Kiếp Duyên

8/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Lưu Thiên Tứ luôn thực hiện việc cướp bóc của mình nhưng lại một chổ là hắn chỉ cướp đúng một người Này tặng cha, Cái kia tặng mẹ, Còn có nhiều nếu thích thì lấy tất đi... Nhưng tiểu oa nhi đáng yêu b …
Xem Thêm

Chương 7
CHƯƠNG 7

Chợ phường thật náo nhiệt, người hành tẩu qua lại thỉnh thoảng quay đầu hoặc dừng lại. Ở giữa ngã tư đường có một nhóm người đang đi, trong đó một tiểu công tử trong sáng như ngọc hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Tiểu công tử kia bộ dạng cực kỳ đáng yêu, trên mặt nụ cười chẳng thấy ngừng, hai má lúm đồng tiền bên cái miệng nhỏ nhắn thật xinh xắn. Đôi môi nhỏ hồng nhuận thật sự giống một quả anh đào. Một tiểu công tử thì có nên đáng yêu đến cực điểm như thế?

Úy Thiên đã cho người trở về truyền tin, đem toàn bộ chuyện của Bán Nguyệt lâu tạm thời giao cho Úy Xuyên. Sau khi gặp được Lưu Thiên Tứ, sang ngày thứ hai, hắn liền mang Lưu Thiên Tứ đi về hướng đông, cảnh sắc ở phía đông rất hợp lòng người, tuy nói là mang Lưu Thiên Tứ bước chân vào giang hồ, nhưng Úy Thiên nghĩ muốn nhân cơ hội này mang Lưu Thiên Tứ hảo hảo du ngoạn một phen. Đi được mấy ngày, đoàn người Úy Thiên dừng chân ở trung tâm của một thôn trấn.

“Thiên Thiên……” Lưu Thiên Tứ chỉa chỉa một hàng hoa quả bên cạnh đang bày một loại trái cây hắn chưa thấy qua. Úy Thiên ôm Lưu Thiên Tứ đi đến trước sạp, người bán hàng rong lập tức lau khô một quả đưa cho Lưu Thiên Tứ, “Không cần tiền.” Mà thủ hạ của Úy Thiên tuy rằng không phải lần đầu tiên nghe Lưu Thiên Tứ như thế kêu, nhưng vẫn là nhịn không được cúi đầu, buồn cười.

Úy Thiên không so đo thủ hạ có thái độ bất kính, tiếp nhận trái cây đưa tới bên miệng Lưu Thiên Tứ. Lưu Thiên Tứ mắt to nhấp nháy, giống như suy nghĩ cái gì đó, cũng không há mồm. Người bán hàng rong vội vàng lên tiếng: “Cái này ăn tốt lắm, nước nhiều lại ngọt, không cần tiền, ngươi nếm thử một chút đi.” Lưu Thiên Tứ vẫn là không hé răng, vẻ mặt nghiêm túc.

Qua một lát, Lưu Thiên Tứ xoè hai đầu ngón tay, nói: “Hai mươi quả”, cũng vui vẻ tươi cười, người bán hàng rong nhìn thấy Lưu Thiên Tứ tươi cười quá đáng yêu, nhất thời mất thần, một khối bạc vụn đặt ở trong tay hắn.

“Bán hai mươi quả.” Úy Thiên đưa tiền, rồi đem thân mình Lưu Thiên Tứ chuyển qua, làm cho mặt hắn tựa vào trên người mình. Không rõ vì cái gì, hắn không thích ánh mắt của người bán hàng rong nhìn Lưu Thiên Tứ.

“Thiên Thiên, sạch sẽ.” Lưu Thiên Tứ nhu thuận quyện ở trước người Úy Thiên, không quên nhắc nhở. Người bán hàng rong vừa nghe, vội vàng chạy tới nhà người dân trồng rau gần đó xin chút nước, rửa sạch hai mươi quả trái cây rồi bỏ vào bao, đưa cho Úy Thiên.

Úy Thiên lấy bao trái cây, ôm lấy Lưu Thiên Tứ rời đi, Lưu Thiên Tứ từ trong lòng ngực Úy Thiên chui ra, không quên hướng về phía thúc thúc vừa bán trái cây cho mình phất tay, bất quá lập tức hắn đã bị Úy Thiên kéo trở về. Ngốc lăng đứng ngẩn ra, người bán hàng rong hy vọng lần tới còn có thể nhìn thấy tiểu công tử này.

