Kiếp Thê

5.78/10 trên tổng số 18 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: Cổ đại, Ngược tâm Edit + Beta: Mel Nguyễn Tình trạng: Hoàn Độ dài: 10 chương Nguồn: mel2105.wordpress.com
Xem Thêm

Chương 7
Nhà của A Xương ở trong một thôn nhỏ nằm ngoài bìa rừng, xung quanh có thể thấy nhà cửa dưới lớp tuyết cùng đồng ruộng, hiển nhiên nơi này ngoại trừ chăn nuôi bên ngoài, còn có thể làm nông.

Nhã An rời khỏi căn phòng vừa đen vừa bẩn, may mắn mục dân ở đây không có thói quen dùng khóa, nếu không, cho dù nàng tỉnh táo, chỉ sợ cũng khó thoát ra căn phòng nhỏ mà rắn chắc này.

Chỉ là khi đi xa khỏi thôn nhỏ đó, nhìn thấy cánh đồng tuyết phủ mênh mông, nàng đột nhiên có chút không nói nên lời. Tiếp tục như vậy, nàng bất quá hiện tại và đêm hôm đó không khác biệt lắm, sau cùng sẽ chết trong làn tuyết lạnh. Nhưng mà nàng không thể không đi, cũng không thể đi theo A Xương.

Lần thứ hai bước chân đi, đã trở nên vô cùng khó khăn. Nhã An biết thời điểm rời khỏi bộ lạc mã tặc, nàng đã lựa chọn tử lộ.

Nhưng mà ý trời phàm nhân luôn không thể đoán trước, Nhã An thế nào cũng không nghĩ nữa, lúc này đây nàng đi không quá nửa ngày, lại thấy được lều trướng của một bộ lạc mục dân. Mục dân thân thiện hiếu khách, nhất là vào mùa tuyết buồn chán, có khách ghé qua, càng cao hứng hơn. Lập tức liền cưu mang Nhã An, cho đến khi xuân về.

******

Mùa xuân, băng tuyết tan ra, cây cỏ đâm chồi. Trên thảo nguyên, khắp nơi đều là cỏ khô năm cũ cùng cỏ non xanh biếc dưới lớp băng tan.

Nhã An sống nhờ chỗ dân du mục cùng đến Du Lâm, đón xuân ở phiên chợ đầu mùa. Sau khi đến Du Lâm, liền cùng bọn họ tản ra, tự mình đi dạo, suy nghĩ kế mưu sinh sau này.

Du Lâm do người Đồ Nhân quản lý cả người lẫn hàng hóa, là hàng xóm, di chuyển thuận tiện nên giàu có và đông đúc. Khí trời tốt, thái dương ấm áp chiếu lên thân người, ấm áp vô cùng. Từng trải qua sự giày vò của giá lạnh, ấm áp như vậy càng thêm quý giá.

Dân du mục ở các nơi khác đều đến đây, đến bằng dê bò, hoặc bằng xe ngựa. Mọi người trang phục khác nhau, nhưng vô luận là nam hay nữ đều mang theo cung sau lưng, dùng để phòng thân. Trong phiên chợ có thể thấy nhiều loại hàng hóa, phần nhiều là đồ dùng sinh hoạt cần thiết hàng ngày, cũng có nhiều vật lạ, như mua bán châu báu, nhưng những loại buôn bán này đều diễn ra ở ven đường hoặc trong nhà. Cò kè mặc cả, tiếng cười cao vυ"t cùng âm thanh hí vang của trâu ngựa trộn lẫn, làm mùa đông yên lặng trên thảo nguyên càng thêm bừng bừng sức sống.

Nhã An mờ mịt đi trên đường cái, nhìn mọi người hết sức phấn khởi, đột nhiên cảm thấy vô cùng cô đơn.

Tiếng vó ngựa, lại một đội người tới, thu hút lực chú ý của nhiều người, song khi thấy rõ người tới, ai nấy đều chạy trốn. Tuy rằng sự quản chế của người Đồ Nhân rất chặt chẽ, vô luận người nào đến Du Lâm, đều bình đẳng giao dịch với nhau, thế nhưng nếu đối phương là mã tặc, ít nhiều cũng làm cho người ta sinh lòng sợ hãi.

