[KIẾP VÔ THƯỜNG]
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Edit & beta: Kinh Hồng Nhất Kiến
____________________________
Chương 102:
Hai cô gái bị ném xuống đất. Chung Quỳ ngồi một bên móc một bầu rượu da dê được làm rất cẩu thả ra, hung hăng uống một ngụm thật to, bởi vì uống nhanh quá nên tràn cả ra ngoài.
“Sư tôn, người bị thương, đừng uống.” Giải Bỉ An khuyên nhủ.
Chung Quỳ lau sạch rượu trên râu, trừng mắt nhìn các nàng: “Các ngươi có biết mình đã làm gì không hả?”
Hai người họ lặng thinh không nói gì.
“Kỳ Mộng Sênh dùng thiếu các chủ Hàm Nguyệt Các để uy hϊếp, đoạt mất Thanh Phong Kiếm của ta, định đến Thái Sơn tìm Thẻ Ngọc Kim Khϊếp chỉ để tìm chuyển thế của Nhân Hoàng, moi kim đan của hắn. Bà ta vì lợi ích cá nhân, làm trái đạo trời, rối loạn nhân quả, bà ta tẩu hoả nhập ma, trở nên tàn khốc máu lạnh, ngay cả tính mạng đệ tử của chính mình cũng coi như cỏ rác, bà ta biết các ngươi thất bại, lại chẳng thèm quan tâm đến sự sống chết của các ngươi. Bà ta đã điên rồi, các ngươi còn định tiếp tay cho bà ta làm điều ác sao?”
Vân Tưởng Y cười nhạt: “Sư tôn đã cứu mạng ta, nuôi ta khôn lớn, dạy cho ta một thân bản lĩnh, sư tôn lên trời hay xuống đất, thành thần hay nhập ma, ta dù có nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ.”
Chung Quỳ giận dữ cười: “Được, các ngươi không phải là không phân biệt rõ, không hổ là đồ đệ ngoan mà Kỳ Mộng Sênh dạy dỗ.”
Phạm Vô Nhϊếp lạnh nhạt nói: “Sư tôn của ngươi đối với ngươi ơn nặng như núi, ngươi bằng lòng vào sinh ra tử vì bà ta, lại dễ dàng giao Công Thâu Cự và Trình Diễn Chi cho kẻ địch, thế nào, nhiệm vụ sư tôn giao phó cho ngươi quan trọng đến thế mà vẫn không thể sánh bằng một mạng của sư muội ngươi sao?”
Hoa Tưởng Dung nghiến răng nhìn họ, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ hung ác.
Vân Tưởng Y im lặng không nói.
“Người này có vẻ cực kỳ quan trọng đối với Kỳ Mộng Sênh, quan trọng đến mức không ngại đối đầu với Tiên Minh, lẻn vào Thuần Dương Giáo trộm hắn ta ra ngoài cho bằng được, quan trọng đến mức giấu hắn ta trong động phủ của Thương Vũ Môn, phái Phi Linh Sứ tự mình thủ hộ.” Chung Quỳ nheo mắt lại, “Người quan trọng đến vậy, chỉ sợ là kẻ đủ sức để uy hϊếp đến mưu đồ của Kỳ Mộng Sênh, không phải các ngươi nên liều mình bảo vệ sao?”
Hoa Tưởng Dung nhìn chằm chằm Chung Quỳ: “Không phải sư tỷ sai, là ta vô dụng, nếu còn có thể gặp lại sư tôn, ta sẽ lấy cái chết để tạ tội.”
“Các ngươi thật là tỷ muội tình thâm ghê ha?” Chung Quỳ ôm ngực nhìn bọn họ.
Phạm Vô Nhϊếp cười lạnh một tiếng, “Các ngươi bằng lòng đi theo Kỳ Mộng Sênh mặc kệ sống chết, lại khiến bà ta thất vọng ngay tại thời khắc mấu chốt đến thế. Hoặc là… Các ngươi căn bản cũng chẳng muốn Trình Diễn Chi sống tiếp, thế nên thuận thế giao cho bọn ta luôn.”
Giải Bỉ An nhíu mày. Ngẫm lại thật cẩn thận, đúng là có khả năng như thế, trong tình huống lúc đó bọn họ cũng bị thương, Vân Tưởng Y hoàn toàn có thể chạy trốn, hai người đã nguyện chết vì Kỳ Mộng Sênh thì không nên cứ thế mà giao ra pháp bảo Thuần Dương Giáo và người nọ đơn giản như vậy.
Nhưng là, kẻ kia có thật là Trình Diễn Chi không?
