Chương 37: Chương 37

Cháp 41:

Sân bay quốc tế – Tokyo…

Akira là người được phận công đi đón hắn, tất nhiên người phân công ở đây ko ai khác chính là nó.

_Sao các người lần lượt kéo qua đây hết vậy?? – Akira nhăn nhó khi thấy hắn.

_Tôi muốn vậy. Anh cản được sao???

_Thôi được rồi, tôi rõ tính thiếu gia quá mà!! Chúng ta về nhà thôi!!

_Khoan. Anh mang hành lí về nhà cho tôi đi, tôi phải đến 1 nơi!

_Thiếu gia à…

_Sao?? – hắn liếc Akira, ánh mắt sắc lẻm khiên anh ko khỏi rùng mình

_Đi đường thượng lộ bình anh – Akira cười trừ.

Hắn nhanh chóng bắt taxi

_Quí khách…

_Tới bệnh viện JK!! Đừng hỏi nhiều, chạy nhanh lên!! – hắn cắt ngang.

Gã tài xế nhăn mặt nhìn hắn rồi cũng nhanh chóng cho xe chạy nhanh tới bệnh viện JK.



_Xin hỏi, bác sĩ Mako còn làm ở đây ko ạh?? – hắn hỏi 1 cô y tá.

_Còn ạh!! Hiện giờ bác sĩ đang ở văn phòng!! Anh cứ đi thẳng, tới thang máy thì lên thẳng tầng 7, văn phòng của bác sĩ Maki nằm ở bên trái thang máy, có đề tên phòng, cậu cứ thong thả mà tìm!! – cô ý tá xổ 1 tràng.

_Oh, cám ơn!!

Hắn nhanh chóng chạy tìm văn phòng của bác sĩ Maki.

Đó là 1 ông bác sĩ già lọm khọm nhưng mắt vẫn còn tinh, tai vẫn còn thích và tay chân vẫn còn nhanh nhẹn, linh hoạt lắm.

Thoạt nhìn thì tưởng ông rất chậm chạp, nhưng khi tiếp xúc ms biết ông ko như vẻ bên ngoài già khú đế của mình.

_Hello Sir!! – hắn chào vị bác sĩ già.

_Chào cậu!! Mời cậu ngồi!!

_Vâng. Tôi muốn hỏi bác sĩ 1 chuyện!!

_Cậu cứ tự nhiên!! – vị bác sĩ nhún vai.

_Vâng, tôi muốn hỏi về cặp song sinh ngày 13/11 của 17 năm trước!!

_À, là cặp song sanh 1 nam 1 nữ của 2 vợ chồng tập đoàn K&T chứ j???

_Vâng… đó đúng là 1 cặp song sinh sao bác sĩ??

_Đúng rồi. Tôi còn nghe được, ông Trương đặt cho cậu con trai là Hoàng Kha, còn cô con gái là Phương Điệp!!

Trời đất xung quanh hắn như sụp đổ… tứ phía tối đen như mực… đúng nó là em sinh đôi của hắn rồi… hắn phải làm sao đây???

“Ko… có lẽ vị bác sĩ ấy già quá rồi nên lúc lẫn ấy mà!! Bình tĩnh!!” – hắn cố trấn an mình.

_Bác sĩ có chắc ko ạk??? – hắn nhìn ông bác sĩ, vẻ mặt đau khổ.

_Chắc chắn mà!! Nếu cậu ko tin tôi có thể cho cậu xem hồ sơ bệnh án!!

Nói rồi ông bác sĩ già lục lọi đống hồ sơ trong tủ, sau đó ông ta lôi ra 1 tập hồ sơ có vẻ đã cũ kĩ.

“Bệnh án – phu nhân tập đoàn K&T”

Đúng là của mẹ hắn rồi…

Hắn lật đi lật lại tập hồ sơ… đúng là sự thật rồi, sao hắn lại có thể là anh song sinh của nó cơ chứ??? Mọi thứ tan vỡ rồi…



Trở về nhà, hắn mang 1 khuôn mặt thất thần đầy vẻ tuyệt vọng đau khổ. Lần này hắn còn đau hơn cả lần nó rời xa hắn nữa… ko thể tin nổi.