Nhã An còn đang ngồi xổm ngắm nghía một gian hàng đồ chơi, tạm thời vứt bỏ phiền não, hăng hái bừng bừng nhìn từng món đồ nhỏ.

Lược sừng trâu, vòng nanh sói, búi tóc giả, thậm chí còn có son phấn bột nước cùng trâm cài được chế tác tinh xảo của người Hán. . .

Cầm lấy một bông hồng làm từ tơ lụa, nàng đột nhiên nhớ tới Kha Chiến có đưa cho nàng một đóa hồng nở trong mùa tuyết. Hoa rơi ở đâu? Nàng nhớ kỹ đêm đó có mang theo. . .

Nhã An thất thần không nghe được lời nói của người bán hàng rong, tự nhiên cũng không chú ý tới sắc mặt đột nhiên thay đổi của người đó, cho đến khi hông của nàng bị ôm chặt, người bay vυ"t lên không.

Hoa lụa rơi xuống, nàng hoảng hốt quay đầu lại nhìn, thình lình đối mặt với khuôn mặt anh tuấn của Kha Chiến mà nàng ngày nhớ đêm mong. Trong đầu nàng đột nhiên trống rỗng, sau đó niềm vui sướиɠ liền chiếm cứ tâm trí, hoàn toàn quên mất là mình trốn thoát khỏi hắn.

Vó ngựa tung lên, làm bụi bay đầy trời, người đi hai bên đường sặc sụa ho khan mà chửi, lại không dám trực tiếp tiến đến chỉ trích bọn họ.

Vừa mới rơi xuống trên lưng ngựa, Nhã An liền xoay người ôm lấy Kha Chiến, lòng đầy kích động hôn liên tục lên mặt hắn. Nghĩ đến hai tháng vừa qua, nàng thêm khẳng định được thấy và chạm vào hắn là một chuyện hạnh phúc nhường nào.

Kha Chiến bị phản ứng của Nhã An khiến cho có chút ngạc nhiên, nhưng lại không ngăn cản, chỉ điều khiển ngựa hướng doanh địa của mình đi tới. Phía sau hắn, là Kha Việt cùng Kha Hãn, trên cả hai khuôn mặt đều hiện ra vẻ mặt khó tin. Ai có thể nghĩ tới, tại nơi tuyết dày đặc kia, một cô gái yếu đuối không biết chút võ công nào có thể sống sót.

Vừa đến doanh địa, Kha Chiến lập tức ôm lấy Nhã An nhảy xuống ngựa, vào lều của mình, về phần con ngựa, tự khắc có người chăm sóc.

Không nói lời thừa thãi, kéo y phục của hai người ra, cả hai đều rất nhanh liền quấn quít lấy đối phương. Cấp thiết như vậy, ai nhìn vào cũng không khỏi hoài nghi bọn họ là người tình yêu thương sâu đậm.

Tiếng thở dốc ồ ồ truyền vào tai Kha Chiến, một khắc kia, hắn đột nhiên nhận ra bản thân rất thích thanh âm mềm mại này. Cúi đầu, hắn nhớ nhung đem thở dốc của nàng cắn nuốt vào môi mình, sau đó thuận thế hôn sâu hơn, lại thêm sâu. . .

"Nữ nhân gan dạ, nhưng ngu xuẩn." Sau cơn hoan ái, Kha Chiến không lập tức đứng lên, mà là một tay chống đầu, một tay nhẹ nhàng vỗ về lên thân thể của Nhã An, giọng nói mang theo trào phúng nồng đậm.

Nhã An nửa dựa vào ngực hắn nằm trên thảm, chưa ngừng thở dốc, trên mặt ửng đỏ. Nghe vậy, cũng không hề buồn bực, chỉ là si ngốc nhìn khuôn mặt hắn, hai mắt mang theo nhu tình như nước.

Chân chính trải qua cận kề cái chết cùng sự xâm phạm của người khác, còn đối mặt với sự sinh tồn mờ mịt, nàng mới biết được, sống mà vẫn có thể theo cạnh hắn, là một loại hạnh phúc. Đây là điều trước kia nàng vô pháp lĩnh hội.

