Chương 14

12

Trong hôn lễ của tôi và Thời Hoài Tự, Du Vãn ngồi ở vị trí chủ tọa.

Cô ấy hầu như không động đến các món ăn.

Kính rượu mừng xong, Thời Hoài Tự ôn tồn nói: “Trước kia nghe Ninh Ninh nói, cô bảo là nếu người cô ấy kết hôn lần hai vẫn là tôi thì sẽ có chuyện gì đó xảy ra nhỉ.”

Bị hắn nhìn chằm chằm bằng ánh mắt thăm dò, cô ấy mới nhớ tới lời nói hùng hồn của mình: “Nếu lần hai vẫn là hắn ta, mình nguyện đứng trồng cây chuối ăn phân.”

Cô ấy nhìn tôi, tôi nhìn cô ấy.

Đôi bên nhìn nhau không nói gì.

Tôi chỉ thuận miệng kể nể, ai dè trí nhớ Thời Hoài Tự lại tốt đến vậy.

Du Vãn cười cười, bưng ly rượu lên: “Chuyện kia, đều là chuyện cũ rồi, tôi chỉ muốn nói một câu thôi… Chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”

Thời Hoài Tự mỉm cười: “Cảm ơn.”

Kính rượu xong, tôi theo sau Thời Hoài Tự, nói thầm: “Chuyện qua lâu rồi, anh để bụng làm gì?”

Hắn bật cười: “Anh tò mò thôi.”

“Có thật là tò mò không?”

“Thật mà.”

Tôi do dự một lát, rồi đột nhiên nhoẻn miệng cười: “Anh lại đây, kể cho anh bí mật này.”

Tôi ôm hắn thầm thì.

Thời Hoài Tự nhướng đôi lông mày tuấn tú, gương mặt tràn ngập ý cười.

Tôi cười đau cả bụng: “Anh nói là nếu cô ấy làm thế rồi kéo cả em ăn cùng thì phải làm sao? Thời tổng, anh không muốn mất mặt đâu nhỉ…”

Toàn hội trường vang vọng tiếng cười sảng khoái của tôi.

Thời Hoài Tự cứ đắm đuối nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng như sóng nước.

Tiệc cưới xong xuôi, khách mời có thể vui chơi ở khu nghỉ dưỡng bên bờ biển.

Trời chạng vạng tối, tôi thay áo cưới, mặc bộ quần áo rộng rãi, đội mũ chống nắng, Thời Hoài Tự nắm tay tôi tung tăng trên bãi biển.

“Ngày trước, anh hứa sẽ đi biển với em, cuối cùng vẫn không đi được.”

“Trước kia là khi nào nhỉ…”

“À! Lúc anh 38 tuổi.” Tôi buột miệng.

Thời Hoài Tự khẽ nhăn mặt: “Hơi già rồi.”

“Không già đâu!” Tôi nhếch miệng hồi tưởng, “38 anh vẫn phong độ lắm, trầm mặc hơn bây giờ, không cho người khác trêu chọc.”

Thời Hoài Tự của tuổi 38, điềm tĩnh hơn, có lẽ đó cũng là điểm khiến người khác phát cuồng.

Thời Hoài Tự đăm chiêu, phần còn lại của cuộc trò chuyện, hắn hơi lơ đễnh.

Đêm đến, vừa bước vào phòng ngủ, tôi đã bị “giam giữ”.

Hơi thở nguy hiểm ập đến, l*иg ngực nóng bỏng tới mức khiến tôi giật mình.

Rầm một tiếng.

Tôi bị khóa chặt.

Giọng Thời Hoài Tự trong trẻo lạnh lùng đã nhuốm mùi dụ.c vọ.ng. “Lão già kia có hiểu em không?”

Tôi ngơ ngác, mãi mới hiểu ra tại sao hắn lạ lùng như vậy.

Hắn đang ghen.

Tôi bật cười: “Này, anh…”

Thời Hoài Tự véo cằm tôi rồi nhìn vào gương, ánh mắt sắc như móc câu.

“Không ghẹo được à?” Hắn cười khẽ, “Đó là do hắn không được…”

“Ẹ, anh đừng nói vậy chứ.”

“Em còn nói đỡ cho hắn à?”

Ngữ điệu của hắn sặc sụa mùi dấm chua.

