Chương 2
Trong thạch trận, rõ là ban đêm chiếm cứ thời gian nhiều hơn so với thảo nguyên rộng lớn, mặt trời theo khối đá lớn nhất mà lặn, hoàng hôn liền buông xuống, trong khi đó, ở thảo nguyên ánh mặt trời vẫn còn rất sáng lạn.
Dưới bãi đá rất lạnh, hai người một ngựa ở cùng một chỗ, vẫn không thể ấm lên chút nào. Nhã An run run ôm chặt nam nhân, đống lửa bên cạnh rất yếu ớt, không dám ngủ. Ban ngày kiếm được một ít cành cây khô nhưng muốn duy trì đến hừng đông, hiển nhiên rất khó, nhưng có thể duy trì đến khắc nào thì hay khắc đó.
Cùng một người hoàn toàn xa lạ cùng chung hoạn nạn, việc này trước kia đối với Nhã An mà nói, quả thực là một chuyện nực cười. Mấy năm nay nàng sớm học được, tuyệt đối không làm chuyện mình không được lợi. Nhưng mà, thế sự khó lường, ông trời lần này cố tình giáng cho nàng một tình huống không có chút lợi lộc gì, vì một người xa lạ mà tận tâm chăm sóc, tính mệnh tương lân. Chỉ là lúc này, nàng đã không còn sức lực mà oán giận, chỉ có hy vọng duy nhất là có thể bình yên vượt qua hàn đêm này.
Thời điểm đêm khuya, nam nhân rốt cục tỉnh lại. Lúc đó, dưới ánh lửa mỏng manh, Nhã An mới phát hiện, hắn cư nhiên là một kẻ mù.
"Ta không thể nhìn. . . . . Khụ khụ. . . . . ." Nam nhân hữu khí vô lực nói, hắn yếu ớt ho khan vô tình động phải vết thương, trên mặt liền hiện ra vẻ thống khổ. Hồi lâu sau mới tiếp tục nói: "Nơi này là đâu?" Đòn roi không thương tiếc, sau đó là xóc nảy, và thân thể mềm mại của nữ nhân cùng của chính mình dựa vào nhau. . . . . Cho dù trong tình trạng hôn mê, hắn vẫn biết chính mình vừa từ quỷ môn quan trở về.
"Oán Quỷ cốc." Nhã An thờ ơ trả lời, tuy rằng hắn tỉnh lại làm cho nàng có ít nhiều vui mừng, nhưng là nghĩ đến tình cảnh trước mắt của hai người bọn họ, nàng như thế nào cũng không thể cao hứng.
Nam nhân hắc hắc cười, trong tiếng cười có ý mừng rỡ: "Yên tâm, chúng ta không chết được."
Không thể nói rõ vì sao, rõ ràng trong tình huống không có chút hy vọng như thế này, Nhã An vẫn cảm thấy trong giọng nói nam nhân kia mang theo tự tin vô cùng lớn rất cuốn hút, đột nhiên cảm thấy muốn vượt qua cửa ải khó khăn lần này cũng không phải gian nan như mình tưởng.
"Ngươi là ai?" Đêm dài vắng lặng, không có chuyện gì để nói, cũng không biết phải làm gì. Huống chi, cho dù chết, nàng ít nhất cũng muốn biết chính mình là chết ở trong tay ai đi.
"Bạch Mộc." Nam nhân thản nhiên buông ra hai chữ, liền không thèm nói gì tiếp.
"Ngươi kêu là Bạch Mộc a, giống tên sông Bạch Mộc, người là được sinh ra ở bờ sông Bạch Mộc đi?"
". . . . . ."
"Ngươi vì sao lại bị thương?"
"Ngươi tốt nhất không nên biết. . . . . ."
"Vì sao? . . . . . . Nga, được rồi, được rồi, như vậy nói cho ta biết, nhà ngươi ở đâu?"
". . . . . ."
"Nhà ngươi có mấy người? Ngươi. . . . . ."
"Khụ khụ . . . . . . Câm miệng!" Bạch Mộc rốt cục không chịu được Nhã An liên tục hỏi, khẽ quát.