Kha Chiến bị nàng nhìn tâm không khỏi rung động, một tay ôm nàng dán vào ngực mình, thản nhiên nói: "Sau này đừng. . . chạy trốn nữa." Hắn không hề quên, ngày đó ở trong tuyết tìm được đóa hoa héo rũ từ lâu được nàng cẩn thận cất kỹ, tim của hắn bị chấn động. Nguyên lai, có thể được một nữ nhân như vậy cố chấp yêu mến, so với dụng lực chinh phục nàng càng thêm khiến người ta cảm thấy kiêu ngạo.

Nhã An nở nụ cười, như một bông hồng dại nở rộ dưới ánh mặt trời, tràn đầy sức sống cùng vui sướиɠ. Từ lúc quen biết tới nay, đây là lần đầu tiên Kha Chiến đối với nàng lộ ra hành vi mang tính chiếm giữ. Có phải, hắn cũng để ý tới nàng hay không?

Lắc đầu, chần chờ một chút, nàng lại gật đầu, lại phát giác thế nào cũng không thể biểu đạt ý của mình. Vì vậy chỉ có thể phiền não hôn hắn, dùng một loại hôn môi thành kính cùng quý trọng, hướng hắn biểu đạt rằng nàng nguyện ý sẽ không rời đi nữa.

Nàng hôn quá mức chuyên tâm, thế nên không chú ý tới khóe môi im lặng giương lên của Kha Chiến. E là nàng cho rằng hắn không quan tâm đến việc bị mất đi nàng, thế nhưng không thể phủ nhận, gặp lại nàng, trong lòng hắn tràn ngập sung sướиɠ.

Ngoài trướng, ánh nắng rạng ngời, tựa hồ mùa đông giá lạnh đã hoàn toàn rút lui, ai ai cũng cao hứng bừng bừng nên luôn dễ dàng quên đi trước khi xuân đến phải trải qua một hồi mưa rền gió dữ không tưởng, để rồi phá hủy một cái cây xinh đẹp nhưng hoa lại yếu ớt.

******

Không ai biết rõ sự tình phát sinh như thế nào. Thời điểm bọn Kha Chiến tính toán rời khỏi Du Lâm, người Đồ Nhân vì một nữ tử mà truy lùng bọn họ cũng đã xuất hiện ở Du Lâm, cản trở hành trình của bọn họ. Tên Đồ Nhân kia gọi là Tử Tra Hách Đức, là thủ lĩnh của đội Mạc Hách, là một hán tử mà ngay cả mã tặc cũng kính nể. Không muốn rước lấy phiền phức, cho nên Kha Chiến chưa từng đi cướp bóc ở bộ tộc nằm dưới sự quản lý của y, nhưng không ngờ y sẽ chủ động tìm tới cửa. Vì một nữ nhân không sao nói rõ được.

Nữ nhân! Kha Chiến lúc đầu tưởng là Nhu La, dù sao nàng đã từng là nữ nhân của Bột Liên Nguyên.

"Ta muốn nữ nhân của ta. Của vương, nếu ngài muốn tìm thì sẽ tự mình đi đòi người." Lần duy nhất trực tiếp giao phong, Tử Tra Hách Đức trả lời hắn như vậy.

Kết quả cuối cùng Kha Chiến vẫn không biết là ai, thế nhưng vô luận là ai, đã vào tay bọn họ, không thể đơn giản nói trả là trả, dù đối phương không phải là người bọn họ muốn trêu chọc.

Đêm đó, Tử Tra Hách Đức đánh lén vào doanh địa của bọn họ, làm vô số người bị thương, hạ thủ cũng rất hung ác, còn nói Kha Chiến phải đem nữ tử lúc sáng hắn cưỡng bách đem đi trả cho y, nếu nữ tử đó bị tổn hại dù chỉ sợi tóc, y nhất định sẽ tiêu diệt toàn bộ mã tặc.

"Nữ tử cướp đi trên ngựa?" ánh mắt Kha Chiến lóe lên tia sắc bén, quét về phía Nhã An, "Nguyên lai y muốn là nàng, ách nhi."

