Editor: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
_________________________________
Tông Tử Hoành mười tuổi kết đan, mười hai tuổi đã ra ngoài ngao du, một mình hàng phục Sơn Mị làm hại bách tính, từ khi thiếu niên đã thành danh, lại có đức mạo song toàn, trong cùng thế hệ cũng là tấm gương tiêu biểu.
Không lâu sau đó, hội Giao Long tổ chức bốn năm một lần sắp bắt đầu, đó là đại hội tổ chức để các thiếu niên anh tài tỉ thí với nhau, là truyền thống ngàn năm qua của Tu Tiên giới, chỉ cho phép thiếu niên từ mười hai đến mười tám tuổi tham gia, phàm là người đã để lại danh Thiên Kiêu Môn trong đường Tiên đạo, gần như danh tiếng đều nổi mạnh từ thuở thiếu niên.
Tông Tử Hoành cũng tích cực chuẩn bị tham gia hội Giao Long lần này, bởi vì Ninh Hoa Đế Quân đặt kỳ vọng cao vào y, mệnh cho y phải đạt hạng nhất ở Giao Long. Y ngày nào cũng tu hành chăm chỉ, luyện ngày luyện đêm, y biết đế quân xưa nay không để ý tới mẹ con bọn họ, từ sau khi y hiển lộ thiên tư mới được coi trọng, cho dù là vì mẫu thân, y cũng không dám khiến họ thất vọng.
Kỳ thực vấn đạo tu tiên, cô độc lại khô khan, Tông Tử Hoành thân là trưởng tử, không dám biếng nhác, nhưng thứ y thật sự mong đợi, không phải phi thăng, cũng không phải thành người tài giỏi nhòm ngó ngôi báu, y yêu hoa điểu sơn thủy, yêu cầm kỳ thi họa, thích nếm thử rượu ngon, trên đời này có nhiều chuyện thú vị như vậy, y muốn hiểu biết nhiều hơn, có lẽ so với một lòng chỉ theo đuổi tu vi, kiếm thuật còn có ý nghĩa hơn nữa.
Đáng tiếc, suy nghĩ ấy không thể nói ra, bằng không ngay cả mẫu thân cũng sẽ trách mắng y không hiểu chuyện mất.
Chiều hôm đó, trời chiều ngả về tây, tắt nắng, Tông Tử Hoành nhớ ra lan viên của y có rất nhiều ốc sên, cắn hoa của y lung ta lung tung, nên dẫn Tông Tử Kiêu tới bắt ốc sên, làm cỏ.
Y xây lan viên trong một Thiên Điện không người ở, trong đó có hơn một trăm giống lan và hoa cỏ mà y tìm thấy, đến mùa hoa nở, mùi hoa thơm cỏ lạ tươi mát, thành cảnh đẹp trong cung. Tuy rằng ngày thường vẫn có người hầu chăm sóc, nhưng Tông Tử Hoành thích tự mình làm hơn, đây là thú vui sau khi tu hành của y.
Tông Tử Hoành ngồi chồm hổm trên đất bắt ốc sên, Tông Tử Kiêu để chân trần chạy tới chạy lui trong bụi hoa, y thi thoảng sẽ lo lắng trong lòng mà nhìn chằm chằm: “Tiểu Cửu, đệ cẩn thận chút, tuyệt đối đừng dẫm trúng hoa của ta đấy.”
“Không có đâu mà.”
“Đệ vẫn là đừng chạy, mau tới đây.”
Tông Tử Kiêu cười xảo quyệt, chân đột nhiên bị vấp, cả người nhào về phía trước.
“Ấy——”
Tông Tử Kiêu một tay chống đất, thân thể linh hoạt nhảy lên, lật người một vòng giữa không trung, vững vàng đáp xuống ngoài vườn hoa, bắt đầu cười ha hả.
Tông Tử Hoành giả vờ giận: “Dám lừa đại ca đệ cơ à? Ngứa đòn rồi hả.”
Tông Tử Kiêu mở bàn tay nhỏ ra: “Đệ không phải đang giúp huynh bắt ốc sên ư, vậy đệ ném về lại nhé?”
“Vứt vào thùng.”
