Edit: Cơ Hoàng
Lâm Bạch Dư vừa định mở miệng nói chuyện, một luồng cảm tình mênh mông mãnh liệt từ đáy lòng bỗng thổi quét đến, suýt thì làm Lâm Bạch Dư bị lạc trong đó. Nàng phải mất thật nhiều tâm trí mới đè nén được phần tình cảm này xuống. Sau đó, nàng lại rút ra một tia tình cảm, giống như kéo tơ tằm vậy, từ từ cảm nhận. Bởi vậy, nàng không nhận ra rằng sau khi không thấy nàng trả lời, trên mặt Andy bộc phát ra sự phẫn nộ và khổ sở. Andy lau sạch nước mắt bên má, xông ra khỏi phòng bệnh của Lâm Bạch Dư.
“Tên khốn này!” Andy đấm một phát lên mặt Charice, “Tên khốn, sao mày không bảo vệ Angela? Sao mày lại để Angela bảo vệ cho mày? Sao mày dám lái xe nhanh như vậy? Nếu mày không lái nhanh như vậy, tai nạn đã không xảy ra rồi...”
Andy cứ mắng một câu là lại đấm một phát. Từng nắm đấm nện xuống da thịt, gương mặt anh tuấn của Charice nhanh chóng bầm dập, biến thành đầu heo. Charice không phản kháng, để mặc Andy đánh mình. Hắn cũng rất tự trách, nếu không phải tại hắn, Angela sẽ không bị đứt mất một chân. Cuộc đời của cô ấy, tiền đồ của cô ấy, toàn bộ bị hắn hủy diệt rồi. Hắn thà rằng mình mới là người bị gãy chân!
“Andy, đừng đánh nữa.” Các đồng đội trong câu lạc bộ Tennis vội tiến lên ngăn Andy lại, “Nếu còn đánh nữa, Charice sẽ bị cậu đánh chết đấy.”
“Hắn ta xứng đáng bị như vậy.” Hai mắt Andy bốc hỏa, “Nếu không phải tại hắn, thì sao em gái tôi lại mất chân được? Sao em gái tôi lại trở thành dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc mà nằm ở bệnh viện như vậy? Đáng ra lúc này em gái tôi phải đang hăng hái chuẩn bị cho kỳ thi vào học viện âm nhạc Julia mới đúng. Tại hắn cả, là hắn huỷ hoại em gái tôi.”
“Andy, Charice cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy. Đây là chuyện ngoài ý muốn.” Đồng đội khuyên nhủ. Tuy rằng bọn họ cũng cảm thấy khổ sở cho Angela, nhưng so với Charice, bọn họ càng quan tâm người đồng đội sớm chiều ở chung này hơn.
“Các cậu đều đứng về phía Charice đúng không?” Andy trừng mắt nhìn các đồng đội.
“Không phải chúng tôi đứng về phía Charice, mà chúng tôi cảm thấy đây là một chuyện ngoài ý muốn. Charice cũng không muốn chuyện này xảy ra, Andy, cậu bình tĩnh lại đi.” Một người đồng đội đáp.
Andy trừng người nọ: “Nếu em gái của cậu bị cưa mất một chân, cậu có thể bình tĩnh như vậy không?”
“Tôi không có em gái.” Cho nên cậu ta không hiểu được tâm trạng lúc này của Andy.
“Tất cả các người đều giúp đỡ hắn đúng không?” Andy căm giận nhìn quét qua mọi người một vòng. Hắn đã nhìn ra, toàn bộ đồng đội của hắn đều đang đứng về phía Charice. Cũng phải thôi, ở câu lạc bộ tennis, Charice là chủ lực tuyệt đối, hắn luôn bị Charice đè ép một đầu, “Nếu đã như vậy, tôi sẽ rời khỏi câu lạc bộ tennis.”
Andy hoàn toàn cắt đứt với câu lạc bộ tennis, trong kịch bản cũng có tình tiết như vậy. Người trong câu lạc bộ tennis đều đứng về phía Charice, khiến Andy tức giận bỏ đi. Kết quả, Charice cũng áy náy với Angela nên rời khỏi câu lạc bộ tennis. Điều này khiến người trong câu lạc bộ tennis hối hận không thôi. Cả hai chủ lực của câu lạc bộ tennis đều rời đi, từ một câu lạc bộ tennis mạnh nhất cả nước, biến thành câu lạc bộ lót đáy, từ đó không thể quật khởi được nữa.
Lâm Bạch Dư mất cả ngày mới cảm thụ được hết tình cảm mà Angela lưu lại trong thân thể. Có tình yêu đối với Charice, là sự sợ hãi đối với tương lai, là sự khổ sở sau khi tỏ tình với Charice rồi bị từ chối, cũng là sự tự ti và tuyệt vọng khi biết mình bị chặt đứt một chân... Lâm Bạch Dư phun ra một ngụm nước, duỗi tay lau sạch mồ hôi lạnh trên trán. Cảm tình của Angela quá mãnh liệt, khiến nàng suýt chút nữa thì bị đồng hóa. May là có hệ thống trợ giúp nhắc nhở, nàng mới có thể thuận lợi áp xuống và giải quyết những cảm xúc đó.
(Hệ thống said: Bổn hệ thống là một hệ thống tốt, toàn tâm toàn ý phục vụ Ký chủ).