Nhã An giật mình, có chút buồn bực, nhưng mà mệnh đang nằm trong tay hắn, không thể nề hà, nhìn thấy lửa sắp tắt, vội nhét thêm mấy cành cây khô vào, để duy trì nguồn ấm. Trên thực tế, đống lửa nhỏ này không có nhiều nhiệt lưc, người vẫn đang lạnh đến phát run, nhưng mà có một chút ánh lửa chiếu sáng, so với đối mặt với màn đêm vô tận thì tốt hơn nhiều.
"Thực lạnh, ngươi muốn ăn chút gì không?" Chờ đến lúc lửa sáng lên, Nhã An hướng Bạch Mộc dựa vào, hy vọng có thể ấm áp lên một chút.
"Không cần. Ngươi nếu tiếp tục quấy rầy ta, cứ chờ chết lạnh ở chỗ này đi." Bạch Mộc khí ngữ lạnh như băng, lại mở cánh tay, đem nữ nhân đang run rẩy ôm vào trong lòng.
Bị hành vi của hắn làm chấn động, Nhã An há miệng thở dốc, quả thực không nói nữa, nhưng tim không hiểu sao lại đập nhanh hơn. Này là lần đầu tiên, nàng vì sự đυ.ng chạm của nam nhân mà thất thố. Càng thêm kỳ quái hơn chính là, nam nhân rõ ràng suy yếu vô cùng, lại vô tình làm cho nàng sinh ra cảm giác an tâm.
Hô hấp của Bạch Mộc bắt đầu trở nên đều đặn, Nhã An biết hắn đang vận công chữa thương, liền không dám lại quấy rầy hắn. Dựa vào thân thể ấm áp của hắn, vì nàng chắn đi không ít hàn ý, kinh hãi một ngày một đêm, nàng kỳ thật cự kỳ mệt mỏi, lập tức mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Thời điểm vì lạnh mà tỉnh lại, trời vẫn tối sẫm, đống lửa vẫn đang duy trì ngọn lửa le lói, nhưng lại không tắt, hiển nhiên Bạch Mộc có thêm cành khô vào. Gió xuyên qua gào thét ở những khe nứt của đá, như tiếng khóc kì dị của ma quỷ.
"Tỉnh?" thanh âm nặng nề của Bạch Mộc vang lên, giảm đi một chút lãnh. Nghe ra được, hắn so với lúc trước tốt hơn rất nhiều, Nhã An có chút yên tâm hơn.
"Ân. . . . . ." Nhã An run run lợi hại hơn, người hướng ngực Bạch Mộc mà chui vào, lại vẫn không xua đi được hàn khí xâm nhập kia.
Bạch Mộc cũng không bất mãn, chỉ trầm mặc, tay ôm trụ Nhã An thoáng tăng thêm lực đạo.
Thân mình vẫn đang rất lạnh, chỉ có điều tâm không hiểu sao lại ấm lên, Nhã An vùi đầu ở trước ngực Bạch Mộc, môi khẽ giương lên.
Hai người một ngựa cứ như vậy dựa sát vào nhau, sưởi ấm vượt qua đêm dài, sát đến mức cơ hồ có thể nghe nhịp tim của đối phương. Rõ ràng là thân thể xa lạ, lại kì quái dựa vào nhau, cứ như vậy mà hoàn toàn tín nhiệm, e là chỉ tại thời điểm sống còn này mới có thể xuất hiện.
******
Trời rốt cục sáng. Nhã An rời khỏi vòng ôm của Bạch Mộc, dưới ánh nắng mặt trời trước hết là đánh giá diện mạo của hắn. Đêm qua, ngay tại thời điểm hắn đem nàng ôm vào lòng, nàng liền nảy ra ý nghĩ muốn đem hắn nhớ thật kỹ trong đầu.
Bạch Mộc hai mắt nhắm nghiền dựa vào lưng ngựa, dưới tia nắng ban mai như một pho tượng cẩm thạch dính máu, mũi cao long quyền, đường nét sắc bén, đúng là tuấn mỹ vô cùng.
Theo bản năng sửa sang lại bím tóc cùng với y phục nhăn nhúm, lại lau lau mặt, Nhã An hy vọng chính mình không đến mức nhìn quá chật vật, nhưng là bỗng nhiên nhớ tới, trong cốc chỉ có duy nhất nàng là người sống mà có thể nhìn thấy, không khỏi có chút chán nản.
