Chương 1: Lời phán

“Cô có tin vào luân hồi chuyển kiếp không?”

Đó là câu hỏi người đàn bà đối diện hỏi hai cô gái nhưng đúng hơn là đặt ra cho người đang mặc chiếc vest nâu sáng. Cô ngơ ngác nghiêng sang bạn mình rồi lại nhìn người đàn bà kia, để có thể trả lời cô có chút trù trừ, lát sau bà ta nhẹ nhàng mỉm cười.

Đường vào thôn quê lấp đầy đá đỏ, đủ rộng để cho một chiếc xe bán tải chạy. Xung quanh bờ cây cối mọc um tùm, san sát mấy rặng dừa nước cao khoảng chừng tám mét. Đi vào sâu trong con lộ này có căn nhà tường nằm trơ trọi giữa đồng không mông quạnh. Dáng dấp cũ kỹ và thiết kế thuộc hạng ngày xưa, độ những năm bảy mươi, tám mươi của thế kỷ trước. Vừa bước vào mảnh sân lót gạch tàu liền bắt gặp một chiếc bàn thiên ở chính giữa.

Ngày hôm ấy, bộ phận công ty phái cử các nhà văn cùng đi thu thập nội dung cho chủ đề những điều kỳ lạ ở Việt Nam, trong đó có nhóm của hai nữ nhà văn ở tổ ba. Không chỉ mong muốn có được thông tin cho bài viết mà còn là minh chứng sự nổ lực đến cấp trên, thông qua lần này mong mỏi của hai cô là được thăng chức. Cụ thể tiêu đề hai cô lựa chọn là mê tín trong nghề xem bói.

Men theo lời chỉ dẫn của người dân, cả hai tìm đến một ngôi làng nằm thẳm sâu trong đồng trong ruộng, đến nhà người phụ nữ được giới thiệu là đã theo nghề bói toán trên hai mươi năm. Cảnh vật sơ sài, lại không có một chủ nhân nào ra nghênh tiếp. Cánh cửa trước im lìm đóng chặt, màn cũng kéo kín mít không để sơ hở một thứ gì, hai cô gái men theo hè bên dưới giàn mướp tiến tới cửa sau.

Vẫn lặp lại đều đặn nhưng một tiếng hồi đáp cũng không: “Cho hỏi có ai ở nhà không?”

Lén lút thấy cánh cửa khép hờ, một trong hai mới mạnh dạn đẩy nhẹ vào trong. Không hoàn toàn dùng lực chi nhiều, thế nhưng bằng một sức mạnh vô hình nào đó, cánh cửa bất giác bị đẩy cực nhanh ập vào trong tường.

Chóng vánh trấn an đó chỉ là sức gió, cả hai cởi bỏ giày khe khẽ bước vào trong, quan sát toàn là những vật dụng xưa cũ.

Trong không gian tối om, ánh lửa của những ngọn đèn cầy do ai thắp lên làm sáng một góc nhà. Thông thường dưới miệt miền Tây, nhà nào nhà nấy cũng đều xây theo kiểu gian trước ngăn cách với các gian sau bằng tấm tường, chệch có lối ra vào nhỏ, rũ tấm màn che, để thông xuống các gian dưới. Cặp sát vách tường tuỳ vào gia cảnh gia chủ mà đặt chiếc bàn thờ tổ tiên lớn hay nhỏ.

Trong ánh sáng mập mờ, dưới chân bàn thờ là người đàn bà khó xác minh được độ tuổi, ăn mặc chau chuốt bóng bẩy, mà hai cô đoán là bà thầy bói.

“Khách tới xem bói à?” Bà cất lời.

“Dạ.”

“Mời ngồi.”

Được sự cho phép hai cô cùng đi vào, chéo chân ngồi bệt xuống chiếu, sau mới trông kỹ đó là người đàn bà đã ngoài tứ tuần, thoải mái chống đôi bàn tay lên bàn, phía trên bày biện vô số thứ.

