của Thẻ Ngọc Kim Khϊếp, giúp Kỳ Mộng Sênh tìm được nó!

Giải Bỉ An mở to hai mắt, ánh kim kia xuyên thẳng qua trời mây tạo thành hai cột sáng nho nhỏ trong đồng tử hơi co lại của y, chiếm cứ hết tầm nhìn, khiến mắt y không thể nhìn thấy vật gì khác nữa.

Y cảm thấy đan điền nhoi nhói đau. Một giọng nói thì thầm như quỷ thần, bảo với y, thứ trong bụng y chính là nguồn gốc của muôn vàn tội ác.

Thẻ Ngọc Kim Khϊếp, xuất thế!