"Uy, ngươi nói chúng ta hôm nay có nên xuất cốc hay không?" Nàng gượng gạo hỏi, nhưng là trong lòng lại có quyết định: hắn là người mù, lại bị thương, mà nàng là một nữ tử không có nhà để về, có lẽ hai người bọn họ có thể bầu bạn, cưỡi con ngựa này lưu lạc thảo nguyên. Nàng có thể kiếm tiền, có thể nuôi hắn, chiếu cố hắn. Tựa hồ nàng chịu thiệt một chút, nhưng là do ai bảo sinh tử bọn họ tương lân đây.
Bạch Mộc lại không biết ý niệm trong đầu nàng, biểu tình vẫn lạnh lùng tựa băng thạch như cũ.
"Qua hai ngày nữa." Hắn sờ lên vết thương trên ngực mình, thản nhiên nói. Hẳn là có người truy bắt bọn họ đi, bằng không nữ nhân này cũng sẽ không dẫn hắn trốn vào địa phương mà người không dám tiến vào như thế này. Người đuổi theo dù không dám tiến vào, chỉ sợ cũng phải ôm cây đợi thỏ bên ngoài mấy ngày. Mà lấy tình huống trước mắt, chỉ cần một người cường tráng là có thể đánh bại hắn, hắn cũng không tính lấy tính mạng mình mà đặt cược đi.
"Hảo." Nhã An đáp lại rõ ràng, bất tri bất giác hoàn toàn tín nhiệm hắn.
Thức ăn nước uống nàng mang theo cũng đủ dùng trong mười ngày, cho nên tạm thời không cần lo lắng, điểm duy nhất làm cho nàng lo lắng chính là cái rét lạnh ban đêm. Trong cốc không có cây cối sinh trưởng, chỉ có thưa thớt bụi cây, vượt qua được tối hôm qua đã khó, huống chi hai đêm. Nghĩ đến vừa mới qua được đêm đó, tâm nàng liền ẩn ẩn đau.
Vì thế, cả ban ngày, Nhã An đều đi thu thập những thứ có thể đốt, thuận tiện dẫn ngựa đi ăn cỏ. Nhưng mà, giữa trời hè, là thời điểm cây cỏ bụi rậm sinh trưởng mạnh, nhưng không thích hợp để đốt. Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể dùng dao đem bụi cỏ chặt đi, phơi dưới nắng, lấy dùng cho buổi tối.
Bạch Mộc trừ bỏ ăn cơm cùng uống nước, liền liên tục chữa thương, hy vọng có thể mau chóng phục hồi, an ổn rời khỏi nơi này.
Nhã An giữa trưa đang chặt vài bụi cây, không để ý đến tảng đá lớn nhỏ, cho đến khi nàng nâng thắt lưng đứng dậy, mới phát hiện ra, chung quanh đều là đá, cơ hồ giống nhau, căn bản không tìm thấy phương hướng mình đi tới. May mắn nàng không dưới tình thế cấp bách mà rối loạn, mà là lấy bụi cây chặt được bỏ làm dấu, theo từng tảng đá, cuối cùng tìm trở về.
Thời điểm chập choạng, ngồi cạnh Bạch Mộc nghĩ tới chuyện lúc sáng, trong lòng nàng liền phát sợ. Thế mới biết, vì sao người đi vào Oán Quỷ cốc lúc sau lại khó rời khỏi.
"Ngươi nói chúng ta có thể rời khỏi nơi này không?" Biết rõ hắn không biết, nàng vẫn hỏi, bất quá là theo bản năng tìm kiếm một lời cam đoan làm cho chính mình an tâm, cho dù là nói dối cũng được.
"Không được cũng phải đi." Bạch Mộc ngữ khí bình thản, cũng không có chút hoài nghi. Chỉ cần có một chút khí lực, sẽ không có người cam tâm chờ chết, vấn đề này hỏi chỉ dư thừa.
Không phải đáp án nàng muốn, nhưng mà nàng cũng nghĩ phải. Nhã An cười cười, không nói gì, ánh mắt hướng khe đá bên ngoài, nhìn thấy mặt trời dần dần buông xuống đỉnh chóp đá.