“Không phải”, tôi khóc không ra nước mắt: “Mười năm sau anh nhớ tới những lời này, anh có còn muốn chứng minh mình giỏi nữa không?”

Thời Hoài Tự tạm dừng lại, nghiêm túc nói: “Trên nguyên tắc mà nói thì đúng là như vậy.”

“Hai bên muốn phân cao thấp, người khổ chỉ có thể là em thôi…”

Hắn như mắt điếc tai ngơ, mặt không đổi sắc nhìn tôi: “Anh thực muốn để lão già kia nhìn xem…”

Tôi xấu hổ giấu mặt đi: “Anh đừng nói nữa.”

Thời Hoài Tự hôn tôi, không cho tôi cự tuyệt, hắn thấp giọng nỉ non: “Ninh Ninh, em là của anh.”

Đêm nay có lẽ là đêm hạnh phúc nhất của cuộc đời tôi.

Phải thừa nhận rằng, hắn khỏe hơn người đàn ông 38 tuổi nhiều, nhưng cũng không thể phủ nhận, hắn của tuổi 38 vẫn rất sung sức.

Đêm đã về khuya.

Ánh trăng xuyên qua rèm cửa, dừng lại nơi sườn mặt hắn.

Thời Hoài Tự đã ngủ say.

Tôi nhẹ nhàng ve vuốt khuôn mặt hắn, trong lòng ấm áp vô cùng.

Trước đây, tôi đã vô số lần ôm lấy Thời Hoài Tự 38 tuổi, cảm thán: “Nếu chúng ta bên nhau sớm hơn thì tốt rồi.”

Suốt 10 năm, chúng tôi dày vò nhau như hai người xa lạ.

Trong mười năm đó, tôi nghĩ, trái tim tôi cũng rung động rồi.

Có những hôm nửa đêm, hắn lặng lẽ đắp chăn cho tôi, trong một khoảnh khắc nào đó, tôi thực sự muốn ôm chặt lấy hắn, nói: chúng ta làm lành đi.

Nhưng ta.i nạ.n của Tống Diễn từ lâu đã trở thành cái nhọt trong lòng tôi.

Khiến tôi không muốn thừa nhận sự rung động của mình, bởi mỗi lần như vậy, cái nhọt ấy như cứa vào lòng tôi.

Nó nhắc nhở tôi, Thời Hoài Tự đã làm hại gia đình tôi.

Có lẽ do bị kìm nén quá lâu nên khi hòa giải, tình yêu cũng dâng trào mãnh liệt, để tôi trải qua quãng thời gian lãng mạn cuồng nhiệt ngắn ngủi.

Tôi đã thích hắn nhiều hơn tôi nghĩ nhiều.

“Ninh Ninh, sao thức rồi…”

Giọng Thời Hoài Tự còn hơi khàn vì chưa tỉnh ngủ.

Tôi ôm mặt hắn, nhích lại gần và đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên đó.

“Em yêu anh.”

Được ôm ấp bởi đôi bàn tay, trái tim Thời Hoài Tự lại đập loạn xạ.

Người đàn ông này…

Đúng là không trêu chọc được…

“Anh cũng yêu em.” Hắn đuổi bắt đôi môi đang chạy trốn của tôi, đổi khách thành chủ, khiến cho nụ hôn này thêm sâu hơn.

Tôi không chống đỡ nổi sự nhiệt tình đột ngột này của hắn.

“Ai, anh… Anh sao vậy?”

“Anh vừa mơ một giấc mơ.”

“Hửm?”

Thời Hoài Tự mở mắt ra, đáy mắt có thứ cảm xúc không hiểu nổi, giống như đang ngắm nhìn bảo vật của mình: “Tang Ninh, anh thật may mắn, chúng ta còn có hội được làm lại từ đầu.”

Đêm còn dài, ánh trăng e lệ, gió cũng cứ thế triền miên.

Hương thơm dịu dàng lan tỏa, rèm cửa bị thổi bập bùng theo tiếng chuông gió trong phòng, và cả.

Tiếng tim đập thay nhau vang lên trong thời khắc này.

Tôi như hóa thành biển cả dịu dàng vô hạn, ôm lấy ánh trăng, nhẹ nhàng nói nhỏ: “Anh yêu em từ bao giờ vậy? Từ lúc kết hôn à?”

Ánh trăng khẽ đáp: “Không phải, anh yêu em, từ rất lâu rồi.”

(Hoàn toàn văn)