Tông Tử Kiêu nhảy tới cạnh Tông Tử Hoành, cả người đè lên lưng Tông Tử Hoành: “Đại ca, sao huynh cứ chăm hoa mãi thế.”
“Hoa không đẹp à.”
“Đẹp.”
Tông Tử Hoành đưa cho nó một cái xẻng: “Tới, làm việc đi.”
Tông Tử Kiêu ngồi xổm bên cạnh, học theo dáng vẻ đại ca, trái tim vốn bị mặt trời hun tới có hơi khô nóng, cũng chậm rãi bình tĩnh lại.
Tông Tử Hoành quay đầu nhìn nó, lộ một nụ cười rất ưa nhìn: “Tiểu Cửu, Khổng Phu Tử từng nói, hoa lan có đức tính của người quân tử, hương thơm của kẻ vương giả, đại ca thích hoa lan nhất, đệ có thích hoa lan không?”
Tông Tử Kiêu gật gù: “Đại ca thích thì đệ cũng thích chứ.”
“Lan viên này có hơn một trăm bảy mươi mốt loại hoa lan, Giang Nam là cố hương của loài lan, năm sau đại ca định tới Giang Nam một chuyến, đi tìm nhiều giống mới hơn.”
“Chờ đệ có thể xuất cung, sẽ theo đại ca vân du Cửu Châu, mang tất cả loài lan trên trời dưới đất, đều trồng ở lan viên này.”
“Có thật không?” Tông Tử Hoành cười nói, “Đệ không phải vì đồ ăn, cố ý nói ngon ngọt dỗ huynh đấy chứ.” Y cầm khăn sạch, lau mồ hôi cho Tông Tử Kiêu.
“Đương nhiên là thật rồi.” Đôi mắt Tông Tử Kiêu sáng ngời, như tỏa ánh sao, “Huynh luôn nói quân tử như lan, đại ca chính là quân tử, đại ca cũng sẽ như hoa lan.”
Tông Tử Hành cưng chiều nói: “Tối nay muốn ăn gì.”
“Muốn ăn thịt kho tàu!”
Tông Tử Kiêu đang thầm thì bàn chuyện đồ ăn, thì bên ngoài bức tường, có tiếng bước chân và tiếng trò chuyện đến gần. Hai người đều là người tu tiên, tai thính mắt tinh, chú ý lắng nghe, có thể nghe rất xa, khi họ mơ hồ nghe thấy chữ “Thẩm phi nương nương”, đều dừng lại.
“Hôm nay đế hậu nói những lời kia, ngươi có chú ý vẻ mặt Thẩm phi nương nương không?”
“Ôi chao, thấy chứ, nếu không phải giờ Đại điện hạ được coi trọng, nàng trước đây làm gì dám tỏ vẻ trước mặt người ta.”
“Đúng thế đấy, Thẩm phi nương nương giờ vượt xa quá khứ rồi, chẳng qua chỉ là một nữ cô nhi không nơi nương tựa, năm đó có thể khiến đế hậu tính tình nóng nảy giận tới mức định hối hôn, giờ lại là bà mẹ dựa dẫm con trai quý tử.”
“Đại điện hạ nếu có thể sẽ đoạt hạng nhất ở hội Giao Long, vậy thì càng không thể làm gì, ầy, tiếc cho Nhị điện hạ, đúng là không bằng Đại điện hạ rồi.”
Sắc mặt Tông Tử Hoành hết sức khó coi, y còn chưa nổi giận, Tông Tử Kiêu đã nhảy qua tường, hai thị nữ kinh ngạc thốt lên.
Tông Tử Hoành đuổi theo, hai người đã quỳ trên đất xin tha: “Đại điện hạ, Cửu điện hạ, nô tỳ sai rồi, nô tỳ sai rồi.”
Tông Tử Kiêu vung áo bào rộng, đã hất ngã hai người trên đất: “Tiện tì lắm miệng, có phải không cần lưỡi nữa không hả?!” Giọng nói non nớt lại mang mười phần dọa người.
“Đại điện hạ tha mạng, Cửu điện hạ tha mạng.”
Tông Tử Hoành nổi giận: “Các ngươi thân là người hầu, dám nói xấu sau lưng chủ tử, có biết đây là tội nặng không?”