Vân Tưởng Y bình tĩnh nói: “Giờ tỷ muội chúng ta đã rơi vào trong tay các ngươi, muốn chém muốn gϊếŧ cứ tự nhiên, nhưng đừng đã muốn gϊếŧ người còn định tru tâm mà nói chúng ta cố ý khiến sư tôn thất vọng. Chúng ta cũng không biết người bị đặt trong quan tài băng là ai, cho dù là ai, vào thời khắc ấy…” Nàng ta nhìn thoáng qua Hoa Tưởng Dung, “Ta chỉ muốn sư muội ta được sống.”
“Sư tỷ…” Hoa Tưởng Dung rưng rưng nước mắt.
“Tất nhiên là ngươi muốn sư muội ngươi còn sống, chuyện này và chuyện ngươi muốn người kia chết chẳng những không xung đột mà ngược lại còn là một mũi tên bắn hai con nhạn.” Chung Quỳ đứng dậy, từ từ bước đến trước mặt hai tỷ muội, “Bởi vì các ngươi biết rõ, người đó không phải Trình Diễn Chi, mà là Hứa Chi Nam.”
Lời này vừa nói ra, Giải Bỉ An và Phạm Vô Nhϊếp trợn to mắt, mặt hai người tràn đầy kinh ngạc.
Vân Tưởng Y ngẩng đầu nhìn Chung Quỳ, sắc mặt dần tái nhợt.
“Lẽ nào các ngươi đã quên, ta là Thiên sư Minh Phủ. Lúc đó nhân hồn của chưởng môn Thuần Dương Giáo, là do ta tự mình dẫn đường.” Mày kiếm của Chung Quỳ nhíu chặt, hiển nhiên đã từng bối rối vì chuyện này, “Hồn phách trong cơ thể Hứa Chi Nam, là của Trình Diễn Chi.”
Giải Bỉ An run giọng nói: “Sư tôn, chuyện này, là thật sao? Người đến Điện Diêm La xác nhận rồi ư?”
“Xác nhận rồi.” Chung Quỳ nghiêm nghị nói, “Ta còn tìm Tử Ngọc, trong Sổ Sinh Tử, tuổi thọ của Hứa Chi Nam đã hết, thời gian hoàn toàn ăn khớp, mà Trình Diễn Chi càng sớm hơn, đã chết một trăm năm trước rồi, nhưng nhân hồn kia đúng là Trình Diễn Chi, mà thân thể của Trình Diễn Chi lại được Thất Tinh Tục Mệnh Đăng bảo vệ hoàn toàn không chút tổn hại.”
“Tại sao?!”
Tất cả mọi người ở đây đều muốn hỏi một câu “Tại sao”, bao gồm cả Chung Quỳ.
“Ta hỏi Trình Diễn Chi, hắn ta nói, Thất Tinh Tục Mệnh Đăng không chỉ có thể giữ mạng cho người sắp chết, nó còn một khả năng quan trọng hơn không thể để người khác biết, đó là có thể hoán đổi hồn phách của người ta.”
Giải Bỉ An hít vào một hơi: “Sư tôn, ý của người là, kẻ đã qua đời trong thân thể Hứa Chi Nam thật ra là Trình Diễn Chi, mà hồn phách Hứa Chi Nam hiện giờ ở…” Y nhìn về phía hộp gỗ bên cạnh, bên trong chứa quan tài băng bị thu nhỏ, trong đó, có một nam tử trẻ tuổi đang ngủ say và Thất Tinh Tục Mệnh Đăng.
“Chuyện này là thế nào?” Giải Bỉ An cảm thấy đau cả đầu, “Tại sao bọn họ lại làm thế?”
Chung Quỳ nhìn hai cô gái kia một cái, lại chuyển hướng về phía hai đồ đệ của ông, “Ta không biết trong chuyện này Kỳ Mộng Sênh tiết lộ với bọn họ bao nhiêu, nhưng vẫn đừng nên nói trước mặt bọn họ, tóm lại, đây là một âm mưu trải dài suốt trăm năm của Kỳ Mộng Sênh, có liên quan đến Không Hoa Đế quân.”
“Có liên quan đến Không Hoa Đế quân…” Giọng Phạm Vô Nhϊếp hơi run rẩy, “Lẽ nào, trăm năm trước, Kỳ Mộng Sênh đã âm mưu chiếm lấy kim đan của Tông Tử Hoành?”
“Dù sao hiện giờ bà ta chỉ một lòng muốn kim đan của Tông Tử Hoành, chỉ có chuyển thế của Nhân Hoàng mới có thể đúc thành thân thể mới cho bà ta.”
Phạm Vô Nhϊếp chỉ cảm thấy như rơi vào hầm băng, vết thương lại bắt đầu đau nhức liên hồi.
