Mở cửa phòng, Lăng Vi hít sâu vào một hơi. Cô không biết được sau này sẽ phát sinh ra những chuyện gì nữa, nhưng sự việc diễn ra ngày hôm qua, lại làm thay đổi cuộc đời của cô.
Bấm nốt điều khiển thang máy, Lăng Vi nhìn bản thân trong gương, sắc mặt có hơi tái nhợt, cô tự an ủi trái tim đang treo cao của mình, sau đó sửa sang đầu tóc rối bời một chút.
"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, Lăng Vi sợ đến mức phải lui về phía sau môt bước.
Cô cúi đầu, phát hiện ra có người đi ra sau, nên mới đi vào thang máy chậm. Nhìn vào trong gương của thang máy cô vỗ vỗ l*иg ngực của mình một chút, sau đó cười nhạt một tiếng.
Đi ra khỏi thang máy Sở Phong đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lại chạy trở về bên cạnh thang máy, nhưng lúc này thang máy đã đi xuống dưới.
Hắn đi đến phòng Boss bắt đầu gõ cửa, nhưng một lúc lâu cũng không nghe tiếng trả lời. Trong lúc hắn đang nghĩ không biết nên làm thế nào để nói chuyện với boss, thì tiếng điện thoại vang lên.
Thời điểm Viêm Bá Nghị trở lại đã là nửa giờ sau. Hắn tìm trong ngoài một vòng lúc này mới khẳng định, người bên trong đã sớm đi khỏi.
Cởϊ áσ khoác xuống, hắn đi đến bên cạnh giường ngồi xuống. Tối ngày hôm qua quá đẹp, quá hoàn mỹ, khiến cho hắn tới tận sáng còn tưởng là mình đang trong mơ, đến tận lúc bên tai truyền tới tiếng hít thở đều đều của cô gái kia hắn mới biết hóa ra tất cả là thật.
Tiện tay cầm tờ giấy ở trên đầu giường, một đoạn chữ viết mạnh mẽ hùng hồn đập vào tầm mắt. Sau khi xem xong, Viêm Bá Nghị hung hãn nắm chặt tờ giấy trong lòng bàn tay, gân xanh trên trán cũng nổi lên.
Cái gì gọi là tình một đêm? Cái gì gọi là anh tình tôi nguyện?
Người phụ nữ đáng chết này, chờ hắn tìm được nhất định sẽ cho cô nếm đủ cái gì là theo như nhu cầu. Thời điểm đó trong đầu Viêm Bá Nghị chợt lóe lên linh quang, lấy điện thoại ra nhìn vào tấm ảnh mới chụp. Khóe miệng hắn nở ra một nụ cười, cô gái nhỏ, chúng ta sẽ gặp lại nhanh thôi.
Giờ phút này, Lăng Vi đã tránh thoát sự truy đuổi của thủ hạ Viêm Bá Nghị, ra khỏi nhà hàng Hỉ Lai Đăng liền đi tới nhà ga, tính toán quay trở lại trường học trong đêm.
Cô không biết rằng chính tờ giấy mình để lại, và hành động nông nổi lúc này đã mang tới bai nhiêu phiền toái về sau cho mình. Trước mắt điều cô lo lắng nhất cũng không phải là việc này.
Từ trước đến giờ cô không biết vì sao con người lại chia ra làm ba bảy loại, sau khi trải qua sự việc ngày hôm qua, cô quyết tâm phải cố gắng đạt được thành công, phải có tiền, để trả thù những người đã từng làm tổn thương cô.
Một đêm trôi qua, một đêm vừa dài dằng dặc vừa gian nan.
Viêm Bá Nghị trước giờ không biết rằng một người phụ nữ lại có thể khiến mình bị ảnh hưởng đến như vậy. Hắn đã phái ra hai nhóm người đi tìm cô gái đó, nhưng vẫn không có một chút tin tức nào.
Một khả năng duy nhất là cô gái đó đã rời khỏi Liêu Thị ngay trong đêm. Hắn là Vương Lão Ngũ viên kim cương lớn và nổi tiếng nhất ở Liêu Thị, thế nhưng một chút hấp dẫn cũng không có sao, bị cô gái đáng chết kia dùng xong rồi bỏ đi?
Nghĩ đến chuyện này, hắn cảm thấy không thể bình tĩnh được.
"Cốc cốc cốc." Tiếng đập cửa vang lên, Viêm Bá Nghị khôi phục lại bộ dáng của mình, Sở Phong lạnh lẽo bước vào trong văn phòng của hắn.
Nhìn thấy thái độ của Boss lớn, Sở Phong biết rằng mình nhất định sẽ bị dạy dỗ. Nhớ tới cô gái mà hắn gặp ở cầu thang máy ngày hôm qua, mặc dù không thấy rõ mặt, nhưng có thể cảm nhận được hơi thở của cô làm cho người khác cảm thấy vô cùng thoải mái. Cho nên, mới một đêm, cô gái đó đã làm cho Boss nhớ mãi không quên.
"Vẫn không điều tra được sao?" Viêm Bá Nghị vuốt vuốt điện thoại di động, nhìn hình ảnh bên trong.
Sở Phong lắc đầu, nghi ngờ hỏi: "Boss à, tôi có cảm giác, mình đã gặp cô gái kia ở chỗ nào đó".
"Tối ngày hôm kia, bị một đám du côn quấy rối". Viêm Bá Nghị cúi đầu ký vài tập tài liệu, rồi ném qua cho Sở Phong.
Sở Phong đưa tay bắt lấy, nghĩ đến chuyện boss giao phó, hắn do dự hai giây mới mở miệng hỏi: "Boss, ảnh chụp đó tất cả đều truyền ra ngoài sao? Nếu như bị đối thủ tìm được trước, có thể hay không... ?"
"Tôi không sợ, nhất định phải tìm được cô ấy". Nhíu nhíu mày, Viêm Bá Nghị nghĩ tới dư vị tốt đẹp của cô.