Chương 7

Tuy rhật nực cười, nhưng bằng cách nào đó tôi đã có thể trở lại quá khứ. Ngay lúc đó, một suy nghĩ khác đã xuất hiện trong đầu tôi.

"Vậy thì, mình sẽ có thể bảo vệ Lombardy đúng không?", Tôi bật dậy khỏi chỗ ngồi và đi về phía cửa sổ.

Từ chỗ này, có thể nhìn thoáng qua tòa dinh thự chính 4 tầng khổng lồ của Lombardy và một số tòa nhà phụ được xây dựng xung quanh nó. Tôi cũng có thể nhìn thấy những vị khách, những người hầu và những người phụ tá làm việc trong biệt thự.

Tất cả những điều này đã biến mất rất lâu trước đó. Trong ký ức, tôi đã nhìn thấy cảnh các hiệp sĩ hoàng gia niêm phong cánh cửa của ngôi biệt thự to lớn này ngay trước mặt mình.

"Đầu tiên, mình phải ngăn Viese trở thành gia chủ."

Với tư cách là gia chủ đời kế tiếp, ông ta đã nhận định phải ủng hộ Đại hoàng tử. Chỉ vì Rabini Angenas, mẹ của Đại hoàng tử và là hoàng hậu hiện tại của Đế chế Lamburgh cũng là em họ của vợ Viese, Seral. Với mối quan hệ thân thiết như thế, chắc chắn họ sẽ có xu hướng ủng hộ con trai của hoàng hậu lên vị trí thái tử.

Nhưng Đại hoàng tử là một kẻ không đủ sức mạnh để gánh vác quyền lực và trách nhiệm to lớn như vậy. Hơn nữa, bản thân Hoàng đế Jovanes cũng chưa bao giờ là một vị hoàng đế ngu ngốc.

Viese quá ngu để hiểu suy nghĩ của hoàng đế nên cuối cùng đã chọn ủng hộ cho Đại hoàng tử. Giá như ông ta không công khai tuyên bố sự ủng hộ của mình như thế. Không, thậm chí ông ta cũng không nên tìm mọi cách để hãm hại Nhị hoàng tử!

Nếu như thế, Lombardy vẫn sẽ an toàn.

Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ cố gắng thuyết phục Viese, nhưng rất nhanh sau đó, tôi đã nhận ra rằng, khuyên nhủ sẽ chẳng có ích gì. Nếu ông ta là một người dễ bị thuyết phục, thì ông ta đã không hủy hoại gia tộc trong một thời gian ngắn như vậy.

Nếu vậy thì phải có người khác trở thành gia chủ.

[Ta sẽ truyền lại gia đình này cho cháu...]

Tôi nhớ ông tôi luôn nói như vậy trong khi thở dài.

“Cháu…. Cháu có thể sao?” và tôi luôn cười khúc khích khi nghe được điều vô lí như thế.

Kiếp trước, tôi vẫn luôn hy vọng mình sẽ đá Viese ra khỏi cái ghế gia chủ và thay thế vào vị trí đó. Bởi vì ông ta chẳng làm được gì ngoài việc phá hoại, trong khi tôi đang giúp đỡ ông nội và gánh vác cả gia tộc này.

Thực ra, dù có làm gì đi nữa thì tôi cũng tự tin rằng mình giỏi hơn ông bác vô dụng của mình nhiều.

“Ít nhất thì mình sẽ không phạm phải sai lầm đó với nhị hoàng tử. Dù sao mình cũng biết chắc chắn rằng nhị hoàng tử sẽ trở thành hoàng đế, khi đó, Lombardy sẽ được an toàn…”

Chỉ cần tiến thêm một bước là có thể móc nối quan hệ với Nhị hoàng tử rồi, chưa kể tôi còn có ký ức về những gì sẽ xảy ra ít nhất trong 20 năm tới. Nếu tôi có thể tận dụng tốt những kiến

thức mình có, tôi có thể làm cho gia tộc Lombardy trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi có thể bảo vệ gia đình thân yêu của mình bằng chính đôi tay này. Chắc chắn là như thế.

"Cứ làm vậy đi."

Tôi sẽ không để Lombardy bị huỷ hoại, sẽ không để gia tộc huy hoàng với hàng trăm năm lịch sử bị chôn vùi.