“Đại điện hạ tha mạng, nô tì biết sai rồi, cầu xin Đại điện hạ phạt nhẹ.”
Tông Tử Kiêu ngẩng đầu nhìn Tông Tử Hoành: “Đại ca, ta cắt lưỡi mấy ả nhé.”
Tông Tử Hoành thấy hai người đều chỉ tầm mười mấy tuổi, dáng vẻ sợ hãi co rụt lại, cũng hết giận hơn nửa, y hít sâu một hơi: “Phạt các ngươi… Quỳ ở đây một đêm, nếu dám tái phạm, nhất định không dễ dàng tha vậy đâu.”
“Cảm tạ Đại điện hạ, cảm tạ Đại điện hạ khai ân!”
Tông Tử Kiêu cau mày nói: “Đại ca, cứ vậy tha cho mấy ả thôi à?”
Tông Tử Hoành kéo tay Tông Tử Kiêu: “Đi thôi.” Cúi đầu thấy Tông Tử Kiêu không đi giày, y bế người lên, trở về lan viên, để Tông Tử Kiêu ngồi trên đùi mình, trầm mặc đi giày cho đứa nhỏ này.
Tông Tử Kiêu mím môi thành một đường, đột nhiên ôm lấy cổ Tông Tử Hoành, hai người dán sát vào nhau, nó tựa như có thể thông qua hơi thở đang kìm nén lại trong l*иg ngực phập phồng kia, cảm nhận được một loại thương tâm an tĩnh.
Đi giày xong, Tông Tử Hoành đứng lên, vẻ mặt như bình thường: “Chúng ta đi thôi.”
Thẩm Thi Dao từ nhỏ đã bị gia đình bỏ rơi, được tiên đế thu nhận nuôi nấng, bởi vì thiên tư hơn người, trở thành đệ tử nhập thất của Tông thị, coi như là sư tỷ của Tông Minh Hách. Nhưng khi mới mười mấy tuổi hai người đã châu thai ám kết, khi đó hôn thê của Tông Minh Hách còn chưa xuất giá, việc này khiến cả hai nhà đều khó chịu, không thể làm gì khác hơn ngoài việc thu nàng làm thϊếp thất, sau khi sinh trưởng tử ra, hai mẹ con đều bị lạnh nhạt.
Tông Tử Hoành cũng không phải không biết địa vị và tình cảnh của bọn họ ở trong cung thế nào, nhưng theo tuổi dần dần trưởng thành, bộc lộ tài năng, sau khi kết đan, đế quân cũng ngày càng coi trọng y, y không ngờ đã nhiều năm như vậy, những cung nhân này sau lưng vẫn chưa buông tha cho người khác, nếu như lời này truyền tới tai mẫu thân, nàng hẳn sẽ rất khó chịu.
“Đại ca.” Tông Tử Kiêu nhỏ giọng nói, “Huynh đừng giận, chờ huynh giành hạng nhất ở hội Giao Long, xem còn ai dám không kính trọng Thẩm phi nương nương nữa.”
Tông Tử Hoành thở dài: “Tử Kiêu, đệ còn nhỏ, đệ không hiểu, đời này công pháp lợi hại nhất, cũng không chặn được miệng kẻ khác.”
“Nếu thành giao long, đâu cần để ý tới giun dế.”
Tông Tử Hoành cúi đầu nhìn Tông Tử Kiêu, khẽ mỉm cười. Mẫu thân Tông Tử Kiêu đẹp như thiên tiên, được ban ân sủng, bản thân nó lại mang căn cốt thượng thừa, nên từ nhỏ đến lớn, chẳng chịu một chút ấm ức nào, mới chưa từng bị động chạm tới ngạo khí, đúng là làm cho người ta ước ao.
Tông Tử Kiêu nghiêm túc nói: “Đại ca, huynh đừng không vui mà, chờ đệ lớn rồi, hết thảy những người và chuyện khiến huynh không vui, đệ đều khiến bọn họ biến mất hết.”
Tông Tử Hoành xoa xoa khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Tông Tử Kiêu méo cả đi: “Đệ bớt trốn tiết, bớt lười biếng, ăn thêm nhiều cải thìa, đại ca sẽ vui rồi.”
