Kiếp Duyên

8/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Lưu Thiên Tứ luôn thực hiện việc cướp bóc của mình nhưng lại một chổ là hắn chỉ cướp đúng một người Này tặng cha, Cái kia tặng mẹ, Còn có nhiều nếu thích thì lấy tất đi... Nhưng tiểu oa nhi đáng yêu b …
Xem Thêm

Chương 34
CHƯƠNG 34

Đoàn người ngựa thật dài chạy trên quan đạo, bất quá động tĩnh trong một chiếc xe lại làm cho người ngoài xe liên tiếp phát run.

“Ha hả a…… Ha hả ha hả……”

Tiếng cười quỷ dị ở bên trong xe ngựa quanh quẩn, làm cho người nghe được nổi hết cả da gà.

Lưu Thiên Tứ có chút sợ hãi oa ở trong ngực Uý Thiên, nhỏ giọng hảm: “Ly nhi……” Ly nhi xảy ra chuyện gì? Thật đáng sợ a.

Lưu Ly cười đến toe toé, chính là tiếng cười kia thật sự không sao dễ nghe. Nàng dùng sức vỗ vỗ Uý Thiên, hào khí can vân nói: “Uý Thiên, ta thật phục ngươi. Lợi hại!” Khi nàng nhìn thấy Tiểu Hoàng Thúc cùng Uý Thiên một chỗ, cả kinh thiếu chút nữa nhảy đến trên cây, hoàn hảo được Hoàng gia gia ôm lấy.

“Công chúa, đa tạ ngươi.” Uý Thiên nói. Y thật cảm tạ Lưu Ly vẫn đứng về phía y.

Lưu Ly lắc đầu, cười gian: “Ta cùng Thao ca ca đánh đố. Ta cá là Tiểu Hoàng Thúc có thể nhận ra ngươi, hắn nói không thể, ha ha, lúc này hắn đã bại cho ta một trăm hai.” Lưu Ly tiếp tục tính toán nhỏ nhặt, “Còn có Y Tích, hắn nói Tiểu Hoàng Thúc nhanh nhất cũng phải hai năm mới có thể nhận ra ngươi, ta nói nửa năm, lại là một trăm hai. Lần này bản công chúa phát tài rồi ( nói lầm bầm ).” Nói xong, Lưu Ly lại một trận cuồng tiếu, nếu nói nàng bởi vì thắng bạc mà cao hứng, không bằng nói nàng vì chính mình liệu sự như thần mà đắc ý thì đúng hơn.

“Ly nhi, không cười không cười.” Lưu Thiên Tứ không biết chất nữ đang cười cái gì, chỉ biết là nàng cười như vậy làm cho hắn khó chịu, hướng Lưu Ly đang vui mừng giội ba bồn nước lạnh. Bất quá Lưu Ly cũng không để ý, nàng lập tức biến sắc mặt, đoan chính ngồi đàng hoàng lại, nghiễm nhiên một bộ tiểu thư khuê các, bộ dáng hoàng thất công chúa. Cái này, chọc cho Lưu Thiên Tứ nở nụ cười.

“Tiểu Hoàng Thúc.” Lưu Ly bất mãn hô, nàng thật sự không giống công chúa như vậy sao?

“Ly nhi, là lạ.” Lưu Thiên Tứ tiếp tục giội nước lã, bộ dáng này của Lưu Ly làm cho hắn không thói quen. Lưu Ly nháy mắt không có khí thế, hai chân một mâm, nằm tựa vào trên xe: “Thôi thôi, dù ta có giả vờ như thế nào cũng không giống công chúa.” Hoàn toàn cam chịu.

“Công chúa……” Uý Thiên muốn hỏi vì sao Lưu Ly đến Hành Cung hai tháng, y lại không thấy qua Ly Thương. Nhưng y lại cảm thấy chính mình du củ, dù sao đây là việc riêng tư của Lưu Ly, y vốn không phải người nên xen vào.

“Ngươi là nói đại ca của ta sao?” Lưu Ly nhìn rõ Uý Thiên muốn nói cái gì, ngay cả các Hoàng gia gia đều quanh co lòng vòng hỏi nàng có phải cùng đại ca giận dỗi hay không. Nàng từ lúc sinh ra tới giờ chưa từng rời đi đại ca.

“Ân.” Uý Thiên lên tiếng trả lời.

“Ta muốn đại ca cưới ta, đại ca không chịu, nói cái gì mà không xứng với ta, ta hạ xuân dược hắn, rồi mới bỏ chạy đến Hành Cung tìm Tiểu Hoàng Thúc.” Lưu Ly nói ra những lời kinh thế hãi tục mà làm như không sao cả, đùi phải khoát lên chân trái vô cùng nhàn nhã, tiếp theo oán hận nói, “Ta có thai, xem hắn lúc này làm thế nào đây. Hắn muốn kết hôn với ta, ta sẽ không lấy chồng đâu.”