Những cảm xúc đó được nàng cất trong một góc trí nhớ, sau này lúc đóng phim có thể giải phóng ra, chắc chắn sẽ giúp nàng diễn tốt nhân vật Angela này. Nhưng hiện tại, nàng chỉ muốn thay Angela sống một cuộc sống thật tốt. Tình yêu không phải là toàn bộ cuộc sống, có rất nhiều người thân tàn nhưng rất kiên cường, sao nàng không trở thành một người trong số đó?
Chờ đến khi Andy mang cặp l*иg giữ ấm đi vào bệnh viện, đã nhìn thấy em gái của mình bày ra dáng vẻ và tinh thần hoàn toàn khác so với bình thường.
“Angela?” Andy không xác định, kêu lên.
“Anh.” Lâm Bạch Dư quay sang mỉm cười với Andy. Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu lên khuôn mặt của nàng, lúc này trông Lâm Bạch Dư giống như một vị thiên sứ vậy.
“Angela, có phải em lại bị cái gì kí©h thí©ɧ không?” Andy kinh hồn táng đảm hỏi.
“Vâng, đúng là bị một ít kí©h thí©ɧ.” Lâm Bạch Dư gật đầu. Đến khi tay Andy đã sắp động tới chuông báo động, Lâm Bạch Dư mới cười nói, “Anh, đừng căng thẳng, em nghĩ thông suốt rồi. Vì em cứu người nên mới bị đứt một chân, đây là một cái huân chương rất vĩ đại. Em không nên khó chịu vì nó, mà phải kiêu ngạo. Bởi vì em là anh hùng.”
“Angela...” Andy trợn mắt há hốc mồm, em gái mình chịu kí©h thí©ɧ quá lớn, nên choáng váng rồi?
“Em không ngốc.” Lâm Bạch Dư bất đắc dĩ nói.
Andy ngây ngốc: “Anh nói ra rồi sao?”
Lâm Bạch Dư gật đầu.
Andy lại luống cuống tay chân: “Angela, anh không nói em ngốc, anh chỉ nói em có gì đó không bình thường, cũng không phải nói như vậy, ý anh là, ý anh là...”
Lâm Bạch Dư cười: “Anh đừng lo, em hiểu mà.”
Andy ngây ngốc, nhìn chằm chằm Lâm Bạch Dư: “Angela, em thật sự không bị gì hả?”
“Đương nhiên là không rồi. Em chỉ nghĩ thông suốt mà thôi.” Lâm Bạch Dư nói, “Thật ra ông trời vẫn còn thương em lắm, chỉ bắt em bị đứt một chân thôi. Không đứt tay, em vẫn có thể kéo đàn violon được mà.”
“Em, em nghĩ được như vậy thì tốt rồi.” Andy nhẹ nhàng thở ra, “Angela, em yên tâm, anh sẽ chăm sóc cho em thật tốt.”
“Vâng, em tin anh.” Trong lòng Lâm Bạch Dư ấm áp. Nàng chưa bao giờ được cảm nhận loại tình cảm anh em thuần khiết này, nó thực ấm áp, thực tri kỷ.
Cửa phòng bệnh bị gõ vang, hai anh em nhìn về phía cửa, chỉ thấy Charice mặt vẫn xanh tím đi đến.
“Mày tới đây làm cái gì?” Andy quát Charice, tiến lên định đuổi hắn ra khỏi phòng bệnh.
“Anh.” Lâm Bạch Dư lên tiếng ngăn Andy lại. Nàng quyết định sẽ nói rõ với Charice ngay bây giờ, từ đây về sau hai người sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa, “Anh, anh ra ngoài chờ em một chút đi, em có vài lời muốn nói rõ ràng với Charice.”
“Angela.” Andy lo lắng cho em mình, không muốn rời đi. Nhưng Lâm Bạch Dư trừng Andy bằng ánh mắt rất kiên định, Andy chỉ đành uể oải ra khỏi phòng bệnh, nhường không gian lại cho em gái mình và Charice.
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Sau khi trong phòng chỉ còn lại mình và Lâm Bạch Dư, Charice cắn răng nói ra quyết định mà hai ngày nay hắn luôn tự nhủ. Nhưng trong ánh mắt hắn lại mang theo sự khổ sở.
Lâm Bạch Dư nhìn chằm chằm Charice, lúc này nàng còn khổ sở hơn Charice nhiều, đó là tình cảm thuộc về Angela. Dáng vẻ muốn phụ trách nhưng lại cực kỳ thống khổ kia đã gây kí©h thí©ɧ mạnh đến cảm xúc của Angela. Chẳng lẽ Charice không muốn nhìn thấy nàng đến như vậy sao?
Lâm Bạch Dư tinh tế cảm thụ cảm xúc lúc này của Angela. Sau khi cảm nhận rõ loại tình cảm này, nàng lại tiếp tục phong ấn chúng nó. Ngẩng đầu lên, biểu cảm lạnh nhạt, nói: “Không cần, tôi không cần anh chịu trách nhiệm.”
“Angela, tôi nói rất nghiêm túc.” Charice cho rằng Lâm Bạch Dư đang tức giận nên mới nói móc như vậy, lại mềm giọng, “Là tôi hại em mất đi một chân, tôi sẽ không trốn tránh. Đây là trách nhiệm của tôi, tôi sẽ chăm sóc em suốt quãng đời còn lại.”