Năm đó để đột phá tầng thứ chín của Tông Huyền Kiếm, hắn hao phí sức lực vơ vét của cải trên trời dưới đất, phàm là bảo bối hắn coi trọng, bất kể là kẻ nào hay môn phái nào đều phải dâng lên bằng cả hai tay, dù là thế, muốn đạt đến Đại Viên Mãn vẫn khó như lên trời.
Hơn bốn trăm năm trước, tổ tiên lập phái Tông thị còn có thể đột phá tầng thứ chín, mặc dù không thể phi thăng lúc còn sống, nhưng sau khi chết cũng thoát xác thành tiên, đó là người từ phàm trần cuối cùng trong tu tiên giới có thể thành tiên từ đó đến nay. Đúng như Kỳ Mộng Sênh nói, từ khi phá cầu nối đất trời, thế gian không còn nhận được linh khí từ Cửu Thiên nữa, trăm vạn năm qua, chẳng khác nào miệng ăn núi lở, hiện giờ linh khí đã cực kỳ mỏng manh, dù là một tu sĩ có tư chất trời ban cực kỳ cao cường, đã cần cù tu hành cả đời, cũng không thể thoát xác phi thăng. Tu tiên tu tiên, thật ra người đã chẳng thể nào tu thành tiên nữa rồi.
Lúc đó, có người nói cho hắn biết, có một viên tiên đan diệu dược, có thể giúp hắn đột phá tầng thứ chín, đối với hắn việc phi thăng thành tiên không có nhiều cám dỗ, nhưng, đạt đến Đại Viên Mãn, nghĩa là hắn có thể phát huy triệt để uy lực thực sự của Hiên Viên Thiên Cơ Phù và Sơn Hà Xã Tắc Đồ.
Hai thần khí này, lúc đó đã trợ giúp hắn thống nhất Cửu Châu, khống chế chúng nó triệt để, chẳng khác nào hắn có thể chính thức lên trời xuống đất. Xuống, có thể xé tan kết giới Phong Đô, kéo theo lượng âm binh vô cùng vô tận để bản thân sử dụng, lên, có thể đυ.c vỡ màn trời, khiêu chiến với chư thần trên Cửu Thiên. Đến lúc đó, linh khí từ trên trời xuống dưới đất mặc hắn hấp thụ, chẳng lẽ như thế mà hắn còn không thành tiên được sao?
Bị đày đọa nơi Địa Ngục Vô Gián suốt trăm năm làm hắn tỉnh lại. Nhưng tại thời khắc ấy, hắn bị âm khí của Thiên Cơ Phù ăn mòn tâm trí, nảy sinh tâm ma, dã tâm và du͙© vọиɠ bị bành trướng đến vô hạn khiến hắn trở nên ngang ngược và điên cuồng, muốn nuốt cả đất trời, xây nên cơ ngơi muôn đời, muốn cùng Tông Tử Hoành trường sinh bất lão, làm thần tiên ở ngay tại thế gian.
Nhưng viên tiên đan diệu dược kia, cứ phải là kẻ có mệnh cách đế vương, cứ phải là đan của Tông Tử Hoành, chỉ đúng một viên này, có một không hai.
Hắn do dự. Hắn biết rõ tính cách cứng cỏi của Tông Tử Hoành, nếu hắn thật sự lấy viên kim đan này, đại ca của hắn sẽ hận hắn đến chết.
Lại chẳng ngờ được từ đâu mà Tông Tử Hoành biết được chuyện này, ngay lúc hắn còn đang do dự chưa quyết định được, y tuyệt vọng vứt bỏ hắn mà đi.
Đó là chuyện mà hắn hối hận nhất đời mình, cũng là chuyện đẩy hắn vào vực sâu tuyệt vọng. Trăm năm nơi Địa Ngục Vô Gián, hắn chịu đựng nỗi thống khổ đến cực hạn từng phút từng giây một, nhưng hắn chưa từng đánh mất tâm trí dưới sự tra tấn ấy, chỉ bởi vì tín niệm dành cho cái tên “Tông Tử Hoành”. Hắn cho rằng kẻ hắn hận nhất là Lục Triệu Phong, nhưng thực ra hắn hận nhất là chính mình, hắn hận bản thân ép người mình yêu nhất chết đi.
Nhưng là, nếu, nếu không phải vì hắn, hoặc không phải vì chỉ một mình hắn, mà Kỳ Mộng Sênh cũng có liên quan, vậy thì chí ít hắn còn có một đối tượng để báo thù.
Hắn đã quyết định, sống lại một đời, sẽ không đặt ân oán với Tông Tử Hoành lên vai Giải Bỉ An, thế nên phải có kẻ khác đón nhận oán hận tích tụ suốt trăm năm của hắn, Lý Bất Ngữ đáng chết, nhưng còn chưa đủ. Cho nên, Kỳ Mộng Sênh.