Uý Thiên không tự giác ôm sát Lưu Thiên Tứ, nổi da gà, y đột nhiên cảm thấy chính mình thật sự là hảo mệnh, tiểu Dụ Đầu của y là người tối ngoan hiền, tối ngây thơ trong thiên hạ.

“Kia…… Quốc công bọn họ……” Uý Thiên lặng lẽ che lỗ tai Lưu Thiên Tứ, sợ hắn nghe được những điều không nên nghe. Lưu Thiên Tứ lại trừng mắt xem xét Lưu Ly, miệng khẽ nhếch, vẻ mặt mê man, ngay cả quýt trong miệng đều quên ăn.

“Hoàng gia gia bọn họ còn không biết, hôm qua ta cũng mới biết thôi.” Lưu Ly nói xong, rêи ɾỉ nói, “Ta sợ Hoàng gia gia biết bức ta cùng đại ca thành thân, ta mới không cần dễ dàng tha thứ cho đại ca đâu.” Tới một mức độ nào đó, Lưu Ly thừa hưởng tính cách của cha ── Lưu Tích Tứ, thù dai.

“Ly nhi? Thiên Thiên?” Lưu Thiên Tứ vội vàng nuốt xuống miếng quýt, khinh gọi hai người, hắn nghe không hiểu.

“Tiểu Hoàng Thúc, ” Lưu Ly đứng lên, hỏi, “Ngươi có đồng ý Ly nhi gả cho Thương ca ca hay không?” “Chí nguyện” từ nhỏ của nàng chính là làm thê tử của Thương ca ca.

“Ân? Thương nhi?” Lưu Thiên Tứ ngẩng đầu nhìn UÝ Thiên, không hiểu.

“Chính là Ly nhi làm tân nương của Thương ca ca, làm thê tử của Thương ca ca.” Lưu Ly giải thích, nàng mặc kệ cái gì xứng hay không xứng, nàng chỉ biết là Thương ca ca dù muốn hay không cũng chỉ có thể cưới nàng!

“Thất thất?” Lưu Thiên Tứ kinh hỉ cười rộ lên, mạnh mẽ gật đầu, cái này thì hắn biết, “Ly nhi, Thương nhi, bảy, hảo, hảo.” Lưu Thiên Tứ vươn hai tay, bắt đầu sổ đầu ngón tay, “Một, hai, ba, bốn…… Thất thất.” Rồi mới đặt tại trên mặt Lưu Ly đang ngốc lăng, “Muốn bảy, muốn bảy. Ly nhi, Thương nhi, bảy.”

Lúc này, không chỉ có Lưu Ly ngây người, ngay cả Uý Thiên cũng ngây người.

“Tiểu thúc thúc……” Lưu Ly nháy mắt mấy cái, đào đào cái lỗ tai, nàng nhớ rõ tiểu thúc thúc thường thường niệm”Bảy”, nhưng……

“Dụ Đầu……” Uý Thiên cũng cùng Lưu Thiên Tứ giống nhau kinh hỉ, nhưng y lại không dám ôm hy vọng quá lớn, Lưu Thiên Tứ thật sự hiểu được ý nghĩa của chữ này hay không.

“Tỷ tỷ, Dụ Đầu, không thể, không thể Thiên Thiên, bảy.” Lưu Thiên Tứ đột nhiên có chút thương tâm bĩu môi, túm lấy tay Uý Thiên, uỷ khuất nhìn y, “Thiên Thiên, Dụ Đầu, bảy, Dụ Đầu bảy, có thể có thể.” Lại vội sổ ra bảy đầu ngón tay, “Dụ Đầu, bảy, Thiên Thiên.”

“A!” Lưu Ly kêu sợ hãi một tiếng, sợ hãi Lưu Thiên Tứ. Nàng lại cố không hơn cùng Lưu Thiên Tứ giải thích, đối Uý Thiên vội vàng nói, “Ta đã biết! Uý Thiên, trước lúc chúng ta rời đi Mê Linh trấn, ngày đó, Lâm Nam Uyển Nhi đối Tiểu Hoàng Thúc nói bậy thật nhiều. Trương má má nói cho ta biết, nàng nói Tiểu Hoàng Thúc không thể làm thê tử của ngươi, không thể làm lâu chủ phu nhân của Bán Nguyệt lâu. Nhất định là Tiểu Hoàng Thúc nhớ kỹ những lời này, cho nên mới luôn nói ‘ thê ’. Chẳng qua Tiểu Hoàng Thúc tưởng chữ này là ‘ bảy ’.” Lưu Ly làm cái thủ thế “Bảy”.

