Chương 1: Vị Ương yến nhạc

Nước Đại Triệu, năm Bùi Nguyên thứ hai mươi.

Thượng Kinh có một trận tuyết dày đặc, đây là trận tuyết lớn nhất trong hai mươi năm trở lại đây, tuyết rơi nhiều bay tán loạn, nhuộm trọn cả Hoàng Thành thành một màu trắng xóa, trên bầu trời Thượng Kinh được bao phủ một tầng sương mù mờ mịt, dường như đang tế bái những anh hùng chiến tranh đã chết đi, hoặc là muốn che lấp triều đình mục nát, máu tanh bây giờ.

Ngày mười lăm tháng Giêng, nên là thời gian đèn hoa thắp sáng toàn thành, cũng là một đêm không có lệnh cấm đi lại ban đêm, nhưng bởi vì trận gió tuyết khủng khϊếp này, dân chúng không bước chân ra khỏi nhà, trong đêm tối, tuyết quét đau mặt, bên trong ngõ hẻm yên tĩnh im ắng, thỉnh thoảng có tiếng chó sủa trẻ con khóc, cũng bị thổi tan trong trận cuồng phong này.

Trong hoàng thành, công trình kiến trúc cao thấp chằng chịt, đều bị vương sương bạc.

Cổng son rượu thịt thối, trên đường có xương chết cóng, Vị Ương Cung còn chưa hết vui cười, ca múa từ ban ngày đến ban đêm cũng chưa từng ngừng lại, toàn bộ cung điện dựng màn trời, mặc cho bên ngoài gió tuyết rơi xuống, cũng không thể xuyên qua nổi tấm màn lụa dệt bằng vàng.

Đủ loại đèn hoa ly kỳ phô ra trong đình viện rộng lớn, có chiếc đèn biết xoay tròn, còn có đèn kéo quân với thiết kế mới lạ, càng ly kỳ hơn là "Đèn mỹ nhân" ở chỗ khách nam.

Phía dưới màn trời, than hồng la sang quý nhất cứ như là hàng miễn phí, cách mỗi ba bước lại được bày một chậu, mà những đèn mỹ nhân kia, chính là nữ tử gần như nửa thân trần, trên thân châm nến đỏ, sáp đỏ chảy xuống thân thể trần trụi, da^ʍ mỹ đến cực điểm.

Phía trên thủ tọa, đó là Hoàng Đế Mục Dịch Hành của Đại Triệu, bên cạnh tay phải của hắn có một nữ tử sắc mặt tái nhợt đang ngồi, đó là quốc mẫu Đại Triệu - Thượng Vũ Âm.

"Sao vậy, hoàng hậu mất hứng? Là tiết mục quý phi sắp xếp không ổn? Không làm cho hoàng hậu vui vẻ?" Ánh mắt Mục Dịch Hành đảo qua Thượng Vũ Âm.

Hoàng tộc Đại Triệu chuyên sinh ra mỹ nhân, không kể nam nữ đều có được một vẻ ngoài xinh đẹp, Mục Dịch Hành này càng là một người nổi bật trong đó, dù cho đã qua tuổi ba mươi, vẫn tuấn mỹ vô song, môi hồng răng trắng, nam thân nữ tướng, giống như thiếu niên nhẹ nhàng chưa đến hai mươi.

Vị Triệu Hoàng này chính là người đẹp trứ danh của nước Triệu, nếu so sánh thì tướng mạo quốc mẫu Thượng Vũ Âm đúng là bình thường đi không ít, cũng có thể trông thấy năm tháng lưu lại dấu vết trên người nàng.

Kỳ thật có thể nói tướng mạo Thượng Vũ Âm hơn cả xinh đẹp, chỉ là không được Hoàng Đế yêu thích, dần dà, Thượng Vũ Âm còn để lộ ra bộ dáng u buồn, lại càng không làm Hoàng Đế vui vẻ.

"Hoàng Thượng! Thϊếp thân đã bỏ ra rất nhiều công sức để chuẩn bị dạ yến đấy!" Lục quý phi giật giật ống tay áo Hoàng Đế, "Hoàng hậu chắc là nhớ thương Trưởng công chúa rồi!" Bên tay phải Hoàng Đế là Lục quý phi – người trên đầu quả tim hắn, tuy Lục quý phi không phải hoàng hậu, nhưng quang vinh hơn cả hoàng hậu, càn rỡ một cách đường hoàng mà không biết tiết chế.

