“Vi Vi, kẻ này xấu xa quá, lại nói dì là mami của con, mami của con hung dữ lắm, còn lợi hại hơn cả sài lang hổ báo nữa cơ.” Lăng Dịch Sâm ngẩng đầu, nhìn mami nhà mình, hôm nay cậu muốn làm cho mami nghẹn đến nội thương luôn, ai bảo mẹ ở trước mặt người khác lại không nhận cậu là con trai cưng của mẹ chứ.
Lý Canh đến gần hai bước, Lăng Vi lập tức giơ súng lên chống vào l*иg ngực của hắn. Lý Canh cười điên cuồng, hắn ta móc cây súng trong túi áo ra, ngắm chuẩn lên nhóc con sau lưng Lăng Vi nói: “Tôi không sợ chết, cô có lẽ cũng không sợ chết, nhưng thằng nhóc sau lưng cô…… thì khó nói đấy. Lăng Vi, tôi chỉ muốn cô đi với tôi một chuyến thôi, hoàn thành giao dịch. Năm năm trước cô nợ tôi một ân tình, trả trong lần này luôn đi.”
Từ sau khi bị Tống Thu Minh đuổi đi, Lý Canh một mình kéo bè kết phái ở một góc của thành phố Liêu cũng tạo được chút danh tiếng, hôm nay đột nhiên hắn nhận được một cuộc điện thoại, nói Lăng Vi xuất hiện gần tòa nhà này, nghĩ đến bang Đầu Ưng đối đầu với bang Xích Diêm như nước với lửa vẫn luôn tìm người phụ nữ này, hắn có thể làm một cuộc giao dịch kiếm một khoản tiền, liền một mình đến đây, không ngờ thật sự bị hắn chặn được.
“Để súng của cô xuống đi, Lăng Vi, đây là do cô nợ tôi.” So với năm năm trước, Lăng Vi cảm thấy trên người Lý Canh đã nhiều thêm hơi thở tàn bạo.
Cô thì chẳng sao cả, không sợ chết hay bị thương, chỉ là con trai cưng của mình không thể bị một chút xíu nguy hiểm nào. Không biết Lý Canh có dẫn theo người khác đến không, Lăng Vi nghĩ trước cứ yếu thế một lần vậy, đợi đến lúc Lý Canh đưa hai mẹ con họ ra ngoài tòa nhà này rồi nói tiêp.
Lý Canh trông thấy Lăng Vi đặt súng xuống, đi tới, đặt súng lên đầu Lăng Vi. Đưa cô đi về phía chiếc xe ở đằng trước.
Lăng Dịch Sâm ở sau lưng thảnh thơi đi theo người lớn ở phía trước, cậu chưa nghe qua mami nhắc đến cái chú này nha?
Nhịn không được tò mò, Lăng Dịch Sâm vỗ vỗ phía sau hông của Lý Canh, Lý Canh quay đầu lại, vẻ mặt cậu như một tên trộm hỏi: “Chú ơi, chú với Vi Vi có quan hệ gì vậy? Tại sao phải mang dì ấy đi thế?”
Đối với sự quỷ quái của con trai, Lăng Vi không hề nói gì, cô đã chuẩn bị sẵn hết rồi, nếu như Lý Canh có hành động gì khác thường, cô sẽ dùng dao găm phòng thân trong túi quần giải quyết mạng sống của hắn. Lần đó vào năm năm trước, là cô nợ hắn một lần, nhưng đặt súng xuống thì coi như trả hết rồi, nếu như Lý Canh dám làm hại Dịch Dịch, cô tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.
“Nhóc con, đừng hỏi này hỏi kia mãi thế, cẩn thận chú cắt lưỡi của mày đấy.” Thực ra vừa nhìn dáng vẻ của thằng nhóc này, trong lòng Lý Canh đã có tính toán, nếu đây không phải là con của Lăng Vi, thì con mẹ nó đi mà gặp quỷ đi. Thằng nhóc này quả thật chính là bản sao của Lăng Vi mà.
Vừa lên xe, sau lưng liền có người gọi mình.
“Lăng Vi, em còn muốn chạy à……” Lúc Viêm Bá Nghị theo Sở Phong đuổi đến tòa nhà này, liền xuống bãi đỗ xe trước, dường như anh có thể ngửi được mùi của Lăng Vi vậy.
Quả nhiên, cô nhóc đó vừa ngồi vào trong xe, bên cạnh dường như còn có một người đàn ông, anh hét lớn một tiếng, giơ tay bắn bể lốp xe, nhanh chóng chạy qua.
Thần linh ơi, Lăng Vi từ bên cửa sổ xe nhìn thấy người đến là Viêm Bá Nghị, cả người đều xù lông lên, cô che miệng của Lăng Dịch Sâm lại, không để cậu lên tiếng, lần này xong đời rồi, mình với con trai đều sắp bị bắt được rồi.
Nhìn Lý Canh xuống xe đánh nhau vài lượt với Sở Phong liền chuồn mất, Lăng Vi thất vọng lắc đầu, đột nhiên trong đầu lóe lên, nói thầm bên tai con trai: “Dịch Dịch, mami có chuyện phải đi một chuyến, một lát nữa con lặng lẽ rời khỏi nhé, đừng để bị phát hiện, nếu như con bị phát hiện, thì chúng ta cùng nhau xong đời đó.”
Lăng Dịch Sâm như hiểu lại như không hiểu gật đầu, ngồi dậy nằm bò trên ghế sau xe, Lăng Vi ngồi bên ghế lái phụ, muốn khởi động xe chạy đến chỗ trung tâm của bãi đậu xe, để cho con trai có cơ hội tốt để chạy trốn.
Cô vừa mới chuyển động chìa khóa, từ kính chiếu hậu liền trông thấy Viêm Bá Nghị đã đi tới rồi, ngay lúc đó ra quyết định, bây giờ cô liền xuống xe, miễn cho người đàn ông chết tiệt này phát hiện ra Dịch Dịch.
Sau khi nhìn thấy Lăng Vi xuống xe, vẻ lo lắng trong mắt Viêm Bá Nghị mới chuyển thành vui vẻ, anh vươn tay kéo Lăng Vi lại, kéo đến trước mặt mình.
“Đã lâu không gặp, rốt cuộc em cũng xuất hiện rồi.” Một câu nói bình thường biết mấy, nhưng khoảnh khắc mà Viêm Bá Nghị nói ra, tựa như tảng đá lớn lơ lửng trong lòng bao nhiêu năm rốt cuộc cũng hạ xuống.
Lăng Vi híp mắt nhìn người đi theo sau lưng Viêm Bá Nghị, ngay cả dũng khí để quay đầu lại nhìn sang chiếc xe một cái cũng không có, sống chết sợ Dịch Dịch bị phát hiện.
Má ơi, trước mặt cô là cha ruột của con trai nha. Năm năm rồi, người đàn ông này không thay đổi chút nào, nếu như hắn biết con trai của mình cũng đã năm tuổi rồi, hắn có giành lại không, nếu như Dịch Dịch bị cướp đi, thì cô phải làm sao đây.
“Đã lâu không gặp.” Lăng Vi giả vờ vui mừng, trong lòng lại vô cùng căng thẳng. Không biết người đàn ông này sẽ trả thù cô như thế nào.
Viêm Bá Nghị ngẩng đầu vuốt lại mái tóc rối bời của Lăng Vi, trong lòng có một loại cảm giác thỏa mãn, giống như là nước sông cuồn cuộn, tuôn trào thẳng xuống.