Đêm tối lại đến, cũng như rét lạnh.
Trong đêm hai người vẫn như cũ cùng ôm. Nhã An nửa tỉnh nửa mơ, giữ khoảng cách với vết thương của Bạch Mộc, càng không ngừng nói chuyện. Nàng nói rất nhiều. Nói núi cao giống như thần nữ, nói hồ nước giống như minh châu, nói đóa hoa xinh đẹp dựa vào tâm tình người chăm sóc, nói mẫu thân ôn nhu xinh đẹp cùng phụ thân cao cao không thể với tới. . . . . .
Hết thảy kia đều xa xôi, mà lại tốt đẹp như vậy, bừng tỉnh khỏi một hồi mộng hoa lệ.
Tiếng gió như tiếng quỷ khóc, Nhã An một mình một lời nói nhỏ nhẹ, cỏ vẻ là ôn nhu, nhưng cũng mang theo tịch mịch cùng cô đơn. Bạch Mộc vẫn không có đáp lại, tựa hồ đối với hết thảy những lời nàng nói đều không hứng thú, cho đến đi đôi môi mềm mại của Nhã An nhẹ nhàng dán lên cánh môi khô khốc của hắn, lưỡi ướŧ áŧ thơm ngát làm dịu hắn.
Hắn đầu tiên là ngẩn ra, sau đó hơi chần chừ, cuối cùng cũng không có tránh đi.
"Về sau chúng ta liền ở cùng nhau, được không?" Khẽ thở gấp, Nhã An thoáng lui về sau, nhìn chăm chút vào gương mặt anh tuấn cương nghị được chiếu rọi dưới ánh lửa, nỉ non nói. Tựa hồ trong đêm đen, người ta luôn hy vọng có thể bám víu vào một thứ gì đó, tỉ như ấm áp, tỉ như hứa hẹn. . . . . .
Bạch Mộc trên mặt hiện lên một mạt u ám, "Ta bị mù." Hắn không rõ nữ nhân này nghĩ gì, thế nhưng lại nghĩ muốn đi theo hắn.
"Không có vấn đề gì, có ta đây." Nhã An nhẹ nhàng cười, ôn nhu hôn lên môi hắn. Ngay cả chính nàng cũng không hiểu được, vì sao muốn chọn hắn. Người này, kỳ thật nàng mới nhận thức hai ngày thôi. Có lẽ là bởi vì sợ hãi về sau chỉ có mình nàng đi, nàng tự giễu nghĩ.
Bạch Mộc trầm mặc. Thời điểm Nhã An lo lắng cho hắn, hắn lại đột nhiên nói: "Ta phải chữa thương." Tựa như, nụ hôn của nàng, cùng với lời nói của nàng, đối với hắn không hề có chút ảnh hưởng. Hơi thở đều đặn, vẻ mặt bình tĩnh, hắn thế nhưng lại không có chút rung động.
Nhã An ngơ ngác nhìn hắn, bỗng dưng cảm thấy mờ mịt.
Ta nhân danh hỏa thần nguyền rủa. . . . . .
Ánh lửa nhảy lên, nàng đột nhiên nhớ tới một truyền thuyết xa xưa khắc sâu ở trong trí nhớ, một cỗ sợ hãi vô tình nảy sinh. (*)
******
Muốn đi ra Oán Quỷ cốc tựa hồ là chuyện không có khả năng. Hai ngày sau khi hai người cưỡi ngựa cùng nhau, Nhã An cơ hồ tuyệt vọng hoàn toàn. Nàng tự nhiên biết, ngày bọn họ dùng hết thức ăn nước uống, chính là ngày tận thế của bọn họ.
Mặt trời chói chang làm nhức mắt, từng lớp cát bụi mờ nhạt luồn vào tầng lớp đá cứng rắn, tảng đá lớn tiếp đến tảng đá lớn. Lòng Nhã An bắt đầu dâng lên sợ hãi, tuy rằng thức ăn cùng nước uống tạm thời không đáng lo, nhưng mà, những lớp đá nghìn viên một dạng tạo nên áp lực đè lên tâm lý người ta, làm cho nàng ăn không tiêu.