Nhã An ngồi một bên hầu hạ hắn ăn cơm chợt giật mình, trên mặt hiện lên tia sợ hãi, nàng nghĩ tới Khắc Cách Bột, lại nghĩ tới A Xương, chẳng lẽ bọn họ tìm tới?

Kha Chiến vươn tay, đem nàng ôm vào lòng, "Nàng khi nào thì trêu chọc phải Tử Tra Hách Đức?" Hắn ngửa đầu ùng ục uống một ngụm rượu, lại đem miệng túi rượu kề tới bên môi Nhã An, nửa ép nàng uống một ngụm, sau đó thờ ơ lạnh nhạt xem phản ứng của nàng.

Mùi vị cay nồng của rượu sữa ngựa tràn ngập trong khoang miệng, Nhã An chống lại ánh mắt thăm dò của Kha Chiến, sau đó chậm rãi lắc đầu. Nàng không biết ai là Tử Tra Hách Đức.

"Cứu nàng là một nam nhân." Kha Chiến không dứt khoát, giọng nói nhàn nhạt tiếp tục hỏi.

Nhã An phản xạ có điều kiện gật đầu một cái, sau đó cứng đờ. Hắn nếu cho rằng nàng cùng nam nhân khác xảy ra quan hệ không minh bạch, không muốn nàng nữa, thì nên làm sao đây?

Kha Chiến không bỏ qua một tia thần tình biến hóa nào trên mặt nàng, nhìn thấy phản ứng của nàng, hai tròng mắt hơi trầm xuống, "Hắn chạm qua nàng?"

Nhã An vội vàng nắm lấy y phục trước ngực hắn, lắc đầu như trống bỏi. Nàng không thể để hắn có chút hoài nghi, nếu không. . .

Đối mặt với dáng dấp lo lắng nhưng vô pháp nói nên lời của nàng, Kha Chiến đột nhiên động, một tay xoa mặt nàng, "Hắn chạm qua nàng ở đây?"

Động tác lắc đầu của Nhã An bị kiềm lại, một lát sau do dự không muốn, gật đầu một cái.

"Cũng chạm qua ở đây?" Tay của Kha Chiến chạm lên bờ môi mềm mại của nàng, thanh âm đã mang theo một phần lãnh ý, hai mắt lại như muốn đốt cháy mắt của nàng, khiến nàng không cách nào che giấu cảm xúc.

Nhã An khó khăn gật đầu.

Khuôn mặt anh tuấn của Kha Chiến lại khôi phục lãnh khốc cùng cứng rắn thường ngày, cho dù hết sức kiềm chế tâm tình phát tác, tay lại hơi thô bạo cách y phục bắt lấy đồi ngực mềm của nữ nhân trong lòng, "Ở đây cũng động tới?" Nếu như lúc này nữ nhân này gật đầu, khó đảm bảo hắn không nổi giận.

Nhã An lắc đầu, lại lắc đầu, bắt đầu bất an muốn giãy dụa rời khỏi l*иg ngực của hắn.

Thần sắc Kha Chiến không hề hòa hoãn đi chút nào, một tay mạnh mẽ ôm chặt hông nàng, tay kia lại tiếp tục đi xuống, bất quá trước khi chạm vào nơi nữ tính tư mật, bị Nhã An sống chết ngăn lại, lắc đầu cầu xin nhìn hắn, gần như muốn khóc lên. Một khắc kia hắn không khỏi mềm lòng.

"Không có?" Hắn hướng nàng xác định.

Nhã An kiên định lắc đầu. Nếu không phải không thể nói, nàng nhất định sẽ nói cho hắn biết mặc dù mặt cùng môi bị chạm qua, nhưng cũng là nàng bất đắc dĩ.

Kha Chiến bình tĩnh lại nhìn nàng hồi lâu, muốn tự mình xác minh nàng có nói dối hay không, lúc sau, buông nàng ra, lại cầm thịt dê trên mâm nhai như không có chuyện gì xảy ra, tựa hồ chuyện vừa rồi không hề phát sinh.

Tim Nhã An bây giờ mới ổn định lại. Nàng chỉ sợ hắn không tin nàng, sợ hắn sẽ đem mình ném cho nam nhân không biết từ đâu nhảy ra đó.

