Editor: Miemei
“Mẹ nuôi đã nhận nhiệm vụ cho mẹ rồi đó, hai ngày sau, muốn mẹ khám bệnh cho lão đại gì gì đấy, con làm chủ dùm mami rồi, nên con trai cưng của mẹ nhất định phải cứu mẹ ra.” Lăng Dịch Sâm suy nghĩ đại khái ý của mami, tuy cứu mami có chút mạo hiểm, nhưng ai kêu cậu là con trai của mami nha.
“Nhắc tới chuyện này, mẹ còn chưa tính sổ với con đâu. Mẹ nuôi Niệm Niệm còn chưa thương lượng với mẹ, sao con đã đồng ý rồi? Mami đã nói qua chuyện của người lớn con nít không có quyền hỏi mà……” Lăng Vi nghĩ tới chuyện Niệm Niệm đồng ý khám bệnh cho Viêm Bá Nghị, thật là…… lửa giận đùng đùng bốc lên, sợ cái gì thì gặp cái đó à.
Không biết từ đâu truyền tới tiếng súng, sắc mặt của Lăng Dịch Sâm thay đổi, cất đồ ăn vặt trên sô pha vào, đặt bé hamster vào trong túi, nói với Lăng Vi một tiếng: “Mami, con nghe thấy tiếng súng…… Con, mami, con cúp điện thoại trước nha……”
“Alo, alo……” Lăng Vi mơ hồ nghe được tiếng súng từ ống nghe, vừa muốn dặn dò một chút, kết quả lời chưa nói xong đã bị Lăng Dịch Sâm ngắt điện thoại rồi, tức đến cô lại gọi nữa, kết quả trực tiếp bị ngắt ngang.
Lăng Vi sửa sang lại quần áo, vội vã đi ra ngoài. Vừa chạy đến cửa, liền phát hiện ngoài cửa có mấy gã cao to cầm súng đang đứng đó.
Cô đẩy cửa ra muốn đi, nhưng mấy gã cao to kia đi lên phía trước một bước chặn cô lại. Cô phỉ nhổ một tiếng, tức đến văng tục: “Cút ra, nếu không tôi không khách sáo đâu đấy……”
“Xin lỗi, bang chủ không cho cô rời khỏi, thì cô không được đi.” Một gã cao to cầm đầu lên trước nói.
Lăng Vi nhìn bộ dáng cung kính của người nọ, nỗi kích động trong lòng từ từ bình tĩnh xuống, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Mộ Bạch đang từ phía xa đi tới. Cô lập tức huơ huơ tay: “Anh Mộ kia ơi, phiền anh qua đây một chút.”
Mộ Bạch vốn đang nghiên cứu thuốc mới ở trong phòng nghiên cứu, nghe tiếng ồn ào bên ngoài liền chạy ra, vừa ra đã thấy Lăng Vi gọi anh qua đó.
“Có chuyện gì sao cô Lăng?” Mộ Bạch dáng vẻ lãnh nhạt, mặt không cảm xúc nhìn Lăng Vi. Trong lòng lại không muốn nói chuyện với cô, thật không biết lão đại nghĩ gì, mấy năm nay đều vì người phụ nữ này, thiếu chút nữa lật tung thành phố Liêu lên.
Lăng Vi ngoắc ngoắc ngón tay, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Hắng giọng một cái mở miệng nói: “Tôi có chút chuyện muốn nói với anh, phiền anh nói với lão đại của các anh một tiếng.” Cô biết vị bác sĩ tên Mộ Bạch này có ý kiến với mình, sao cô lại không muốn rời khỏi chỗ này chứ, nhưng bang hội này bên trong ba lớp bên ngoài ba lớp, phòng thủ quá nghiêm ngặt, cô muốn lén lút chuồn ra ngoài rất khó, nhưng bên phía con trai hình như có nguy hiểm nha!
Mộ Bạch dừng bước, đối diện vẻ mặt lo lắng sốt ruột của Lăng Vi, do dự hai giây, rồi mới nhấc chân từ từ đi đến trước mặt Lăng Vi.
Lăng Vi xông qua mấy người chặn trước mặt cô, vội vã đi ra phía ngoài một bước, đứng trước mặt Mộ Bạch. Không biết từ khi nào đã lấy ra một con dao găm, đặt trên cổ của Mộ Bạch.
Đám thuộc hạ kia vừa thấy nhị đương gia bị kìm kẹp, tức thì kinh hoảng hét lớn lên: “Buông nhị đương gia ra, nếu không cô cũng không ra khỏi đây được đâu……”
“Đúng vậy, mau thả nhị đương gia ra, bằng không chúng tôi tuyệt đối không tha cho cô đâu.”
Mộ Bạch đã dự đoán Lăng Vi tìm mình khẳng định không có chuyện tốt lành gì, lại không ngờ người phụ nữ này lại to gan đến mức dám ở bang Xích Viêm kìm kẹp hắn, nhưng lúc này vẻ mặt của anh quả thật là ung dung thong thả, bình tĩnh nói: “Cô Lăng lẽ nào là muốn rời khỏi nơi này, nhưng lão đại không muốn để cô rời đi, cho dù có khiến cho chúng tôi chết đi nữa, lão đại cũng sẽ tìm cách bắt cô lại thôi. “