Lăng Vi đưa tay đoạt lấy xấp tài liệu, cẩn thận xem xét.
Ngô Mỹ Mỹ nhìn xấp tài liệu bị cướp đoạt, trong bụng lập tức xuất hiện tức giận, đồ của cô rất ít khi lấy ra cho các dồng nghiệp xem, cho nên đó là lý do vì sao không có mấy người biết được bí quyết đàm phán của công ty.
Lăng Vi lạnh lẽo, khuôn mặt Ngô Mỹ Mỹ lại đỏ bừng. Trước khi đến công ty cô đã nghe nói qua ở công ty này Ngô Mỹ Mỹ có sự can đảm và thủ đoạn. Cô cho rằng có lẽ phải là người phụ nữ hơn 40 nhưng nhìn lại, có lẽ mới chỉ khoảng hơn ba mươi mà thôi.
"Đây chính là vật báu của cô?" Lăng Vi cười giống như không nhìn cô ta.
Ngô Mỹ mỹ liếc mắt, rút cục không kiên nhẫn được nói, "Nếu như cô cảm thấy công ty không cần tôi, có thể trực tiếp sa thải tôi, làm ơn không cần vũ nhục tôi".
À, vũ nhục sao?
Lăng Vi suy nghĩ một chút, làm thế nào mới có thể khiến cho người phụ nữ này vừa không mất mặt vừa có thể tiếp nhận mình nhỉ? Cô hắng giọng một cái mới mở miệng nói, "Kết quả cô điều tra cùng với thực tế chênh lệch quá nhiều, tôi chỉ nói một điểm thôi, Từ Niệm Niệm là ai? Đây chính là nhân vật nổi tiếng thế giới, cô ấy sẽ không tham gia quảng cáo đâu. Giá tiền cô trả cho quảng cáo là bao nhiêu? Lợi nhuận được bao nhiêu?"
Ngô Mỹ Mỹ trả lời từng câu hỏi, thái độ không kiêu không nịnh làm cho Lăng Vi phải lau mắt mà nhìn.
Cuộc họp vừa chấm dứt Lăng Vi lập tức theo phó tổng trở về phòng làm việc mới. Trong buổi sáng ngắn ngủi gặp gỡ, cô nhớ kỹ những nhân viên mình đã gặp, cô có chỗ hiểu rõ công ty này, cảm thấy công ty bây giờ cũng không tệ lắm.
Mới vừa ngồi vào ghế xoay, nghĩ đến con trai hình như còn chưa có ăn cơm trưa, cô bấm số gọi về cho con trai.
"Alo, tôi là Lăng tiên sinh, xin hỏi muốn tìm ai?" Lăng Dịch Sâm nghiêm túc nói, lời này truyền ra từ ống nghe làm cho Lăng Vi không nhịn được cười ra tiếng.
"Mẹ, không cho phép" Lúc này Lăng Dịch sâm đang ngồi trên ghế sô pha xem tiết mục thám hiểm yêu thích.
Lăng Vi nhịn cười, biết rõ con trai nhà mình thích giả làm tiểu đại nhân, lúc này mới nhẹ giọng hỏi: "Lăng tiên đang làm gì vậy?"
Lăng Dịch Sâm răng rắc răng rắc ăn hai miếng khoai tây chiên, sau đó mới thản nhiên như không trả lời: "Bởi vì người nào đó gia trưởng nhẫn tâm không cho ăn bữa tiệc lớn, làm cho con trai siêu cấp đáng yêu của cô ta không dậy nổi khỏi giường".
"Ma ma, con đã từng nói với mẹ chưa, người thật vô cùng keo kiệt". Lăng Dịch Sâm vừa nghĩ sắp tới không có được ăn tiệc, trong lòng vô cùng khó chịu.
"Tốt lắm, tốt lắm, con muốn ăn cái gì liền tự mình ăn đi, mẹ ở đây còn có chuyện, sẽ về trễ một chút, con tự chăm sóc tốt cho mình". Lăng Vi ngẩng đầu thấy phó tổng đang gõ cửa, cô dặn dò con trai sau đó cúp điện thoại.
Phó tổng vừa vào tới liền đóng cửa lại, thần thần bí bí chạy tới, đứng đối diện với Lăng Vi, nhỏ giọng nói, "Tổng giám đốc, cô biết tổng giám đốc của xí nghiệp viêm thị sao?"
Lăng Vi bưng ly cà phê trên bàn lên, nhấp một miếng, ngẩng đầu nhìn hắn, ý bảo hắn nói tiếp.
Phó tổng vừa nhớ tới đoạn nghe lén đồng nghiệp gọi điện thoại, trong lòng không yên. Nếu như Tổng giá đốc mới nhậm chức này và tổng giám đốc Viêm thị là sự thật như vậy...Nếu như hắn làm cho cô rời đi, không biết có thể đổi từ chức phó này sang vị trí Tổng giám đốc hay không?
Nghĩ tới đây hắn không do dự nữa, mà căng thẳng nói, "Năm năm trước không biết có phải sếp từng ở Liêu thị? Trong lúc tôi tới nhà vệ sinh, có đồng nghiệp gọi cho Viêm Tổng giám đốc, nói sếp giống như là người hắn muốn tìm Lăng Vi" Nói xong câu này, phó tổng đưa tay lau mồ hôi trên trán mình.
Sau khi phó tổng ra ngoài, Lăng vi thu dọn đồ đạc của mình chuẩn bị rời đi, vừa mới nhấc chân định đi, điện thoại nội bộ đã vang lên.
Cô kiên trì tới nhận điện thoại "Alô" một tiếng.
"Tiểu thư Lăng Vi sao? Tôi ở dưới lầu...." Vừa nghe thấy âm thanh của đối phương Lăng vi hoảng loạn cúp điện thoại, chạy như bay ra ngoài.
Thật kinh khủng, không cẩn thận, lại bị cha tên nhóc tìm tới cửa rồi!