“Bảy, có thể, có thể, Dụ Đầu, bảy, Thiên Thiên.” Lưu Thiên Tứ trả lời xác minh những gì Lưu Ly đoán, hắn lã chã khóc nhìn Uý Thiên, đôi mắt ẩm ướt, lắc lắc tay Uý Thiên, muốn nói cho y biết chính mình có thể.

“Dụ Đầu……” Dù có mặt Lưu Ly ở đây, nhưng Uý Thiên nhịn không được hôn Lưu Thiên Tứ, đợi sau khi hắn quên thương tâm, y mới thở hổn hển rời đi, nói, “Dụ Đầu có thể làm thê tử của Thiên Thiên, có thể làm lâu chủ phu nhân của Bán Nguyệt lâu, Dụ Đầu làm gì đều có thể, Dụ Đầu là của Thiên Thiên, Thiên Thiên cũng là của Dụ Đầu.” Tình ý kéo dài, làm cho Lưu Ly tuỳ tiện nghe đều đỏ mặt.

“Bảy?” Lưu Thiên Tứ thật cẩn thận hỏi, vẫn là không tin, vị tỷ tỷ kia nói hắn không thể làm “Bảy” của Thiên Thiên, hắn hảo thương tâm. Sau đó hắn muốn đến nói cùng với Thiên Thiên, kết quả Thiên Thiên đi rồi, cùng người khác ngoạn giấu giấu. Lưu Thiên Tứ không còn thương tâm, nhưng lại bắt đầu tức giận, “Xấu xa.”

UÝ Thiên không biết tâm tư Lưu Thiên Tứ, nghĩ đến hắn đang giận Lâm Nam Uyển Nhi, vội vàng trấn an: “Dụ Đầu đừng có tức giận, ‘ bảy ’ của Thiên Thiên chỉ có một, chính là Dụ Đầu.” Khẽ cắn phần cổ trắng mịn của Lưu Thiên Tứ, thành công làm cho tiểu Dụ Đầu đang bực mình cười rộ lên. Uý Thiên thầm nghĩ: ai nói tiểu Dụ Đầu trí nhớ không tốt, tiểu Dụ Đầu trí nhớ hảo vô cùng, ngay cả chuyện lâu như vậy đều còn nhớ rõ. Điều này làm cho y cao hứng, làm cho y nhịn không được muốn hoàn toàn ăn luôn tiểu Dụ Đầu này.

“Hì hì, cái này Hoàng gia gia cùng hoàng bá bọn họ ngăn đón không được.” Lưu Ly vì Tiểu Hoàng Thúc cao hứng, vì Tiểu Hoàng Thúc có thể cùng Uý Thiên bên nhau mà cao hứng. Bất quá nàng cũng không lo lắng chuyện của mình, dù sao đại ca sẽ không đi cưới người khác, một ngày nào đó sẽ là của nàng, nàng có thể trước hết sinh mấy cục cưng ngoạn ngoạn, không lo lắng hôn sự nữa, ai bảo đại ca chọc nàng sinh khí, thù này không báo không phải Lưu Ly.

“Thất thất……” Lưu Thiên Tứ cao hứng ôm lấy Uý Thiên, đô khởi miệng, “Thiên Thiên, ăn, ăn Dụ Đầu.” Thiên Thiên thiếu hắn thật nhiều thật nhiều “ăn ăn” nha.

“A, dừng xe. Ta phải đi về.” Lưu Ly thấy hai người tình chàng ý thϊếp, vội vàng xuống xe, rồi mới sôi nổi giống chính mình trên xe chạy tới, hoàn toàn đã quên trong bụng nàng còn có cục cưng.

“Công chúa, cẩn thận.” Uý Thiên vội vàng nhắc nhở. Lưu Ly lúc này mới nhớ tới thân mình, le lưỡi, chậm rãi đi trở về trên xe.

“Thiên Thiên?” Lại bắt đầu tò mò về vấn đề cục cưng, tại sao Ly nhi phải cẩn thận?

” Trong bụng Ly nhi có cục cưng, không thể chạy.” Uý Thiên giải thích, nghĩ thầm hôm nay phải tìm thời cơ nói cho Quốc Công biết, miễn cho nha đầu kia chiếu cố không tốt chính mình.

“Cục cưng?” Lưu Thiên Tứ chớp mắt mấy cái, rồi lại là kinh hỉ cười rộ lên, gật đầu, “Tam ca ca, Huy nhi, cục cưng.” Hắn biết đến, thời điểm Tam ca ca có cục cưng bụng rất lớn, rồi sau đó mới có Huy nhi ra.