"Muội muội nói rất đúng, hoàng tỷ bị bệnh, Bổn cung kính trọng hoàng tỷ, đương nhiên lo lắng, chẳng lẽ Hoàng Thượng không vậy sao?" Nói đến Trưởng công chúa ốm bệnh chưa vào cung, bộ dáng mềm mại dễ bắt nạt của Thượng Vũ Âm nhanh chóng biến đổi, đáp lại một cách kiên cường, nhưng lúc chạm đến hai mắt Lục quý phi, nàng đã biết rõ nàng lại rơi vào tròng của Lục quý phi rồi.

Người duy nhất được phong làm Trưởng công chúa đương triều chính là Công chúa Uyên Nghi ruột thịt cùng một mẹ sinh ra của Hoàng Đế, năm đó chủ ít mà địch vây bốn vòng, Trưởng công chúa Uyên Nghi lấy sức một mình nâng đỡ Hoàng Đế đăng cơ.

Hoàng Đế nhớ tới ân đức của Trưởng tỷ, phong nàng làm Trưởng công chúa, tứ phong vùng đất Tô Hàng, giao phó chuyện chính sự cho Trưởng công chúa, trở thành nhϊếp chính Trưởng công chúa.

Mới đầu là tỷ đệ tình thâm, đất phong nơi chốn lành, là chuyện đại sự trước đó chưa từng có, nhưng Trưởng công chúa Uyên Nghi lại cứ có được sự vinh sủng này.

Không ngờ, Trưởng công chúa Uyên Nghi nắm quyền trong tay, chậm chạp không muốn thả, quan hệ hai tỷ muội dần dần chuyển biến xấu, cho đến hai năm qua ngọc thể Trưởng công chúa Uyên Nghi không an, lúc này mới giao hết triều chính cho em ruột.

Bây giờ người nào không biết trong lòng Hoàng Đế oán hận Trưởng công chúa Uyên Nghi, chỉ là niệm huyết mạch thân tình, phụng dưỡng trong danh dự, thế nhưng hoàng hậu lại có quan hệ sâu nặng với Trưởng công chúa Uyên Nghi, thiên vị Trưởng công chúa Uyên Nghi, vốn đã không được sủng, bây giờ càng làm Hoàng Đế chán ghét mà vứt bỏ.

"Trong lòng trẫm đương nhiên có hoàng tỷ, nhưng hoàng tỷ bị bệnh, lại oán giận trẫm sao?" Nhắc đến Trưởng công chúa Uyên Nghi, sắc mặt Hoàng Đế trầm xuống, thần tử, cung nhân bốn phía đều phát hiện không đúng, cứ thế quỳ đầy đất.

"Hoàng Thượng bớt giận!" Bao gồm cả quý phi, mọi người gục đầu áp tai, chỉ có hoàng hậu vẫn ngồi ngay ngắn như trước, trên mặt là bướng bỉnh khó có được, "Đương nhiên là hoàng tỷ bị bệnh, hoàng tỷ săn sóc hoàng thượng, người có lòng đều nhìn ra."

Đây là đang chỉ trích hắn vô tâm rồi!

Tuy rằng giả vờ ra một bộ dáng tao nhã, nhưng có thể nói Thượng Vũ Âm đã rõ rành rành trượng phu của mình, mặc dù hắn đã ẩn dấu bạo ngược bên trong, thế nhưng vẫn mơ hồ lộ ra.

Hắn chính là một con rắn độc lạnh lẽo vô tình!

"Mỗi lần tới ngày giỗ Phò mã, hoàng tỷ đều bị bệnh một đợt, cũng được... Trẫm cũng biết lòng hoàng tỷ hoài niệm Phò mã, đã khó chịu ra tâm bệnh rồi, trẫm cũng chuẩn bị xong ba mươi mỹ nam, nếu như hoàng hậu nhớ thương hoàng tỷ như vậy, ngày mai lúc cửa cung vừa mở, làm phiền hoàng hậu tự mình đưa mỹ nam đến phủ công chúa đi! Hẳn là hoàng tỷ cũng sẽ vô cùng hân hoan." Rõ ràng là một chuyện bê bối, nhưng Hoàng Đế lại thuận miệng nói ra như vậy, không chút ý định che lấp một chút cho chị ruột của mình, thậm chí tận lực thổi phồng sự phóng đãng của Trưởng công chúa Uyên Nghi.

Phóng đãng lại còn nhẫn tâm.

Ai không biết, năm đó Phò mã chính là bị Trưởng công chúa Uyên Nghi độc chết.

Không ít người nghị luận, mỗi lần vào thời điểm này Trưởng công chúa đều bị bệnh tật đến quấn thân, hơn phân nửa là bởi vì báo ứng.