Bạch Mộc đối với tình huống như vậy không hề tỏ ra chút nôn nóng nào, trải qua mấy ngày trị thương, thương thế của hắn giờ đã sắp lành hẳn. Có lẽ bởi vì mắt không thể nhìn thấy, loạn thạch đối với hắn không có chút ảnh hưởng.
Nhã An lấy tay lau mồ hôi trên trán, hé mắt nhìn thấy hào quang xám trắng của tảng đá phản xạ dưới ánh mặt trời, cùng với không trung ngàn dặm không một gợn mây, vẻ mặt mệt mỏi cùng chán ghét.
"A a. . . . . . Xem ra chúng ta thật là phải chết cùng nhau. . . . . ." Nàng nhắm mắt, vô lực khinh trào.
"Theo hướng thái dương hạ xuống mà đi tới." Bạch Mộc bình tĩnh như cũ, thản nhiên nói.
Nhã An cười khổ, "Hai ngày nay đều đi như vậy, chỉ là cứ tiếp tục đi qua đá và đá, hướng thái dương liền thay đổi, lại đi, lại chuyển hướng. . . . . ."
Bạch Mộc trầm ngâm, sau đó ngửa mặt tựa như cảm nhận ánh sáng của mặt trời, thật lâu sau, chỉ vào bên trái nói: "Hướng bên kia đi."
Nhã An giật mình, không hỏi nhiều, quay đầu ngựa, hướng theo phương hắn chỉ mà đi. Có thể là bởi vì đã không còn tinh lực suy nghĩ có nên hay không, cũng có thể là vì nàng đối với hắn mạc danh kỳ diệu tín nhiệm.
Những mảnh đá vụn va đập lạo xạo, mũi tên chỉ hướng lại xuất hiện ở trên mặt đá.
Cứ như vậy, mỗi lần đi đến nơi có nhiều lối rẽ, Bạch Mộc bảo Nhã An dừng lại, chính mình ngửa mặt một lúc lâu, quyết định nên đi đường nào, đồng thời khắc lên mặt đá một mũi tên.
Có lẽ hướng đi của Bạch Mộc là chính xác, tóm lại mũi tên lưu lại vẫn chưa có xuất hiện thêm lần nào. Tâm Nhã An dần dần dấy lên tia hy vọng.
Thời điểm thái dương lặn xuống, hai người ngừng lại, tìm một hang đá làm chỗ tá túc qua đêm. Ban đêm gió ở Oán Quỷ cốc thực cuồng bạo, người ngựa khó có thể nghỉ chân, hai người không dám mạo hiểm, cũng không thể làm khác.
"Vì sao hai ngày trước ngươi không dẫn ta đi như vậy?" Nhã An thực tự nhiên ở trong lòng Bạch Mộc hỏi, trong giọng nói cũng không có oán giận, chỉ có khó hiểu. Nếu hắn làm như vậy sớm một chút, có lẽ hai người bọn họ đã có thể rời khỏi Oán Quỷ cốc.
Cành khô thu nhập được ven đường, dần dần bị ánh lửa nuốt chửng trước mắt.
Bạch Mộc không trả lời. Hắn sẽ không nói, nếu hắn có thể nhìn, một cái tiểu cốc này chẳng đáng để hắn đặt trong mắt. Hắn hiển nhiên càng không hứng thú hướng nữ nhân giải thích, hai ngày trước, hắn đang hỗn loạn trong nhiệt độ mặt trời cùng hướng gió. Đen tối vây lấy hắn, nếu không phải hắn tâm trí kiên định, chỉ sợ đã mất đi ý chí chiến đấu.
Nhã An cũng không bất ngờ, cho dù cùng hoạn nạn, Bạch Mộc vẫn như cũ duy trì khoảng cách với nàng. Phòng vệ của nam nhân này thực kín kẽ.
"Mắt của chàng là do bẩm sinh sao?" Nàng tiếp tục hỏi, không hiểu sao lại muốn nói chuyện với hắn, biết nhiều về hắn một chút. Đó là bởi vì hai người về sau sẽ ở cùng một chỗ, nàng đối bản thân giải thích như thế.
Thanh âm lách tách của ngọn lửa, tiếng gió gào thét điên cuồng bên ngoài, chỉ có không nghe tiếng hắn trả lời.