“Vậy thì đệ lại không vui!”
“Đệ còn dám cãi thẳng lại à?”
Hai huynh đệ cười đùa, phá tan bầu không khí âm trầm.
——
Như hai người mong đợi, Tông Tử Kiêu vừa qua sinh nhật chín tuổi không lâu đã kết được kim đan, còn sớm hơn Tông Tử Hoành những nửa năm.
Cũng như người bình thường mười lăm tuổi làm lễ trưởng thành, chuyện kết đan, là tiêu chí đánh dấu một người chính thức bước vào đường tu tiên. Chỉ cần kết đan trước khi trưởng thành, đã đại diện cho việc tư chất ưu việt và cố gắng không ngừng, huống hồ Tông gia có những hai thiên tài đồng lứa. Ninh Hoa Đế Quân chiếu cáo thiên hạ về tin vui này, tổ chức yến hội, bất kể là người làm cha hay người làm vua, đây cũng là thời khắc cực kỳ đắc ý.
Trong bữa tiệc, tất cả mọi người đều có vẻ vui mừng khắp chốn, chỉ có đế hậu vẻ mặt thờ ơ, trong lòng lại không bình tĩnh. Nàng xuất thân từ nhà quyền quý, ngay cả Tông thị cũng phải nể ba phần, đáng tiếc con trai trưởng của nàng, căn cốt không phải là tệ, nhưng nếu so được với đại ca và em út, thì kém hơn rất nhiều.
Thẩm Thi Dao kéo tay Tông Tử Hoành, cười tủm tỉm thấp giọng nói: “Cũng may con trai ta không chịu thua kém, nếu không ngồi trên đó nhìn xuống, thấy nhi tử người khác vượt xa con mình, hẳn là khó chịu lắm.”
Tông Tử Hoành thầm cười khổ. Chuyện hậu phi âm thầm đấu đá lẫn nhau, khiến y cảm thấy thật bất đắc dĩ. Kỳ thực quan hệ của y với các đệ muội đều tốt, cho dù là Nhị đệ, tuổi tác hai người ngang nhau, cùng nhau lớn lên, cũng chưa từng có xích mích, tương lai nhị đệ nhận đế vị, y cùng chúng đệ muội dụng tâm phò tá, cùng phục hưng cơ nghiệp trăm năm của Tông thị. Vì thế đế hậu cũng được, mẫu thân cũng thế, cứ làm vậy thực sự chẳng có ý nghĩa gì lắm.
Nhưng Tông Tử Hoành không tiện cãi mẫu thân, nên lặng yên không đáp lại.
“Tử Hoành, hội Giao Long, con nhất định phải giành hạng nhất.” Thẩm Thi Dao cầm chặt tay nhi tử, “Tử Kiêu tuy rằng còn nhỏ, nhưng sẽ có một ngày, cũng có thể sẽ che khuất hào quang của con.”
Tông Tử Hoành hòa nhã nói: “Mẫu thân, hội Giao Long nhi tử ắt sẽ toàn lực ứng phó, nhưng con và Tử Kiêu… Nhật nguyệt đều tự tỏa sáng, không ai che khuất ai cả.”
“Nhật nguyệt sao có thể đánh đồng với nhau.” Thẩm Thi Dao trừng mắt hạnh, tiếng vẫn dịu dàng, nhưng giọng điệu đã thay đổi, “Nhật nguyệt vốn không đứng cùng một bầu trời.”
Tông Tử Hoành không nghĩ tới một cái ví dụ thuận miệng nói, sẽ bị mẫu thân vặn như vậy, y nhíu mày nói: “Mẫu thân, con với Tử Kiêu thân là huynh đệ, không cần so sánh như vậy.”
Thẩm Thi Dao ngưng mắt nhìn nhi tử một lát, buông lỏng tay y ra, lạnh nhạt nói: “Con vẫn còn quá nhỏ.”
Sau khi tiệc rượu kết thúc, khách khứa từ từ tản đi, trong đại điện chỉ còn lại mỗi tộc nhân Tông thị.