Nó chạy từ trên phòng xuống khi thấy hắn bước ko nổi. Nó đỡ lấy tay hắn

.Hắn ngước đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn nó và hỏi, rõ từng chữ

_Cô-đã-biết-trước-rồi-đúng-ko???

_Biết trước??? Chuyện j?? – nó ngạc nhiên rồi chợt xám mặt lại – ko lẽ anh đã…

_Chuyện chúng là là anh em, là sự thật sao???

_Xin lỗi, đáng lẽ em nên cho anh biết trước!!

_TẠI SAO LẠI NHƯ THẾ??? TẠI SAO ÔNG TRỜI LẠI BIẾT CÁCH TRÊU ĐÙA CON NGƯỜI ZẬY?? TẠI SAO CÔ LẠI ĐẾN VS ĐỜI TÔI??? TẠI SAO LẠI LÀ EM GÁI TÔI?? TẠI SAO??? TẠI SAO??????

Hắn nắm lấy đôi bờ vai bé nhỏ của nó lay mạnh, miệng ko ngừng thét lên như tên điên.

_Em xin lỗi anh!! – nó cúi đầu.

Lòng nó đã đau lắm rồi, giờ hắn lại mang đến cho nó 1 nỗi đau khác nữa… hắn có thật sự thương nó ko vậy…

_Tôi sống tiếp để làm j đây?? – hắn nhếch mép.

_Anh đừng vậy mà… em xin anh! – nó ôm chặt lấy hắn.

Cũng may trong nhà giờ chỉ có nó vs hắn, THiên vs Akira đã đi gặp mặt đảng chim ưng, còn Trang cũng đi mua sắm rồi.

_Em nói đi chứ?? Anh sống tiếp để làm j đây????

_Anh đừng có nói zậy nữa!! Em đã đau lắm rồi, nếu anh thực sự thương em thì hãy sống tốt đi!!

_Sống tốt?? Em kêu anh lấy Hân rồi quên em đi sao??? Em thật vô tình!!

Nó ngồi thụp xuống đất… lòng nó bây giờ mới thật sự là tan nát. Nhưng nó cũng nhanh chóng gạt nước mắt, đứng phắt dậy rồi nói nhanh

_Đúng vậy. Anh cứ lấy vợ, còn em thì lấy chồng. Vậy là xong mọi chuyện!!

Hắn đứng hình khj nghe được lời nói tuyệt tình của nó.

_Em hay quá ha!! Được, nếu vậy thì anh sẽ lấy Hân. Anh sẽ về !!!

Nó ôm lấy miệng để ko khóc, nó đang cố gắng kìm nén cho nước mắt ko chảy ra ngoài, vì nếu như thế thì hắn sẽ ko thể quên nó được… nó ko muốn hắn phải đau khổ nữa… chỉ mình nó đau khổ là được rồi, nó ko muốn nhìn hắn đau… thật sự ko muốn chút nào…

… Nó thả người trên giường, nước mắt đầm đìa. Giờ thì tất cả hết thật rồi… nó phải làm sao đây??? Nó ko muốn mất hắn, ko muốn hắn quên nó… nó thật ích kỉ…

Nhưng nó có thể làm j đây??? Đó là anh trai của nó đó, là anh trai… có thể làm j được nữa… chẳng lẽ cứ cố chấp đi yêu anh trai của mình sao??? Nó ko thể làm cái chuyện phi đạo đức ấy được… nó phải cố gượng thôi…



Nó tới trường vs con mắt sưng húp lên vì khóc nhiều.

Shjn nhìn nó lo lắng

_Sizuka, bạn sao vậy??? Kẻ nào bắt nạt bạn???

