Chương 5: Ngoại truyện 1

Chứng kiến toàn bộ câu chuyện tình yêu đầy nước mắt của chàng và nàng....

Ngọc Hoàng hỏi Diêm Vương:

- Ta an bài vậy có phải quá tàn nhẫn với hai người họ không?

Diêm Vương đi xong nước cờ mới chậm rãi đáp:

- Có!

Ngọc Hoàng thở dài...

Diêm Vương tiếp:

- Ta biết huynh cũng vì muốn tốt cho Thập nhị công chúa và cháu trai ta! Trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc ấy mà huynh không lập lời nguyền

" Tam Kiếp đọa đày, chia li ấy " thì chúng đã sớm hồn tan phách lạc rồi!

Ngọc Hoàng:

- Cũng chỉ có đệ hiểu ta thôi!... Nhưng thật không ngờ tình cảm chúng giành cho nhau lại sâu đậm tới vậy. Ba kiếp luân hồi chúng đều tìm được nhau trong mênh mông biển người....mặc dù kết thúc đẫm nước mắt, nhưng cuối cùng cũng đã giải được lời nguyền rồi...

Diêm Vương cười ha ha:

- Đúng vậy ! Đệ thấy thật mừng cho đôi trẻ! Kiếp sau nếu chúng vẫn tìm thấy nhau thì....

......

Kiếp luân hồi kia.......

........ sinh - lão - bệnh -tử...

..... Quy luật của thế gian....

....Trăm năm một kiếp người....

.... mỗi giây, mỗi phút cứ một người chết đi là lại có một người sinh ra trên đời....

.... trăm năm qua đi, chàng và nàng lại hoàn kiếp người....

.......

Cô bé, cậu bé cùng nhau lớn lên trong cô nhi viện....

Cô bé sống nội tâm, ít nói, luôn giam mình trong khung trời riêng biệt....

Cậu bé tính tình hoạt bát, cởi mở, hòa đồng....

Cậu bé hơn cô bé 3 tuổi....cậu là một người duy nhất mà cô bé coi là bạn....

Thời gian trôi đi hai đứa trẻ lớn lên cùng bao kỉ niệm bên nhau thời niên thiếu....

Cô bé 18 tuổi, thi đỗ vào một trường đại học khá nổi tiếng....

Cậu bé 21 tuổi, đã là một nam ca sĩ nổi tiếng với giọng hát đặc biệt cùng ngoại hình đẹp trai, nụ cười tỏa nắng... đa phần fan hâm mộ của cậu là các nữ sinh....

Có nhiều cô gái đã dũng cảm công khai tỏ tình với cậu nhưng đều bị từ chối....

... bởi trong lòng cậu chỉ có cô bé...

...........

Đúng sinh nhật lần thứ 18 của cô bé....

...Hắn tổ chức cho cô một bữa tiệc sinh nhật rất lãng mạn với đông đảo bạn bè của hắn và cô....

.... khi bữa tiệc đến hồi cao trào, hắn tặng cô một bó hoa hồng với 999 bông kèm theo lời tỏ tình lãng mạn....

.... cô bất ngờ...

.... cô cũng thích hắn....

.... nhưng.....cô sợ khoảng cách giữa cô và hắn ở hiện tại...

....hắn như vì sao sáng nhất trên bầu trời....

Còn cô thì chỉ là một bông hoa đồng nội nhỏ bé....

... Cô muốn hắn cho cô thời gian suy nghĩ...

.... hắn gật đầu đồng ý....

- Anh sẽ đợi em!

......

Ngày mà cô định nói với hắn lời đồng ý làm người yêu của hắn...

Thì cô nhận được một tin nhắn từ số điện thoại của hắn:

" Em không cần phải suy nghĩ nữa! Anh mệt rồi!Anh đã có một người khác để yêu thương! Em hãy tìm cho mình hạnh phúc thật sự của em đi nhé!"

Đất trời như sụp đổ....

Cô thấy mất niềm tin vào cuộc đời...

Cô buông xuôi tất cả...

Cô muốn đi đến một nơi khác, nơi mà cô sẽ không nghe, không nhìn thấy những tin tức về hắn nữa...

Trước khi rời đi, cô đã về cô nhi viện, nơi in dấu bao kỉ niệm.... cô gửi lại cho hắn một bức thư... rồi cô dời đi với trái tim đau đớn....

Hắn tìm đến kí túc xa nơi cô ở, nhận được tin cô đã xin bảo lưu kết quả và đi đâu không rõ....

Hắn kinh ngạc....

Hắn gọi điện cho cô, thì số điện thoại đã bị khóa....

Hắn chạy đi khắp nơi tìm cô, đều không thấy...hắn nhờ những mối quan hệ của mình để mở rộng tìm cô, cũng không có kết quả....

Buồn bã, hắn bỏ bê công việc....

... hắn cứ đi, cứ đi như người vô hồn....khi tỉnh lại hắn thấy mình đã đi đến trước cổng cô nhi viện khi xưa....

Hắn nhận được bức thư của cô gửi lại cho hắn:

" Anh à,chúc mừng anh đã tìm được người mà anh thật sự yêu thương...chúc anh mãi hạnh phúc bên người đó.

Em thấy sống ở đây ngột ngạt quá, em sẽ đi xa một thời gian... khi nào ổn định em sẽ liên lạc với anh sau. Em sẽ tự biết chăm sóc tốt cho bản thân, anh không phải lo lắng đâu.

Em gái của anh!"

Cầm bức thư trên tay, mắt hắn nhòa đi theo từng dòng chữ....

Tại sao?? Tại sao lại như vậy? Hắn không hiểu gì hết....

CÒN TIẾP.....