Phạm Vô Nhϊếp lẩm nhẩm ba chữ Kỳ Mộng Sênh trong lòng, thù hận ngập trời.
Giải Bỉ An ngẫm nghĩ rồi nói: “Người đời đều biết, năm đó Không Hoa Đế quân được Kỳ Mộng Sênh và Hứa Chi Nam ủng hộ hết mình, mới có thể gánh lấy áp lực từ Phái Vô Lượng, sau khi gϊếŧ cha hành thích vua bước lên ngôi báu Nhân Hoàng, nếu lúc đó Kỳ Mộng Sênh đã dòm ngó đến kim đan của Không Hoa Đế quân, hơn nữa bà ta và bạn thân tri âm của Không Hoa Đế quân là Hứa Chi Nam từng có một đoạn tình duyên, vậy không biết trong đó chứa bao nhiêu âm mưu dương mưu đâu.”
“Không chỉ như thế, năm đó Tông Tử Hoành bị Tông Tử Kiêu khống chế, thực tế đã thành hoàng đế bù nhìn, Tông Tử Kiêu vơ vét tiên đan pháp bảo khắp nơi, muốn đột phá tầng thứ chín của Tông Huyền Kiến, lẽ nào không ai nói cho hắn biết, kim đan của Tông Tử Hoành chính là tiên dược lợi hại nhất thế gian sao?”
Giải Bỉ An chợt hiểu ra: “Trong sách sử nói, Nhân Hoàng tự sát là bởi vì không chịu nổi bị làm nhục tra tấn, chỉ sợ sự thật là, hắn sợ mình bị moi đan.”
Hai tay Phạm Vô Nhϊếp túm chặt lấy chăn, hai mắt đỏ như máu.
Sắc mặt Chung Quỳ ngưng trọng: “Xem ra hẳn là thế. Bí mật của Tuyệt Phẩm Nhân Hoàng này, cực kỳ ít người biết đến, nhưng bên cạnh Tông Tử Kiêu không thiếu người tài ba dị sĩ, nhất định hắn đã biết.” Ông nhìn về phía Vân Tưởng Y và Hoa Tưởng Dung, “Rốt cuộc các ngươi biết được bao nhiêu?”
Hai người mím môi không nói.
“Các ngươi biết hồn phách trong cơ thể Trình Diễn Chi đó là Hứa Chi Nam, đúng không? Nhưng các ngươi không muốn Hứa Chi Nam sống tiếp, tại sao, bởi vì hắn từng phụ lòng Kỳ Mộng Sênh? Hay là các ngươi cảm thấy, hắn là chướng ngại trên con đường trèo lêи đỉиɦ cao của Kỳ Mộng Sênh?”
Vân Tưởng Y lạnh lùng nói: “Đây đều là suy đoán chủ quan của Thiên sư, ta đã nói, bọn ta cũng không biết người kia là ai.”
Chung Quỳ cười lạnh: “Gọi hắn dậy hỏi chút chẳng phải là biết ngay sao, Bỉ An, lấy vật kia ra.”
Giải Bỉ An dùng Công Thâu Cự khôi phục quan tài băng về kích cỡ ban đầu, nó lập tức chiếm hơn phân nửa phòng khách, cái lạnh thấu xương lại lần nữa xâm chiếm nơi vừa được lửa than làm ấm lên.
Hoa Tưởng Dung nói: “Đừng phí công vô ích, trên đó có ấn chú của sư tôn.”
Chung Quỳ đặt lòng bàn tay lên quan tài băng, rót linh lực vào, quan tài băng lập tức chớp nhoáng hiện lên phù chú dán chi chít chằng chịt, Chung Quỳ rút tay về như bị bỏng.
Chung Quỳ nhìn quan tài băng, trầm ngâm suy nghĩ.
Tu vi Kỳ Mộng Sênh và ông sàn sàn như nhau, thậm chí có khi là cao hơn ông, Chung Quỳ không chắc có cởi bỏ ấn chú trên quan tài băng mà không phá hỏng nó được không, cưỡng chế giải ấn, có thể sẽ làm hỏng Thất Tinh Tục Mệnh Đăng, người ở trong đó tất nhiên không sống nổi.
Hoa Tưởng Dung cười nhạo một tiếng đầy trào phúng.
“Cất vào đi.” Chung Quỳ do dự mãi, vẫn không dám mạo hiểm.
Giải Bỉ An biết Chung Quỳ lo lắng điều gì, đành phải thu quan tài băng trở về.
Lúc này, trên không trung đột nhiên truyền đến một tiếng rít vang trời, như một mũi tên xé nát hư không.
“ m thanh gì vậy?”
“Có người xông vào kết giới Phượng Lân Châu.” Vân Tưởng Y nói.
Chung Quỳ nói: “Lý Bất Ngữ đến.”