_Mình ko sao!! Bạn đừng lo ình!!

Nó giở vở ra truy bài. Nhưg ko được 5p nó ngã lăn ra sàn nhà…

Ashe nhìn nó bàng hoàng ngạc nhiên, còn Shjn thì lo lắng đỡ nó dậy

_Bạn có sao mà!! Nói ình biết đi!!

_Mình đã nói ko sao mà!! – nó gắt là Shjn giật mình – ơ… mình xin lỗi!!

_Ko sao… mình ko làm phiền bạn nữa!! Nhưng có j thì phải báo ình biết đó!!

_Ừm, mình biết mà!!

Nó lồm cồm bò dậy, nhưng ko đủ sức nữa rồi… nó càng cố bò dậy thì lại càng cảm thấy mệt mỏi.

Ashe đến lúc này thì ko chịu nổi nữa rồi, hắn liền đứng phắt dậy

_Cô có chịu để cho người khác yên tâm ko vậy hả???

rồi bế nó lên (kiểu hoàng tử bế công chúa ý) đi 1 mạch vô phòng ý tế.

Hắn thả nó xuống giường 1 cách bạo lực rồi đi tìm thuốc.

_Cô có thấy nhức đầu ko? – Ashe hỏi, mặt đầy vẻ quan tâm.

_Hơi hơi!!

Hắn lấy thuốc sẵn tiện rót cho nó li nước

_UỐng đi!! Rồi nói cho tôi nghe có chuyện j xảy ra vs cô!!

Nó mỉm cười nhận lấy li nước từ tay Ashe… tự nhiên nó lại muốn nói hết lòng mình ra vs hắn.

Hít 1 hơi dài, nó từ từ kể cho Ashe từng chi tiết của câu chuyện. Ashe ko nói j, chỉ nghe nó kể và gật gù.

_Tôi… thực sự tôi phải quên anh ấy thôi!!!

Ashe ôm chầm lấy nó.

Nó bất ngờ, sau 2s định thần lại, nó luống cuống đẩy hắn ra nhưng ko thể, ko hiểu sao hắn mạnh quá, ghì chặt lấy nó khiến nó ko thể thở nổi

_Cứ để yên vầy đi!! Tôi sẽ làm cô cảm thấy thoải mái hơn.

Nghe vậy, nó ko đẩy nữa mà cũng ôm hắn. Thật kì lạ, tự dưng nó lại cảm thấy ấm áp quá. Đôi tay nhỏ nhắn của nó đặt trên bộ ngực săn chắc của hắn, tự dưng nó cảm thấy toàn thân mình nóng ran lên.

“Az, chắc là do bị hắn ôm lâu quá!!” – nó cố khống chế cảm xúc của mình.

Hơi thở của Ashe phả vào tai khiến nó nổi da gà, nhưng nó vẫn để yên.

Hình như… hình như… hình như là… đôi tay của Ashe siết chặt nó hơn thì phải… nhưng nó vẫn để yên.

Nó gục đầu vào vai Ashe, tận hưởng cảm giác được che chở, được an ủi.

“Giá mà cứ thế này thì hay quá!!... Á, mình đang nghĩ cái j vậy nè?? Bệnh hoạn quá!!!!”

“Có khi nào… có khi nào… mình thích hắn ko ta??? Cảm giác này thật giống vs cảm giác ở bên Kha lúc trước… nhưng, ko thể nào!! Mình vẫn đang đau khổ vì phải ct vs Kha mà… ko thể nào!!”

Đến lúc này thì nó đẩy mạnh Ashe ra… hơi bất ngờ nhưng hắn cũng thả nó ra, rồi nhẹ nhàng hỏi

_Giờ cô cảm thấy đỡ hơn chưa???

_Cậu bị cái j vậy?? Sao tự nhiên…

_Thì cô cứ trả lời đi!!

_Có chút chút!! Thôi mình lên lớp! Tôi ko muốn bỏ bài đâu!!