Ăn xong, Kha Chiến đem Nhã An tới bồn tắm, dùng khăn rửa sạch mặt, lúc này mới nhìn thẳng nàng. Tay từ bên hông rút ra một cây chủy thủ, vứt xuống trước mặt nàng.

"Nàng là nữ nhân của ta. Sau này, đừng để. . . bất kì ai chạm vào nàng nữa." Hắn lãnh khốc nói. Ý nói, nếu như có kẻ dám xâm phạm nàng nữa, nàng nếu không thể gϊếŧ kẻ đó, tốt nhất tự sát đi.

Sắc mặt Nhã An trắng bệch, lại nở nụ cười, khom lưng nhặt chủy thủ lên. Đây là vật thứ hai hắn đưa cho nàng. Ở trong lòng hắn, tôn nghiêm, nguyên lai so với tính mạng của nàng còn quan trọng hơn. Trước kia, để sinh tồn, nàng vốn dĩ bán đứng rất nhiều thứ, bao gồm cả thân thể của mình. Như vậy sau này, nàng không bao giờ. . . có thể làm như vậy nữa?

Trên thực tế, cho dù hắn không nói, nàng cũng không thể chịu được việc bị nam nhân khác chạm vào, thế nhưng nếu muốn nàng đáp ứng yêu cầu như vậy của hắn, nàng không làm được. Cũng coi như là đã dạo qua quỷ môn quan hai lần, đối với sinh mệnh càng thêm quý trọng. Trên đời này không ai quan tâm sống chết của nàng, chính nàng nên quan tâm, nàng sẽ không tự sát, vĩnh viễn sẽ không.

Không hề đáp ứng, nàng lại đem chủy thủ buộc ngang hông. Có thêm vật phòng thân, cũng không tệ, huống hồ là hắn đưa.

Không biết có phải đã nhìn thấu suy nghĩ của nàng hay không, Kha Chiến thần sắc lạnh lùng, khó suy đoán, sửa sang lại y phục, hắn cất bước ra khỏi lều.

Nhã An nhìn bóng lưng hùng vĩ cường tráng của hắn, khóe môi lộ ra tia cười nhàn nhạt.

Một đời này, cảm thấy ở bên hắn cũng là một loại hạnh phúc, nàng sẽ không yêu cầu hắn vật gì, cũng sẽ không vì chiếm được niềm vui của hắn mà thay đổi. Cho dù khát vọng tình yêu của hắn, cũng muốn dùng chính bản thân mình chiếm lấy. Chẳng phải, tất cả yêu sủng đều là hư ảo, so với không chiếm được càng thêm đau lòng.

******

Bọn người Đồ Nhân kia không ngừng gây rối, khuôn mặt anh tuấn của Kha Chiến dần mất đi lãnh khốc vô tình, trở nên càng ngày càng khó coi. Cho đến ngày nọ, thủ hạ mang thi thể Kha Việt cùng Kha Hãn tới trước mặt hắn, cơn giận của hắn rốt cục bùng nổ.

Khi đó, Nhã An đứng sau lưng hắn, hắn vươn tay liền đem nàng ném ra trước mấy trượng, ngay cả một tiếng kêu đau cũng không thốt ra.

"Y vì ngươi mà đến, ngươi lại vẫn phủ nhận không biết hắn?" Tiến lên túm lấy nữ nhân yếu ớt quỳ rạp trên đất, trên mặt Kha Chiến bao phủ hàn băng. "Hai đệ đệ của ta vì ngươi mà chết, ta muốn ngươi và Tử Tra Hách Đức chôn cùng họ."

Tai Nhã An ong ong, căn bản không nghe rõ hắn đang nói gì, trong miệng dâng lên một cỗ mùi vị tanh nồng, khóe môi có chất lỏng chảy ra. Đầu óc tuy rằng trống rỗng mê man, ngực lại đau dữ dội. Nguyên lai chỉ muốn an phận thủ thường ở bên cạnh hắn cũng là một hy vong xa vời! Trong cơn hỗn loạn, nàng vô lực cười nhạo chính mình.

