Editor: Achlys
Wattpad: @AchlysDo
Sau hôm đó, Dư Lạc Đồng vô cùng tự giác giữ khoảng cách nhất định với Hạ Lâm, cho dù học cùng một lớp, trừ khi là giáo viên gọi trả lời câu hỏi, nếu không thì Hạ Lâm gần như không cảm nhận được sự tồn tại của cậu ta.
Mà quan hệ của Tống Diên và Dư Lạc Đồng cũng có chút hoà hoãn, Dư Lạc Đồng vì muốn cảm ơn Tống Diên giúp cậu tìm được việc làm mới, đề nghị sẽ mời Tống Diên một bữa "đại tiệc" ở nhà ăn trường.
Tống Diên cảm thấy mình mượn hoa hiến Phật, cũng không thể thản nhiên nhận lời được, vì vậy hắn lén hỏi Hạ Lâm có muốn đi cùng không, Hạ Lâm giễu cợt nhìn hắn: "Cậu muốn tôi đến với thân phận gì?"
Tống Diên sờ mũi, ngượng ngùng bỏ đi.
Thời gian sau, Tống Diên và Dư Lạc Đồng không đến quấy rầy Hạ Lâm nữa, giúp cho cậu cuối cùng cũng có thể sống một cuộc sống mà mình mơ ước: Mỗi buổi sáng đến lớp trước nửa tiếng, mỗi tối rời lớp mượn nửa tiếng, trong lúc học nếu không phải đi vệ sinh thì là làm bài tập. Cả người luôn ở trong trạng thái biệt lập, không có chuyện gì tạp nham có thể khiến cậu phân tâm.
Đợt thi tháng đầu tiên sau khi mới nhập học, Hạ Lâm từ đứng thứ 23 ở kì trước, ngay lập tức nhảy lên vị trí thứ 5, đồng thời cũng đứng thứ 30 toàn trường, thiếu chút nữa thì kinh động đến hàm dưới của chủ nhiệm lớp.
Đương nhiên là chủ nhiệm lớp sẽ không bỏ qua tấm gương học tập điển hình này, nắm được cơ hội tốt, mỗi lần lên lớp đều khen ngợi Hạ Lâm tung trời, khiến cho Hạ Lâm thấy rất phiền.
TruyenHDCuối tuần sau khi công bố thành tích thi tháng đó, Hạ Lâm xếp một đống đề mô phỏng, ở nhà vùi đầu trong một biển bài tập của mình.
Đến hơn bảy giờ tối, Hạ Lâm nhận được điện thoại của Tống Diên: "Hạ Lâm, cậu còn nhớ hôm nay là ngày gì không?"
Hạ Lâm nhíu mày: "Cậu uống rượu hả?"
Tống Diên lặp lại một lần nữa: "Tôi hỏi cậu còn nhớ hôm nay là ngày gì không."
Đương nhiên là Hạ Lâm nhớ hôm nay là ngày gì.
Ngày này kiếp trước, Hạ Lâm đã chuyên tâm chuẩn bị một món quà sinh nhật cho Tống Diên, kết quả là không thể tặng được.
Ở kiếp này, quà đã không còn nữa, bởi vì cũng không cần nữa.
"Tôi không nhớ." Hạ Lâm cầm chặt bút trong tay, giọng cũng rất bình thản, "Tôi đang làm đề, cậu có chuyện gì không?"
"Hôm nay là sinh nhật của ông đây đấy!" Tống Diên quát lên ở đầu dây bên kia, "Hạ Lâm, cái đm cậu, cậu đúng là đồ không tim không phổi, đến cả sinh nhật của ông đây mà cậu cũng quên được, cậu đã quyết tâm muốn tuyệt giao với ông đây rồi đúng không?"
Hạ Lâm cầm điện thoại im lặng trong chốc lát, khi lên tiếng lần nữa, giọng vẫn rất bình thản: "Dư Lạc Đồng đâu, gần đây không phải cậu ta vẫn ở bên cạnh cậu sao, để cậu ta đón sinh nhật với cậu..."
"Đừng có nói đến người khác với tôi," Tống Diên gắt gỏng cắt ngang lời của cậu, "Hạ Lâm, tôi chỉ hỏi cậu một câu thôi, cậu có còn coi tôi là anh em nữa không?"
Hạ Lâm không nói gì.
Tống Diên tiếp tục nói: "Tôi vẫn đang chờ cậu ở chỗ cũ, tôi sẽ chời cậu đến mười hai giờ đêm. Nếu như qua mười hai giờ mà cậu không tới, tôi... từ nay về sau tôi sẽ không để ý tới cậu nữa."
Nói xong, hắn vô cùng ngang ngược ngắt điện thoại.
Hạ Lâm nhìn điện thoại di động, hơi nhíu mày.
Cậu cũng không sợ lời uy hϊếp của Tống Diên là sẽ tuyệt giao với cậu, vì đó là mục đích chính của cậu.
Chỉ là, nghe giọng của Tống Diên, hình như đã say lắm rồi, cậu lo rằng nếu như để mặc Tống Diên một mình ở đó, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện thôi.
Tống Diên nói "chỗ cũ", là một sân thượng ngoài trời của một toà nhà thi công dở lâu năm.
Lúc nhỏ, cậu và Tống Diên từng coi chỗ đó là trụ sở bí mật của hai người, lần nào trốn học cũng sẽ trốn đến đấy chơi nửa ngày, đến cả Chu Sóc cũng không tìm ra bọn họ.
Sau khi lên cấp ba, bọn họ dần dần ít đến đó, Hạ Lâm cũng sắp quên mất sự tồn tại của nó, lại không ngờ lần sinh nhật này Tống Diên lại đột nhiên chạy tới nơi đó.
Sau khi do dự, Hạ Lâm thở dài, đứng lên, cầm áo khoác đi ra khỏi phòng ngủ.
Phòng Chu Sóc ở ngay bên cạnh phòng Hạ Lâm, thấy Hạ Lâm đột nhiên mở cửa đi ra ngoài, hắn không kịp hỏi gì, vội vàng mặc áo khoác cùng đi xuống tầng với cậu.
Hạ Lương đang xem tin tức trong phòng khách dưới tầng, thấy hai người một trước một sau chạy đến, nghiêng đầu hỏi: "Đêm rồi còn định đi đâu nữa?"
"Chỗ Tống Diên có chút việc gấp," Hạ Lâm không quay đầu, nói, "Em sẽ về sớm thôi."
"Chu Sóc." Hạ Lương không gọi Hạ Lâm dừng lại được, không còn cách nào khác là gọi Chu Sóc lại, "Bảo chú Đằng lái xe đưa hai đứa đi, đi buổi tối nguy hiểm lắm."
"Vâng vâng." Chu Sóc ngơ ngác, lập tức gật đầu đáp lại.
Chú Đằng coi như là một nửa vệ sĩ của Hạ Lương, Hạ Lương không thích đi đâu cũng có người đi theo, cho nên chỉ có lúc đi xe mới nhớ đến sự tồn tại của chú Đằng.
Editor: Achlys
Wattpad: @AchlysDo