Nó phóng khỏi giường và nhanh chóng đi lên lớp… nó cố trấn tĩnh, khống chế cảm xúc của mình.

_Này, sao cô đi nhanh thế hả?? Chờ tôi vs chứ?? – Ashe bực mình gọi vs theo.

Nhưng nó ko để ý, đôi chân càng bước nhanh hơn vì biết Ashe đang bước theo sau lưng mình.

4 tiết học trôi qua 1 cách tẻ nhạt vì nó vs Ashe ko còn cãi nhau nữa, mỗi đứa lo theo đuổi 1 suy nghĩ khác nhau…

Nó thì vẫn còn chưa hết hồi hộp vì cái ôm của Ashe lúc đầu giờ, còn Ashe thì suy nghĩ 1 cái j đó…

… Hồi chuông báo hiệu giờ tan trường đã điểm, nó nặng nề xếp sách vở vô cặp rồi thất thuể lê bước ra khỏi lớp. Cả ngày nó cư xử rất lạ, ko giống nó của ngày thường nên Shjn rất lo cho nó. Cậu đứng chờ nó ở cổng trường. Vừa thấy nó vác cái xác nặg nề của mình ra là Shjn liền chặn đầu nó

_Bạn nhất định có chuyện mà!! Nói ình biết đi, chúng ta là bạn bè mà!!

_Ko sao đâu!! Chỉ là 1 chút vấn đề RIÊNG TƯ thôi!!

Nó nhấn mạnh 2 chữ “riêng tư”, cốt để Shjn ko hỏi nữa. Ko hiểu sao nó lại ko muốn kể chuyện này vs Shjn.

_Ukm, bạn ko nói thì thôi mình ko ép!! Hôm nay mình đi làm thêm lại nèk!! Bạn có đi cùng ko???

_Ko, nhưng tôi mình sẽ ghé cô nhi Beka, bạn về sớm được ko??

_Được thôi, mấy giờ bạn qua???

_Khoảng 6g, trễ lắm thì cũng chỉ là 6g15’!

_Ukm, mình biết rồi!! Thôi bạn về đi!!

Nó rời Shjn và đi nhanh về chiếc ô tô đen bóng loáng đang chờ. Akira nhìn nét mặt mệt mỏi của nó thì lo lắng lắm. Anh cất tiếng hỏi

_Tiểu thư có sao ko?? Mệt ở đâu?? Có cần đi bệnh viện ko??

_Tôi ko sao!! Giờ thì tôi muốn về nhà!!

_Nhưng tôi thấy…

_Sao tôi được nhiều người quan tâm quá vậy??? Có thể để cho tôi yên ko?? – nó gắt lên rồi chợt nhận ra mình hơi quá đáng nên liền hạ giọng – cho tôi về nhà!!

Akira nhìn nó khó hiểu, nhưng anh chỉ nhìn thôi chứ ko hỏi nữa. Anh nghĩ nó có vẻ ko thích đề cập tới chuyện này nên cũng chẳng thèm hỏi j thêm, ko khéo nó lại đánh cho anh 1 trận thì khổ.

Bên ngoài thì có vẻ là thế, nhưng thực ra trong lòng Akira rất lo lắng cho nó. Lỡ như nó có chuyện j thì anh phải ăn nó ra sao vs ông trùm kja đây?? Dù sao ở bên đây anh cũng được giao nhiệm vụ là người bảo hộ của nó… ko thể để nó có chuyện j được…

Cánh cổng sắt nặng nề mở ra. Về cùng lúc vs nó là ô tô của Trang.

Nói ms nhớ, con nhỏ này từ ngày qua đây lúc nào cũng đi shopping vs vũ trường, ko bao giờ chịu ở nhà đi học cả. Thiên nói vs nó càng lúc càng thấy Trang nhàm chán.

Nhưng nó thì ko hề muốn chuyện tình của 2 đứa này tan vỡ chút nào. Dù sao thì Trang cũng là em gái ruột của nó mà, và nó cũng thương Trang nhiều lắm.