“Các cô muốn xem gì? Tình duyên, sự nghiệp, gia đạo.”

Cả hai phân vân nhìn nhau, nghĩ xem điều mình cần nhất lúc này là gì. Một cô mau chóng đáp:

“Sự nghiệp.”

“Cho tui mượn tay trái của cô.”

Cô vừa đưa cánh tay ra trước thì bà đột nhiên lôi từ đâu một chiếc kính lúp, chăm chú soi từ mắt, mũi lại tới miệng.

“Con tưởng bà xem tay.”

Bà hạ kính lúp xuống, thản nhiên trả lời cô gái: “Nam tả nữ hữu nhưng tôi nói cô đưa tay trái cô liền đưa tay trái.”

Bà nhướng mày, bình thản nói tiếp: “Trong thời gian tới sự nghiệp sẽ có thăng tiến. Có phải trước giờ cô luôn vụng về trong suy nghĩ không? Cho nên từ rày sắp lên điều sai và lẽ phải cô buộc suy tính cho kĩ.”

Nghe xong cô lặng người, gật đầu ra dáng nghe lời.

“Con cũng xem về sự nghiệp.”

Biết tới lượt, cô gái mặc chiếc vest nâu cùng áo sơ mi tân thời và quần jean, nhích thêm người về trước. Nhưng bà thầy đã lập tức ngăn cô lại.

“Riêng cô, tôi sẽ xem tiền kiếp.”

“Tiền kiếp?”

Nét mặt cô xuất hiện bất ngờ, không cho rằng thầy bói có khi lại không làm theo yêu cầu của khách hàng.

Cô đưa lòng bàn tay ra, da thịt người đã kinh qua nhiều năm tháng chạm lấy làn da mềm mại. Bà nâng niu nó, nhìn ngắm khá lâu, như thể trông thấy cả thước phim cuộc đời.

Dáng vẻ bình thản chưa hề mất đi trên khuôn mặt bà, nhìn cô gái ung dung đặt nghi vấn: “Cô có tin vào tái sinh không?”

Cô do dự, chưa vội trả lời. Bà tiếp tục nói: “Nếu ngày hôm nay cô đến chỉ để xem cho vui, thì những điều tôi sắp nói đây khuyên cô nên coi trọng.”

Mặt cô dần trở nên căng thẳng.

“Cô và anh hai cô kiếp trước từng là người quen. Kiếp này luân hồi lại làm anh em ruột của nhau.”

Cô nhíu mày: “Con chưa từng nói với bà con có anh hai, sao bà biết?”

Trong ánh le lói của ngọn đèn cầy, hắt lên khuôn mặt của ba con người. Hoàng hôn buông sập xuống, u uất màu trời xanh.

Chẳng được bao lâu một cơn mưa khá lớn rào qua để lại bao tiếng ểnh ương, ếch nhái kêu vang khắp trời.

“Từ giờ đến hai mươi bảy tháng bảy âm lịch, tuyệt đối cả cô và anh hai cô không được đi cùng nhau. Nếu không một trong hai sẽ gặp đại nạn.”

Nghe bà thầy phán, lòng cô sợ sệt, mấp máy môi: “Tại sao lại thế?”

“Giữa cô và người anh có mối gắn kết không thể tháo gỡ. Đã giao hẹn từ kiếp trước nên kiếp này mới tái sinh làm anh em.”

Nói đến đó bà chìa cái dĩa nhỏ trống không ra, cắt ngang sự ngờ vực của cô: “Tiền của hai cô tui không lấy.”

Cả hai đứng lên cảm tạ và xin phép ra về. Lúc quay đi, bà còn nói với theo.

“Cho phép tôi hỏi chút. Thứ quan trọng nhứt của các cô là gì?”

Cả hai lặng thinh.

"Tự tìm câu trả lời và hãy trân trọng nó." Bà ngẩng đầu nhìn hai vị khách.