"Người đâu, mang nàng xuống, đánh đến khi nàng khai ra mới thôi." Bởi vì cái chết của đệ đệ, Kha Chiến hoàn toàn mất đi lý trí.

Kha Việt và Kha Hãn nhịn không nổi nhiều lần khıêυ khí©h của Tử Tra Hách Đức, cuối cùng không quan tâm cảnh cáo của hắn, một mình tìm tới cửa. Nếu bọn họ không phải chết trở về, Kha Chiến nhất định sẽ nghiêm khắc trừng phạt bọn họ. Chỉ là Tử Tra Hách Đức không phải kẻ bình thường, là thủ lĩnh của bộ lạc người Đồ Nhân lớn nhất, cùng y giao chiến, không dùng hết toàn lực thì không đánh được. Nhưng nếu đem hết toàn lực ra, làm y bị thương, chính là đắc tội toàn bộ người Đồ Nhân, không giống như bộ tộc mà bọn họ cướp đoạt Nhu La. Huống hồ trên thảo nguyên có tập tục cướp hôn, cho dù là người Đồ Nhân cũng không ngoại lệ. Muốn nữ nhân, có bản lĩnh thì chính mình cướp lấy.

Nhưng mà, Kha Việt cùng Kha Hãn chết trở về, về sau không thể cùng hắn cưỡi ngựa uống rượu nữa.

Thở sâu, Kha Chiến kìm chế đau thương trong lòng, đeo bộ mặt cứng rắn lạnh lẽo như đá lên. Đi ra trướng bồng, nữ nhân đang bị thuộc hạ cột vào cọc buộc ngựa trên tiên đài, trường tiên(1) xẹt qua không trung vang lên một âm thanh lớn, đánh vào thân người, y phục bị nghiền nát tung bay dưới ánh mặt trời như hồ điệp.

Nữ nhân cúi thấp đầu, tóc dài che mặt, mỗi lần roi rơi xuống trên người nàng liền mang theo một trận đau đớn đến co quắp, cả người nàng run rẩy không ngừng, chậm rãi ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt vô tình của Kha Chiến.

"Tên người Đồ Nhân kia đúng là đối với ngươi cuồng dại không thôi đi!" Lời nói lạnh như băng của hắn ngoại trừ đau xót cho đệ đệ, còn mang theo một cỗ tức giận ngay cả hắn cũng không hiểu rõ.

Bắt được đáy mắt lộ ra tâm tình bị đè nén, một khắc kia Nhã An bỗng nhiên phát hiện mình tựa hồ có thể cảm nhận được tâm tình của hắn, hắn chỉ là muốn dùng một phương thức nào đó để phát tiết bi thương, mà bất hạnh là, mình lại trở thành đối tượng đó.

Nàng biết, nếu như hắn hoàn toàn tin tưởng nàng, như vậy hắn sẽ có thể tựa đầu vào lòng nàng để nàng an ủi hắn. Nhưng mà, nàng hiển nhiên sẽ không bao giờ có tư cách đó, mà quyền hạn duy nhất hắn cho nàng chính là trở thành kẻ địch để hắn thương tổn. Ai bảo từ đầu đến cuối, nàng và hắn quen biết đều là từng âm mưu một.

Đau đớn lan ra khắp cơ thể, từ da thịt đến nội tạng, từ máu vào tim. . .

Ánh mặt trời chói mắt làm người ta vô pháp hít thở, Nhã An cố hết sức nhìn Kha Chiến, đột nhiên hoảng hốt, không rõ một cơn đến một cơn kéo căng đến đau đớn tột cùng là vì mình, hay là vì hắn.

"Muốn chết, cũng phải chờ bắt được Tử Tra Hách Đức." Thấy máu chảy ra từ khóe môi Nhã An không dứt lại thấm lên y phục rách rưới, ánh mắt dần trở nên u ám, ngực Kha Chiến chợt nhói, bỗng nhiên thần trí bừng tỉnh, trường tiên phút chốc cuốn về phía cột sau lưng nàng.

Một thanh âm trầm nổ vang, cọc ngựa kia cùng roi đồng thời hóa thành bột mịn, Nhã An giống như cột cùng dây thừng buộc lấy nàng, mềm nhũn ngã xuống trên mặt đất.

