Kiếp trước.
Đêm đã khuya, gió tuyết lạnh lẽo vẫn đang thổi không ngừng. Tiêu Vũ mặc một thân y phục màu tím, lẫn mình trong bóng đêm cô độc.
“Tiêu Vũ? Sao hắn lại tới đây?”
Ta lúc này đã là một linh hồn, bay lơ lửng, đang nhìn vị Tiêu đại nhân vừa mới hồi kinh kia trèo tường, khung cảnh quỷ dị vô cùng.
Sau đó cảnh trước mắt ta lại còn kí©h thí©ɧ hơn khi Tiêu đại nhân vậy mà đã dùng cả đêm để đào mộ ta, đem cái xác chưa kịp lạnh của ta trộm đi!
“Người này…có sở thích đặc biệt thật nha~!”
[Phiên ngoại: Kiếp trước 2]
Tiêu Vũ đem ta về chôn ở gốc cây hòe già bên ngoài thư phòng của hắn. Qua hai ngày, lại lệnh cho người xây thành một cái đình hóng gió, che mưa chắn gió cho ta.
Trên mộ ta không có lập bia, cũng không ai dám hỏi gì vì Tiêu Vũ hiện giờ vừa thăng chức Hình Bộ thượng thư.
Mấy ngày sau, Tiêu Vũ lại vội vàng chạy tới bãi tha ma.
“Chắc chắn là ở đây sao?”, hắn hỏi.
Ta cũng không biết vì sao linh hồn của ta có thể tự do đi khắp nơi, có thể ở Tiêu phủ, cũng có thể vẫn luôn đi theo Tiêu Vũ.
Bãi tha ma hôi thối…
Tiêu Vũ chỉ một nhúm vải màu lục, nhìn như một góc áo của hài cốt kia.
Hộ vệ của hắn gật gật đầu
“Bẩm đại nhân, đây là ngọc bội lấy ra từ hài cốt kia, chính là ngọc bội của tiểu cô nương Hương Thảo từng hầu hạ bên người Trương phu nhân trước kia, người hầu của Trương phủ đã xác nhận qua.”
“Tên hầu kia cũng xác nhận ngày nha đầu này bị tiểu thϊếp Lạc thị của Trương Nham cho người đánh chết đã mặc bộ y phục màu lục này!”
“Chính là nàng ta!”
“Mang người đi, tìm một chỗ sạch sẽ, chôn cất đàng hoàng.”
“Đã rõ!”
Tiêu Vũ vì ta mà đào mộ, trộm xác đem về, nay hắn lại còn bỏ công đi tìm hài cốt của Hương Thảo mà chôn cất lại cho tử tế.
Cái tên họ Tiêu này, ta và hắn không thân thiết, cùng lắm chỉ là hàng xóm thôi!
Hắn làm như vậy…..rốt cuộc là có ý đồ gì?
Lòng ta tràn đầy nghi ngờ!
[Phiên ngoại: Kiếp trước 3]
Ta vẫn luôn đi theo Tiêu Vũ.
Khi rảnh rỗi, Tiêu Vũ thường ngồi dưới gốc cây hòe bên cạnh mộ ta, nhâm nhi uống trà, đọc sách, làm thơ và vẽ tranh.
Đường đường là một Trạng Nguyên đỗ đạt, công thành danh toại, vậy mà sách hắn đọc lại không phải sách thánh hiền, chỉ toàn là những thoại bản dân gian kỳ quái.
*thoại bản: giống như tiểu thuyết hồi xưa
Tiêu Vũ tính tình cần kiệm, không bao giờ xa hoa vậy mà lại dám bỏ rất nhiều tiền để mua về trà Bích Loa Xuân thượng hạng.
Hắn ở dưới cây hòe già uống trà, mỗi lần đều rót cho ta một ly. Ta cùng hắn uống trà, cùng hắn đọc sách.
《 Dân gian quái đàm 》 thực sự thú vị một cách kỳ lạ hòa hợp cùng mùi thơm thượng hạng của Bích Loa Xuân, đem lại một cảm giác thư thái vô cùng.
Ta cũng xem hắn viết thơ vẽ tranh.
Tuy rằng hắn cũng không có viết gì bậy bạ nhưng cũng không phải là chuyện nghiêm túc, hàm nghĩa sâu xa gì.
Không biết vị cô nương mà Tiêu Vũ cất giấu trong lòng là ai?
Ngày thường nhìn hắn một vẻ chính nhân quân tử, vậy mà khi không có ai thì làm thơ vẽ tranh cũng tùy tiện vô cùng.
Là một thần tử luôn vì nước vì dân, vậy mà tranh vẽ của Tiêu Vũ lại chẳng có cảnh đẹp của giang hà xã tắc, trên tranh của của hắn chỉ có…ta!
Trong bức tranh, ta đang để mái tóc đen dài của một khuê nữ, tay cầm một viên kẹo nhỏ đi trên đường, mải mê ăn với khuôn mặt lấm lem và cười như một đứa ngốc!
Là một con ma, ta không thể không nghi ngờ rằng ta và Tiêu đại nhân mối hận thù nào đó mà ta không biết?
Sau đó, ta lại thấy hắn viết vài ba câu tùy tiện ở trên bức hoạ.
Nhân gian tiếu giai nhân
Tâm thượng chu sa chí
[……]
Đối cái kiểu này, ta làm ma cũng thấy sốc á!
[Phiên ngoại: Kiếp trước 4]
Năm thứ hai khi ta chết, hắn lại tấu lên trên chứng cứ Trương Nham phản quốc, thông đồng với địch. Trước khi bị chém đầu, Trương Nham đã giận dữ, trừng mắt hỏi Tiêu Vũ:
“Tiêu Vũ, ta có thù oán gì với ngươi mà ngươi nhất quyết phải đẩy ta vào con đường này?”
“Là ngươi đáng chết, một kẻ phản quốc hại dân, chết vạn lần vẫn chưa đền được tội của ngươi!”
Gia tộc họ Trương năm đó bị tru di cửu tộc, gia sản bị tịch thu. Hình Bộ Thị Lang Tiêu Vũ hiếm khi mới thấy hạ mình nhờ đồng liêu là Hộ Bộ Lang Trung Lý đại nhân, người phụ trách kiểm kê và lưu trữ lúc đó tìm giúp một cây trâm bằng ngọc màu xanh.
Lý đại nhân có tò mò hỏi, Tiêu Vũ cũng chỉ nhàn nhạt trả lời:
“Vật của cố nhân!”
Chính ta cũng đã xém quên đây là trâm ngọc hắn tặng ta năm mười ba tuổi.
Tuổi nhỏ khờ dại nên không biết rằng nam tử khắp nơi chỉ tặng trâm cài cho người ở trong lòng mình.
Kẻ si tình như Tiêu Vũ lại gặp phải đứa ngốc là ta.
Ta là đứa khờ dại.
Hắn là gã tình si.
[HOÀN]