“Tiểu chủ tử mà cười thì cho dù là ai đều trốn không thoát đâu. Tiểu chủ tử từ nhỏ đã rất thích cười, mấy thiếu gia trước kia luôn nghĩ mọi biện pháp làm cho tiểu chủ tử theo chân bọn họ trụ, cũng không ít đánh nhau đâu.” Trương má má tự hào nhỏ giọng khích lệ, Lưu Thiên Tứ nghe được, đối Trương má má lộ ra một cái cười thật to.

“Khi đó hắn vài tuổi?” Úy Thiên cầm lấy tay Lưu Thiên Tứ, trong lòng bàn tay hắn, ngón tay mềm mại của Lưu Thiên Tứ vô ý thức sờ sờ vào những vết chai sần thật dày nơi đó, Úy Thiên có điểm thích.

“Tiểu chủ tử khi đó mới bốn tuổi, mới vừa sinh bệnh nặng, chủ tử dẫn hắn đi ra ngoài giải sầu.” Nghĩ đến khi đó, Trương má má đau lòng nhìn Lưu Thiên Tứ.

“Khi đó làm ảnh hưởng?” Úy Thiên lại hỏi, trách không được khi đó sắc mặt hắn thật không tốt. Úy Thiên đặt câu hỏi cũng quá mịt mờ, nhưng Trương má má nghe hiểu được.

“Không phải, chủ tử gia lúc mang thai tiểu chủ tử nhất thời tức giận, suýt nữa đẻ non, có thể là do vậy mà bị ảnh hưởng. Bất quá tiểu chủ tử tuy rằng nói chuyện ít, nhưng trong lòng việc gì đều rõ ràng. Úy lâu chủ nếu đối đãi tiểu chủ tử cũng giống những người khác, lão nô hiện tại liền đem tiểu chủ tử mang đi.” Trương má má cũng rất thích Úy Thiên, nhưng nàng không thể khẳng định ở trong lòng Úy Thiên, hắn cũng xem tiểu chủ tử như người bình thường.

“Hắn như vậy tốt lắm.” Úy Thiên thản nhiên nói, quay sang nhìn Lưu Thiên Tứ đang giương cặp mắt ngạc nhiên nhìn xung quanh, không đối Lưu Thiên Tứ sinh ra biểu hiện kinh ngạc. Hắn đã sớm biết thân thế Lưu Thiên Tứ, ngay từ lần trước gặp được Lưu Thiên Tứ. Năm đó nếu không phải gặp được hắn, hiện tại cũng sẽ không có “Bán Nguyệt lâu”. Cho nên hắn sẽ giúp Tiểu Dụ đầu này có một hành trình trên giang hồ thật đáng nhớ. Trước mắt Úy Thiên như hiện ra cảnh tượng hắn lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Thiên Tứ……

“Úy lâu chủ cùng tiểu chủ tử thật là có duyên, nói đến cũng khéo, sao mà mỗi lần quay về tiểu chủ tử đều lấy của UÝ lâu chủ cái gì đó?” Trương má má nghe Úy Thiên nói câu kia thì thật yên tâm, có Úy Thiên ở bên cạnh, tiểu chủ tử có thể hảo hảo bước chân vào giang hồ.

“Vậy cứ để cho hắn lấy đi.” Nắm chặt tay Lưu Thiên Tứ, Úy Thiên thản nhiên.

……

Trở về khách *** ở thôn trấn Bán Nguyệt lâu, Lưu Thiên Tứ từ trên tay Úy Thiên cầm lấy một quả trái cây mới vừa mua. Lấy ra chính mình cắn một ngụm, rồi mới đưa cho Úy Thiên: “Ngọt.”

Úy Thiên cắn một ngụm, gật đầu, “Ân.” Lưu Thiên Tứ hí mắt cười, tay kia lại xuất ra một quả khác, bỏ vào trong tay Trương má má.

“Ăn ngon.”

“Ừ, tiểu chủ tử cấp cái gì đều ăn ngon.” Trương má má xúc động nói.