Nhã An có chút buồn bực, nàng đột nhiên nhớ tới đêm gặp gỡ đó, lời hắn nói ra có thể sánh bằng nhiều ngày nay cộng lại.
"Trúng độc." Bất thình lình, ngay lúc nàng đã muốn bỏ qua thì Bạch Mộc lại mở miệng.
Nhã An kinh hỷ ngẩng đầu, nhìn thấy cái cằm kiên nghị gần ngay trước mắt, trong lòng tràn ngập dũng khí. Thời điểm đó nàng mới hiểu được, nguyên lai chính mình có chút thích hắn, cho nên cảm xúc mới có thể bị hắn tác động.
"Như vậy sau này khi chúng ta rời khỏi đây, trước hết tìm đại phu để phục hồi thị giác cho chàng." Nghĩ đến mắt hắn còn có thể nhìn được, nghĩ đến hắn có thể nhìn thấy mình, lòng của nàng liền phấn khởi cực kỳ, không thể nói rõ là chờ mong, hay là khẩn trương.
Bạch Mộc thản nhiên ừ một tiếng, "Ngủ đi." Rõ ràng không muốn nói chuyện nhiều.
Một đêm này, nàng mơ một giấc mộng, mơ thấy Bạch Mộc đối nàng cười, hắn cười rộ lên rất đẹp mắt.
Ngày hôm sau, không đợi thái dương chiếu lên khắp loạn thạch, hai người liền lên đường. Vẫn như hôm qua, Bạch Mộc ngửa mặt hồi lâu, sau đó vạch ra hướng thái dương mà đi. Lúc này đến phiên Nhã An cảm thấy khó hiểu, nếu nói ngày hôm qua hắn cảm thụ nhiệt độ của mặt trời, như vậy vào lúc sáng sớm mặt trời còn chưa chiếu xạ, hắn lại đang làm cái gì?
"Hướng gió." Đây là câu trả lời của Bạch Mộc. Rất kỳ quái chính là, từ tối hôm qua, hắn đối với vấn đề của nàng đều lựa chọn mà trả lời.
Nghĩ đến giấc mộng đêm qua, lại nhìn thái độ của hắn hiện tại, Nhã An nhịn không được cười trộm trong lòng, nói không chừng đó là dấu hiệu tốt đi.
Có lẽ là có hy vọng, có lẽ là tâm tình có biến hóa, ngày này không giống như hai ngày khó khăn trước. Ngẫu nhiên, Nhã An thậm chí dấy lên hy vọng trong đầu là hai người bọn họ cứ như vậy, ngay cả chính nàng cũng hoảng sợ.
******
Thời điểm thái dương lặn xuống phía đường chân trời xa kia, hai người bọn họ rốt cục ra khỏi dãy cự thạch.
Một vầng trăng khuyết treo trên trời cao, thảo nguyên rộng lớn bao phủ một tầng sáng bàng bạc. Nhã An thình lình nhận ra, nơi bằng phẳng mênh mông vô bờ tràn ngập sinh cơ này trân quý đến cỡ nào.
Hoan hô một tiếng, nàng ôm lấy cổ Bạch Mộc, điên cuồng hôn hắn.
"A Mộc, A Mộc. . . . . ." Nàng vừa hôn vừa không ngừng nỉ non, trong đó lộ rõ sự sùng bái hắn lại thêm mời gọi. Tại khoảnh khắc tựa như được hồi sinh này, nàng rất muốn hắn có thể cuồng nhiệt chiếm lấy nàng.
Nhưng mà Bạch Mộc chỉ đáp lại nụ hôn của nàng, không tiến thêm bước nào.
"Chúng ta đi tới Viễn Phụ." Lúc Nhã An vô cùng thất vọng, thanh âm lãnh đạm của hắn trước sau như một chậm rãi cất lên.
"Nhưng mà đi một ngày rồi, con ngựa cũng muốn nghỉ ngơi a." Nhã An kháng nghị, một là bởi vì thật sự mệt mỏi, hai là bởi vì hắn không hiểu phong tình mà buồn bực.