Đi tới ôm lấy nàng, Kha Chiến lạnh giọng phân phó thủ hạ nãy giờ vẫn đợi bên cạnh, "Đi tìm đại phu, mặt khác, truyền lời tới Tử Tra Hách Đức, bảo y sáng sớm mai đến khu rừng cách chân núi năm dặm chờ ta, ta sẽ đem nữ nhân của y trả lại cho y." Nói xong câu cuối, thanh âm của hắn càng thêm lạnh, từng chữ từng chữ như là băng giá nói ra.

Dứt lời, không chờ thủ hạ đáp lại, người đã mang theo Nhã An chỉ còn một hơi thở trở về trướng.

******

Tiếng chân như sấm, xuyên thủng thanh tĩnh của sáng sớm, rất nhiều dân du mục ngủ cạnh đống lửa đã tắt, bị tiếng chân làm giật mình tỉnh giấc, mở mắt buồn ngủ nhìn quanh cảnh vật sương mù bao phủ. Nhưng chỉ thấy bụi cuồn cuộn, hơn mấy chục người ngựa phi như gió rời khỏi Du Lâm, hướng rừng đi tới.

Nhã An vẫn mặc bộ y phục bị roi làm rách hôm qua, bị dây thừng trói lại, suy yếu tựa vào trước ngực Kha Chiến. Tuy rằng thương thế đã được đại phu xử lý, trên lưng ngựa xốc nảy điên cuồng làm cả người nàng phiếm đau, ngực khó chịu, cổ họng gần như bế khí. Một đường hỗn loạn, cũng không biết đã tới đâu. Cho đến khi bên tai truyền đến giọng nói hàn lãnh của Kha Chiến, nàng mới phát hiện nguyên lai đã dừng lại.

"Tử Tra Hách Đức, ngươi cho là trên địa bàn Đồ Nhân các người ta không dám động tới sao? Thường ngày ta vẫn xem ngươi là một hán tử, không chọc đến ngươi, chẳng ngờ ngươi lại chủ động tới cửa, vì nữ nhân này. . ."

Nhã An chỉ cảm thấy da đầu đau xót, buộc phải ngửa mặt lên, lộ ra khuôn mặt dính đầy máu không thấy rõ dung mạo.

Tâm như tro nguội, ngay cả mắt cũng vô lực mở ra.

"Tử Tra Hách Đức, ngươi vì nữ nhân này đuổi theo tới đây, lại gϊếŧ chết hai đệ đệ của ta, ngươi cho là hôm nay ngươi có thể toàn mạng trở về sao?" Thanh âm lạnh lẽo của Kha Chiến như địa ngục, hiển nhiên lộ rõ ý muốn gϊếŧ chết tên nam nhân kia.

"A La, nàng sao rồi?" Một giọng nói thẳng thắn mang theo quan tâm nồng đậm từ xa truyền đến. Tâm Nhã An run lên, thiếu chút nữa mở mắt nhìn nam nhân kia.

Hai mắt Kha Chiến híp lại, một tia nghi ngờ hiện lên, "Nàng là một người câm, Tử Tra Hách Đức ngươi —— chờ mong nàng trả lời như thế nào?" Nói xong, ánh mắt của hắn rơi lên mặt Nhã An, thấy gương mặt giống như người chết, mày kiếm bỗng nhẹ nhíu lại, buông bàn tay nắm mái tóc dài của nàng ra, mặc nàng yếu ớt tựa vào ngực mình.

"Thả nàng ra, Kha Chiến." Thanh âm của nam nhân thong thả mà trầm trọng, Nhã An tựa hồ có thể cảm nhận được tâm của hắn bị hành hạ đến thống khổ vì nữ nhân trong lòng. Trong lòng thở dài, nàng đột nhiên hâm mộ nữ nhân tên là A La kia, nhưng nàng cũng biết rõ mình không phải là nàng ta.

Nếu có một nam nhân đối xử với nàng như vậy, dù dâng tặng tính mạng của mình cũng không sao đi? Nàng nghĩ sâu đến nỗi không nghe được bọn họ nói chuyện.