Lưu Thiên Tứ vừa nghe, bắt đầu phân phát. Đầu tiên là bá bá, đến các ca ca vẫn theo mình, sau đó đến các ca ca theo Úy Thiên, Lưu Thiên Tứ lẩm nhẩm trong đầu và lần lượt bỏ vào tay từng người. Phân xong rồi, Lưu Thiên Tứ trong phòng nghỉ ngẩng đầu nhìn xem, sau đó lại đảo mắt nhìn chung quanh, giơ trái cây cầm trên bàn tay nhỏ bé nói, “Ăn ngon.”

Đột nhiên mấy Hắc y nhân không biết từ nơi nào xông ra, quỳ gối trước mặt Lưu Thiên Tứ, Lưu Thiên Tứ cười ha hả mà đem trái cây phân cho bọn họ. Cầm trái cây, vài người lại không thấy. Tiếp theo, Lưu Thiên Tứ đem bốn trái còn lại toàn bộ bỏ vào tiểu hà bao trên người mình khoá lại, vỗ vỗ.”Tiểu Tứ Nhi a.”

Lý Giang không dám nhìn mặt lâu chủ, này tiểu gia khỏa sao lại có thể quên lâu chủ. Lúc này, chỉ thấy Lưu Thiên Tứ lại cắn lấy nửa trái cây còn lại trên tay mình, rồi mới đưa cho Úy Thiên. Cảm tình của hắn đối với Uý Thiên được thể hiện qua việc cho ăn trái cây. Lý Giang có thể xác định, kia trong một khắc, hắn nhìn thấy lâu chủ nở nụ cười, tuyệt đối nở nụ cười.

“Tiểu chủ tử bên người vô luận theo mấy người, hắn đều biết. Tiểu chủ tử mỗi lần mua đồ ăn, đều phải trước phân phát cho mọi người, sau đó mới dành lại cho chính mình ăn. Bất quá hiện tại xem ra, Uý lâu chủ ở trong lòng tiểu chủ tử cùng chúng ta không giống với nhau đâu.” Cầm lấy trái cây Lưu Thiên Tứ đưa, Trương má má luyến tiếc ăn.

Ăn xong trái cây trên tay, Lưu Thiên Tứ từ trong hà bao lấy ra một quả chính mình trước cắn một ngụm, sau đó lại đưa cho Úy Thiên. Hắn thích Thiên Thiên, thích ca ca này lần trước ở bờ biển đã đến tiễn mình.

“Dụ Đầu, ngươi nên đi ngủ trưa.” Thấy Lưu Thiên Tứ ngáp dài một cái, Úy Thiên rửa sạch tay cho hắn, ôm hắn đặt trên giường.

“Thiên Thiên, giang hồ.” Sắp sửa ngủ, Lưu Thiên Tứ chưa quên nhắc nhở. Hắn vẫn là không có nhìn thấy giang hồ. Bất quá như thế nhiều ngày kháng nghị không có hiệu quả, Lưu Thiên Tứ cũng không phản đối Úy Thiên gọi hắn Dụ Đầu nữa. Bởi vì Úy Thiên không có cắn cánh tay cùng cổ của hắn.

“Ân, ta sẽ dẫn ngươi đi giang hồ.” Úy Thiên cúi đầu nói, rồi mới nhìn thấy Lưu Thiên Tứ ngậm lấy ngón tay chính mình đang ngủ.

“Nghe nói có đại hội võ lâm gì đó phải mở, tiểu chủ tử khẳng định thích. Hắn còn muốn nói cho Đại tiểu thư biết hắn cũng bước chân vào giang hồ.”

Trương má má mở miệng, nhắc nhở Úy Thiên, tiếp theo bước đi, phóng tâm mà đem tiểu chủ tử giao cho Úy Thiên chiếu cố.

“Ly nhi, giang hồ……” Trên giường Lưu Thiên Tứ lẩm bẩm một tiếng, miệng loan lên, giống như ở trong mộng, hắn lớn tiếng nói cho Lưu Ly biết, hắn cũng tìm được giang hồ.

“Vậy đi đại hội võ lâm đi.” Úy Thiên ở bên tai Lưu Thiên Tứ nhỏ giọng nói, quả nhiên nghe được hắn cúi đầu cười khúc khích thật nhỏ.

Thêm Bình Luận