Chính như lý do của nàng, con ngựa nhìn ra thảo nguyên xanh mượt, nếu không mệt mỏi thì đã thành thành thật thật hướng phía trước chạy đi, mà chỉ đi hai ba bước liền dừng lại gặm cỏ.
Thở dài, Bạch Mộc thoải mái nhảy xuống ngựa, "Vậy nghỉ ngơi một chút đi." Ánh mắt hắn hướng về phía trước, hắn có thể phải dựa vào nữ nhân cùng con ngựa trước mắt này, nếu không e là tự tìm phiền toái.
Nhã An đắc ý cười, cũng nhảy xuống ngựa. Hai người ngồi xuống thảm cỏ, tùy ý để con ngựa nhàn nhã ăn cỏ bên cạnh.
Rất tự nhiên, Nhã An vừa muốn hướng Bạch Mộc dựa sát vào giống như lúc ở trong cốc, lại không nghĩ rằng bị thân thủ hắn chặn lại.
"Nơi này cũng không lạnh, không cần phải dựa vào gần như vậy." Hắn nói. Nói xong, tay gác thành gối, nằm ngửa lên bãi cỏ.
Nhã An mím môi, nhíu mày. Nàng lớn như vậy, đều là nam nhân chủ động hướng nàng xun xoe, chỉ có nàng không thèm đếm xỉa đến, còn chưa bao giờ bị cự tuyệt như vậy. Trong lòng ấm ức, ủy khuất tích tụ trong mấy ngày nay lập tức dâng lên, làm cho nàng thiếu chút nữa bật khóc. Nhưng nàng là cô nương quật cường, không dễ gì yếu thế, nghĩ thầm rằng ngươi không không muốn ta tới gần, ta lại càng muốn tới gần, dù sao đừng mơ tưởng ta ly khai ngươi.
Suy nghĩ, người đã bổ nhào về phía trước, vừa vặn áp vào trước ngực Bạch Mộc. "A Mộc, ta làm thê tử của chàng được không?" Nguyên bản chỉ là một câu nói tùy ý, ai ngờ nói ra nàng mới biết được đó đúng là chờ mong của chính mình.
Bạch Mộc dường như không hề có cảm giác đối với yêu thương nhung nhớ của nhuyễn ngọc ôn hương, hắn đột ngột nâng cánh tay chỉ lên bầu trời, hỏi: "Có sao hay không?"
Nhã An sợ run một chút, do dự nhìn hắn, lúc này mới phi thân qua nằm ngửa trên mặt đất giống như hắn, nhìn thấy trời cao rộng lớn tràn ngập tinh nguyệt tranh nhau phát sáng, tâm hồn liền bị hấp dẫn.
"Có, rất nhiều, rất sáng. Còn có ánh trăng, là trăng khuyết, giống như ngọc đao." Lòng của nàng trở nên mềm nhũn, thanh âm ôn nhu như nước.
Bạch Mộc ừ một tiếng, biết đã thành công rời đi lực chú ý của nàng, lập tức không nói gì tiếp. Hắn không có thói quen tùy tiện hứa hẹn với người khác, hơn nữa vẫn còn một lý do là hắn không tính nhận thức nữ tử xa lạ.
"Nguyệt nhân huyền tại long thiên sơn. . . . . . Sắc như lưu thủy tự băng tuyền"(**) Nữ tử bên cạnh đột nhiên nhẹ nhàng xướng lên một khúc, tiếng ca thấp mà mềm mại uyển chuyển, làm lòng hắn không khỏi rung động một chút.
"Ngươi tên là gì?" Một khắc kia hắn thốt ra, ngay cả chính hắn cũng thấy hoảng sợ, đây là lần đầu hắn chủ động hỏi tên một nữ nhân. Bất quá, cũng chỉ là thế mà thôi, sự thất thường trong nháy mắt này hắn không hề để tâm.
Tiếng ca ngừng lại, Nhã An nhìn những đốm sáng nhỏ chi chít trên bầu trời đêm, không biết là nên cao hứng hay khổ sở. Nàng đã từng nói qua tên mình cho hắn, thế nhưng hắn lại quên, nguyên bản nàng nên vì thế mà tức giận, nhưng mà nghĩ đến hắn rột cuộc bắt chuyện với nàng, khá hơn lúc trước nhiều, nên việc hắn có nhớ tên của nàng hay không tựa hồ không quan trọng, huống chi thời điểm đó bọn họ mới quen biết.