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng cười điên cuồng của Kha Chiến, lòng nàng cả kinh, mặt đã bị hắn nâng lên, theo bản năng mở mắt ra, lại thấy mặt hắn bỗng nhiên đến gần, trước khi kịp phản ứng, môi đã bị hắn cưỡng chế đoạt lấy.

Nam nhân kia rốt cuộc phát cuồng, mũi tên bắn về phía Kha Chiến đứng trong bầy ngựa, nhưng mà y vừa mới căng cung, mã tặc từ bốn phía đều giương cung bắn tên tới, đồng thời cưỡi ngựa hò hét như nước thủy triều hướng nam nhân đó hô gϊếŧ. Đối với nam nhân nhiều lần xâm phạm bọn họ, mã tặc đã sớm tức giận, lúc này có Kha Chiến lên tiếng, xuất thủ tự nhiên không chút lưu tình.

Kha Chiến rốt cuộc buông Nhã An ra, lạnh lùng nhìn nam nhân ở sườn núi tả hữu xung đột gần như điên cuồng, tay phải chạm lên túi da đeo ở thắt lưng, chạm phải thép lạnh của cán mâu, cảm giác được máu huyết trong người bắt đầu sôi trào.

"Tử Tra Hách Đức cũng chẳng có gì hơn." Một tia châm chọc nổi lên môi hắn, cúi đầu nhìn khuôn mặt sợ hãi của Nhã An, ngữ khí của hắn đột nhiên trở nên ôn nhu vô cùng, làm lòng nàng không khỏi phát lạnh, "Xem ra, y vì ngươi đến tính mạng cũng không cần. Ách nhi, đến lúc này đây ngươi vẫn không muốn mở miệng sao?"

Nhã An nghe vậy trong lòng buồn bã, lòng nàng từ đầu đến cuối chỉ có mình hắn, hắn lại không rõ sao? Người kia. . . Người nam nhân kia nàng không biết, lại không rõ tại sao vì nàng mà liều lĩnh, chỉ là hiểu lầm, nàng lại thấy được mình ở trong lòng hắn không quan trọng gì.

Im lặng thở dài, lòng của nàng đột nhiên bình tĩnh lại, ánh mắt rời khỏi nam nhân làm cho nàng đau lòng, rời khỏi cuộc chiến vô nghĩa kia, rơi về phương xa.

Thấy thần tình của Nhã An, nhiệt huyết sôi trào vốn muốn lao xuống vách núi phân chia cao thấp với Tử Tra Hách Đức liền biến đổi, trở tay nắm lấy cung sắt, giương cung nhắm đến nam nhân đang tắm máu trong tầm mắt.

Nếu lúc bình thường, hắn rất mong gặp được một đối thủ như Tử Tra Hách Đức, nhưng hôm nay, hắn vì báo thù, không từ thủ đoạn gϊếŧ chết tên nam nhân này, tuyệt không cho phép có bất kỳ sai lầm nào.

Dây cung căng lên, cong thành một đường, ngưng tụ trong tay Kha Chiến, tinh quang bùng lên trong mắt Kha Chiến, tên dài bắn ra rít một tiếng bay thẳng đến bên phải Tử Tra Hách Đức đang bị vây hãm như đe dọa. Mũi tên vừa bay đi, một mũi tên khác lại được kẹp vào ngón tay chuẩn bị căng lên dây cung.

Tuy rằng trận chiến này lấy nhiều đánh ít, thắng không vẻ vang, thế nhưng, đối với một mã tặc như Kha Chiến mà nói, kết quả mới là quan trọng, chứ không phải quá trình.

Kha Việt và Kha Hãn là bào đệ của hắn, ách nhi là nữ nhân của hắn, Tử Tra Hách Đức gϊếŧ thân đệ của hắn, lại muốn đoạt nữ nhân của hắn, chẳng lẽ còn muốn hắn lấy lễ đối đãi?

(1) trường tiên: trường = dài, tiên = roi

Mel: tùy vào ngữ cảnh cùng tâm trạng của Kha Chiến mà tôi edit cách gọi Nhã An của Kha Chiến lúc là 'nàng' lúc là 'ngươi' nhé!

Thêm Bình Luận