_Chào em!! – nó mỉm cười mệt mỏi.

_Chào chị!! – Trang thờ ơ đáp lại nhưng chợt nhận ra sự mệt mỏi của nó, cô bé liền thay đổi thái độ – chị… chị bị sao zậy??? Bị đau ở đâu sao ko tới bệnh viện???

_Chị ko sao!! – nó xua tay – chỉ là thấy hơi mệt trong người thôi!!

_Chị, em xin lỗi… thời gian qua em đã ko tốt vs chị, ko tốt vs anh Thiên… em… em thực sự rất ân hận.

_Zậy hả?? Zậy sao ngày nào em cũng đi chơi hết zậy?? Sao ko chịu đi học??

_Em ko có đi chơi!! Em tới viện dưỡng lão giúp các cụ già!! Ko tin chị có thể hỏi bác tài!!

_Oh, zậy là chị hiểu lầm em rồi!!

_Hì, em ko thích đi học!! Em muốn làm từ thiện hơn, công việc đó khá thú vị!

_Hả?? Hồi giờ em có sở thích đó đâu?? Sao giờ…

_1 lần tình cờ, em đi ngang qua 1 viện dưỡng lão. Có 1 bà lão xách đồ rất nặg, em đã định lờ và đi luôn nhưng bị bà ta kêu lại và mắng cho 1 trận… nên em phải quay lại giúp bà ấy… rồi từ đó em thấy công việc ấy rất zui nên…

_Có cả chuyện em phớt lờ người ta rồi bị mắng nữa hả?? Nhưng thôi, em biết lỗi là tốt rồi. Em xin lỗi thằng Thiên đi, ko nó giận nữa cho coi!!

_Em biết rồi!!

Trang nhảy chân sáo vô nhà. Con nhỏ này bữa nay sao có cái sở thích trái ngược hoàn toàn vs tính tình của nhỏ vậy ta???

Nhưng Điệp rất zui mừng cho con em gái của mình, cuối cùng thì Trang cũng đã thực sự trưởng thành hơn rồi.

Đúng lúc đó, Thiên cũng vừa bước vô nhà

_Hi!! – nó cười, vẻ mặt có tươi hơn 1 chút.

_Ukm, zợ tui zề chưa?? Hôm nay phải dạy dỗ nhỏ ms được, ko thể để nhỏ đi chơi hoài zầy được!!

_Oh, nó ở trong nhà á!!

Thiên hồng hộc xông vô nhà vs vẻ mặt lạnh lùng chứ ko giận dữ như lúc trước.

Trang nghe động liền chạy xuống nhà, cô bé đang mong Thiên về để xin lỗi mà.

Mọi người – Akira, nó, Thiên và Trang – đã có mặt đầy đủ tại phòng khách.

Trang nhìn thẳng vào mắt Thiên, có lẽ khó khăn lắm cô nhỏ mới cất lên được tiếng xin lỗi, nhưng nghe rất “ngọt ngào” và “êm tai”

_Chồng iu ui, tha lỗi cho zợ nha!! Zợ biết zợ sai rồi, sai nhiều lắm!! Giờ zợ sẽ thay đổi theo ý chồng… zợ ko ghen bậy, ko cúp học, ko trốn đi chơi nữa… zợ sẽ ngoan ngoãn ở nhà làm zợ hiền của chồng!! Chồng tha lỗi cho zợ nha!!

Thật tình mà nói, sau khi nghe lời xin lỗi ngọt hơn cả mật kja, nó đã sém nôn ra nhà… nhưng may sao nó kìm chế được mình…

“Dù j cũng là lần đầu tiên phải đi xin lỗi 1 người khác trước mặt mọi người, mình ko nên làm bẽ mặt con nhỏ!” – nó thầm nghĩ.

Đúng lúc đó, có 1 người nhẹ nhàng mở cửa bước vô nhà…