Ninh Hoa Đế Quân Tông Minh Hách đưa Tông Tử Kiêu tới trước mặt, ánh mắt nhìn con nhỏ tràn đầy kiêu ngạo và sủng ái: “Kiêu nhi, hôm nay là lễ mừng con kết đan, vi phụ cũng kiêu ngạo vì con, con muốn gì, cứ việc nói đi.”
“Nhi tử muốn có một thanh kiếm tốt.” Thái độ Tông Tử Kiêu tự nhiên phóng khoáng, hiển nhiên yêu cầu thứ có thể khiến mình thỏa mãn.
“Ha ha, bổn tọa đã sớm chuẩn bị xong cho con rồi, kiếm này chính là…”
“Con muốn một thanh kiếm rèn từ Đỉnh Thần Nông.”
Trong đại điên lặng ngắt như tờ.
Mẫu phi Sở Doanh của Tông Tử Kiêu quát lên nói: “Tử Kiêu, không được nói bậy.”
Đỉnh Thần Nông là một trong tứ đại pháp bảo thượng cổ, có thể luyện hóa vạn vật thế gian, kiếm do đỉnh này rèn ra, đều là danh kiếm vang danh trên đời, là bảo bối mà kiếm tu nào cũng tha thiết mơ ước tới. Chỉ là mỗi lần mở lò, hao tổn quá lớn, chí ít cần hơn trăm tu sĩ cấp cao, đồng thời dùng linh lực thúc lửa, trong quá trình có chút sai lầm sẽ thành kiếm củi ba năm đốt một giờ. Vì thế đỉnh kia mấy chục năm cũng chưa chắc có thể mở một lần, mặc dù là Tông thị, cũng chỉ vì gia chủ mở lò.
Tông Tử Kiêu còn nhỏ, chỉ muốn một thanh kiếm tốt mọi người đều ao ước, nào biết lời của mình lại khiến lòng người trong đại môn dấy sóng gió gì.
Tông Minh Hách xoa xoa đầu Tông Tử Kiêu: “Kiêu nhi có biết, kiếm Đỉnh Thần Nông rèn, không phải người bình thường có thể có được không.”
“Con đâu phải người bình thường chứ.”
Tông Minh Hách bắt đầu cười ha ha: “Nhi tử của bổn tọa, đương nhiên không phải người bình thường rồi. Được, bổn tọa đồng ý với con, sẽ rèn một thanh kiếm ở Đỉnh Thần Nông cho con.”
Trong đại điện vang lên tiếng hít khí ngột ngạt.
“Thế nhưng…” Ngón tay Tông Minh Hách nhẹ nhàng ấn lên giữa trán Tông Tử Kiêu, “Con phải giành hạng nhất ở hội Giao Long.”
“Vậy thì phải chờ bốn năm rồi.” Tông Tử Kiêu miết miệng.
“Bốn năm? Con mười ba tuổi đã muốn giành hạng nhất?” Tông Minh Hách cười ha ha nói, “Khẩu khí thật lớn.”
“Bốn năm thôi.” Tông Tử Kiêu ngạo mạn nói.
Tông Tử Hoành nhìn dáng vẻ chắc chắn của Tông Tử Kiêu, trên mặt bất giác kéo thành nụ cười yếu ớt, mặc kệ đây có phải mạnh miệng không, chí ít bốn năm này Tông Tử Kiêu sẽ quyết chí tự cường.
“Được, bổn tọa chờ con bốn năm.”
“Đúng rồi, phụ quân, con còn một chuyện.”
“Nói đi.”
“Nhi tử xưa nay đều chưa từng xuất cung, đại ca lần trước đã đồng ý với con, chờ con kết đan rồi, có thể đưa con xuất cung du ngoạn, chỉ cần phụ quân đồng ý.”
Tông Minh Hách nhìn Tông Tử Hoành một chút: “Thế ư, đại ca con định dẫn con đi đâu chơi?”
Tông Tử Hoành nói: “Nhi tử có thể đưa Cửu đệ đi trừ ma, để đệ ấy học hỏi kinh nghiệm.”
“Cũng tốt, con đưa nó ra ngoài đi, vừa hay theo con tới hội Giao Long.”
“Vâng.”