"Nhã An." Nàng trả lời, khóe môi không tự chủ mà cong lên, đột nhiên trong tâm thực muốn nghe được hắn gọi tên của nàng.
Ai ngờ Bạch Mộc không như nàng mong muốn lặp đi lặp lại hai chữ kia, mà lẳng lặng nằm ngửa, hô hấp nhỏ đều đặn, giống như đang ngủ.
Có lẽ là quá mệt mỏi đi. Nhã An khe khẽ thở dài, thoáng xích gần về phía hắn, vẫn chăm chú nhìn vào ánh sáng tinh tú trên bầu trời, hồi tưởng lại những ngày vừa qua, cảm giác so với một năm còn muốn dài hơn, một đêm ngắn ngủi kia, sinh mệnh của nàng hoàn toàn thay đổi. Tương lai sẽ như thế nào? Nàng ít nhiều có chút mờ mịt. Tuy rằng hạ quyết tâm phải đi theo Bạch Mộc, nhưng mà đến tột cùng hắn nghĩ gì, nàng lại không hề biết.
Đêm thực yên tĩnh, chỉ có thanh âm con ngựa khẽ gặm cỏ, Nhã An dần dần cũng chìm vào giấc ngủ.
Tỉnh lại đã là sáng sớm, mây rất dày, thái dương từ phía chân trời lộ ra những tia sáng. Bạch Mộc đã thức dậy, đang đứng bên cạnh con ngựa, nhẹ nhàng vuốt ve nó, dường như đang đăm chiêu. Góc mặt hắn dưới ánh nắng ban mai, thanh dật tuấn mĩ hư hư ảo ảo.
Nhã An mím môi, cơ hồ ngừng hô hấp. Một khắc kia, nàng lần đầu tiên tinh tường ý thức được chính mình sợ hãi. Sợ thân phận hắn không bình thường, sợ hai mắt hắn sau này có thể nhìn thấy, liền không cần nàng. . . . . .
"Tỉnh?" Mắt của Bạch Mộc tuy rằng không thể nhìn, lỗ tai lại linh mẫn cực kỳ, dựa vào hơi thở biến đổi kia của Nhã An liền biết nàng đã tỉnh dậy.
Nhã An chấn động, thu hồi tâm tư tán loạn, miễn cưỡng cười cười, "Đúng vậy." Trừ lần đó ra, thế nhưng không biết nên nói gì cho tốt.
Bạch Mộc tự nhiên không biết nàng suy nghĩ gì, nhún người nhảy, nhẹ nhàng chuẩn xác dừng trên lưng ngựa, giục ngựa bước đi thong thả đến trước mặt nàng.
"Tỉnh liền đi." Hắn vươn tay, thản nhiên nói.
Nhắm mắt lại, Nhã An hít sâu một hơi, đem sợ hãi kia mạnh mẽ áp chế, tay đặt vào bàn tay dày rộng kia, sau đó liền được kéo lên ngựa.
Tay hắn ôm lấy thắt lưng nàng, nàng dùng mắt mình thay thế cho mắt hắn, nhưng mắt của nàng trừ bỏ thảo nguyên mờ mịt, thế nhưng lại không thấy được con đường phía trước.
Ánh mặt trời xuyên phá tầng mây, rơi xuống vùng thảo nguyên, hai người một ngựa dưới nắng vàng hướng đám người địa phương tụ tập chạy như bay tới.
Nàng phải cùng hắn ở một chỗ. Trong tiếng vó ngựa, nhìn mặt cỏ không ngừng lùi về phía sau, Nhã An bỗng nhiên nảy lên ý niệm này trong đầu, nguyên bản lòng lo sợ cùng nghi hoặc nhất thời buông xuống.
Vô luận như thế nào, nàng phải cùng hắn ở chung một chỗ.
Một khắc kia, nàng quật cường gần như cố chấp.
(*) đọc Diệm Nương để biết thêm chi tiết
(**) lời bài hát, đại khái nghĩa là trăng vắt trên bầu trời, màu tựa nước từ băng tuyền