Chương 7: Xuất giá (2)

Có lẽ bà tử thấy Vân Âm thật sự buồn đến hoảng, nên bà ở bên ngoài nói chuyện giải sầu cho y, quả thực miêu tả khung cảnh náo nhiệt trên đường khiến cho Vân Âm rất hiếu kỳ, suy cho cùng y chẳng qua cũng chỉ là một đứa nhỏ thôi, thích cảnh náo nhiệt âu cũng là chuyện bình thường.

Một đường khua chiêng gõ trống, hấp dẫn đến không ít người dừng chân vây xem, bên tai toàn là âm thanh bàn tán của những người đi đường.

Cuối cùng cũng đến Hạng phủ, tiếng dàn pháo nổ vang lên, nhóm nha hoàn và người hầu ở trước cửa đến vây quanh, ríu ra ríu rít nói: “Tân nương đến rồi.”

Vân Âm ngồi trong kiệu căng thẳng nắm lấy hỉ phục, sau đó y thấy một luồng gió thổi vào trong kiệu, rèm kiệu được người vén lên, bà mai của Hạng phủ dìu Vân Âm xuống kiệu.

“Hạng phủ thật là khí thế quá.” Y nghe thấy bà tử cùng y đến Tứ Châu sợ hãi than, tiếc là Vân Âm không nhìn thấy, y được người dìu xuống kiệu, bước vào cửa Hạng phủ, sau khi vào, tiếng ồn ào của đám đông lại càng lớn hơn nữa, đám đông trong phủ chen lấn nhau muốn nhìn xem mặt tân nương.

Đến khi một đôi ủng màu đen thêu gấm vàng lọt vào tầm mắt thì y mới dừng bước, bà mai ghé vào tai y cười nhắc nhở: “Đây là Đại thiếu gia, Đại thiếu gia, mau dắt tân nương vào trong phủ đi thôi.”

Tim của Vân Âm đập thình thịch liên hồi, sau đó bên tai truyền đến một giọng nói mang theo từ tính nho nhã: “Ngươi chính là Vân Âm nhỉ, ta gọi ngươi là Âm Nhi có được không?”

Vân Âm ngơ ngác không biết nên trả lời thế nào, mọi người chỉ nghĩ là tân nương xấu hổ nên ồn ào đùa giỡn.

Sự căng thẳng và lo lắng dọc đường đi của y cuối cùng cũng được buông xuống sau khi nghe thấy giọng nói của Hạng Tần, tay Vân Âm được một bàn tay to có những vết chai mỏng nắm lấy, bên tai truyền đến tiếng di chuyển của chiếc xe lăn gỗ, y chầm chậm bước theo, trong nháy mắt, Vân Âm cảm giác rằng vị phu quân tương lai này của y có lẽ rất tốt.

Hai người bái thiên địa xong, bước vào động phòng trong tiếng hoan hô vui mừng.

Hiện giờ trong phòng chỉ có hai người, Vân Âm bắt đầu căng thẳng, còn có một chút lo lắng.

“Một đường đi đến Tứ Châu, hẳn là ngươi mệt muốn chết rồi nhỉ.” Đây là câu thứ hai mà Hạng Tần nói với y sau khi vào Hạng phủ.

Sau đó khăn voan của Vân Âm đột nhiên được vén lên, y còn chưa kịp phản ứng, đôi mắt xinh đẹp mở lớn, đôi con ngươi đen trắng rõ ràng càng nổi bật hơn dưới ánh nến, lấp lánh ánh sáng mà nhìn nam nhân anh tuấn trước mặt.

Dọc đường khi y đến đây, y đã được nghe những người khiêng kiệu đến từ Tứ Châu miêu tả về Đại thiếu gia của Hạng phủ, họ nói rằng hắn có cái đầu béo, mặt mày khó ưa, đặc biệt là sau khi chân bị tàn tật thì lại càng giống quỷ hơn là người. Nhưng hiện giờ nhìn thấy, chẳng những không có đáng sợ giống như người ngoài nói, mà ngược lại khí chất tựa bậc vương giả, bây giờ nghĩ lại người khiêng kiệu nói như vậy e rằng cũng có ý muốn lấy tân nương y đây tìm niềm vui.

Hạng Tần đã sớm biết hắn phải lấy Vân Âm – một Phụng thiên con vợ lẽ của Vân phủ, hắn biết rằng hai chân mình tàn tật, Vân thị chắc chắn sẽ không gả trưởng nữ đi để kết thông gia, hắn luôn chướng mắt những người hay nói lời gièm pha a dua nịnh nọt này, lại càng không có thiện cảm gì với Vân thị, chẳng qua là lỡ đồng ý cuộc hôn nhân này vì mong muốn của Hạng phi.

Hiện giờ thấy Vân Âm cả người ngẩn ngơ, lại nói phong thái của Vân Âm ra sao mới khiến cho Đại thiếu gia Hạng phủ hiểu biết sâu rộng nhìn đến ngây người.

Chiếc váy cưới bằng gấm lụa đỏ trải dài uốn lượn trên sàn, dải lụa quấn tay màu mây sữa, đai lưng cùng màu buộc chặt quanh eo, làm nổi bật dáng người mảnh khảnh, mái tóc đen mượt như lụa được vén lên nhẹ nhàng, một đôi mắt non nớt và ngây thơ lấp lánh tựa ngọc, hàng lông mi vừa dài vừa dày, hơi cong lên giống như quạt hương bồ, một vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, mày mắt rủ xuống, xinh đẹp đến không tả được.

Vân Âm bị tân lang nhìn như vậy, hai má cảm thấy nong nóng, đỏ mặt cúi đầu, tránh đi ánh mắt nóng rực của Hạng Tần.

Hạng Tần cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, hắn cười khẽ một tiếng, nắm lấy tay Vân Âm: “Nương tử, bây giờ chúng ta nên uống rượu giao bôi rồi.”

Vân Âm gật gật đầu, Hạng Tần cầm lấy chén rượu giao bôi bên cạnh, hai người khoác tay nhau uống cạn, Vân Âm không biết uống rượu, bị chén rượu Hợp Thương này làm cho sặc đến ho ra nước mắt, Hạng Tần vỗ vỗ lưng y: “Thì ra nương tử không biết uống rượu sao.” Hắn trêu chọc Vân Âm.

“Chúng ta cũng đã uống rượu giao bôi rồi, chẳng phải nương tử nên gọi ta một tiếng phu quân rồi hay sao?”

Vân Âm không dám nhìn Hạng Tần, qua một lúc lâu mới từ từ cúi đầu gọi một tiếng: “Phu quân.”

Trong lòng Hạng Tần rung động.