“Ân, Ly nhi cũng có cục cưng.” Uý Thiên là đơn thuần nói cho Lưu Thiên Tứ biết chuyện này, không nghĩ tới, lời nói này mang đến nhiều gợn sóng cho cuộc sống sau này của chính mình.

“Ừ, cục cưng, cục cưng.” Lưu Thiên Tứ ôm lấy Uý Thiên, thâm ý cười, tiếp theo đem miệng quyệt cao, chồm lên. Uý Thiên cười nhẹ hai tiếng, nghe theo mệnh lệnh, ăn đôi môi tiểu anh đào diễm diễm hồng kia.

……

……

Chạng vạng, sau khi đoàn người Bạch Tang Vận đặt chân ở trạm dịch, từ Uý Thiên đã biết chuyện Lưu Ly mang thai, lập tức, trạm dịch sôi trào. Bạch Tang Vận, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương ba vị ông nội một bên vội vàng cho người lộng thuốc bổ cho Lưu Ly, một bên lại phái người khoái mã quay về kinh truyền tin, rồi lại giáo huấn một trận cháu gái dám can đảm giấu giếm, vừa giận vừa vui. Bất quá sau khi Bạch Tang Vận từ trong miệng cháu gái hỏi ra đến tột cùng chuyện này là như thế nào, thiếu chút nữa ngất xỉu đi.

“Ly nhi, ngươi thật sự là…… Hồ nháo.” Đối cháu gái duy nhất của chính mình, Bạch Tang Vận làm sao bỏ được trách cứ nàng. Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương lại luyến tiếc giáo huấn Lưu Ly, huống chi nàng bây giờ còn có thai.

“Oa, Ly nhi tỷ tỷ, ngươi có thân dựng hôm trước còn dám ở trên cây một canh giờ a.” Lam Thiết không lòng dạ nào nói một câu “tán thưởng” như châm ngòi vào ba đại pháo.

“Ly nhi!” Bạch Tang Vận trước mắt từng trận biến thành màu đen, hắn cũng bị hù chết.

“Tang Vận, Tang Vận, đừng nóng vội đừng nóng vội. Ngươi cũng không phải không biết tính tình Ly nhi.” Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương vội vàng trấn an.

“Hoàng gia gia, Ly nhi lúc ấy cũng không biết mà. Ly nhi sau này không dám, nhất định nghe lời Hoàng gia gia.” Lưu Ly phẫn nộ trừng mắt nhìn Lam Thiết lui đến một góc, nghĩ nghĩ sau này như thế nào trả thù. Lam Thiết bị nàng liếc đến cả người phát run.

“Phụ thân, đừng có tức giận.” Lưu Thiên Tứ tiến lên ôm lấy Bạch Tang Vận càng không ngừng thổi thổi, rồi mới hôn hôn hai cái, đem Bạch Tang Vận cấp hoả thổi bay sạch sẽ. Rồi mới kéo qua Lưu Ly, làm cho nàng cùng phụ thân giải thích. Lại sờ sờ bụng Lưu Ly, nói cho phụ thân: “Cục cưng cục cưng.” Lưu Thiên Tứ mò luyến tiếc buông tay.

Bạch Tang Vận ôm đứa con, chờ sau khi mê muội qua đi, hạ lệnh: “Sau khi quay về kinh lập tức cùng Thương nhi thành thân, rồi tiến cung chờ ngày hạ sinh. Hoàng gia gia sẽ cho Trương má má tiến cung, cho nàng chăm sóc ngươi, cho đến khi ngươi sinh hạ đứa nhỏ mới thôi. Trước lúc đó, không được hồ nháo!”

Bạch Tang Vận khó nói được nặng lời, Lưu Ly mặc dù không muốn, cũng chỉ có thể đáp ứng, nhưng có chuyện không được.”Hoàng gia gia, đại ca không muốn cưới ta, ta không lấy chồng, không lấy chồng. Hoàng gia gia, ta đáp ứng ngài, nhất định nghe lời, bất loạn, chiếu cố hảo cục cưng, nhưng ta không lấy chồng đâu, đại ca khi dễ ta.” Nói xong, Lưu Ly khóc lên, bệnh trạng phụ nữ có thai hiện ra.

“Ly nhi Ly nhi.” Lưu Ly vừa khóc, Lưu Thiên Tứ liền lo lắng, hắn lại ôm lấy Lưu Ly thổi thổi. Kết quả Lưu Ly lại uỷ khuất ôm lấy Lưu Thiên Tứ oa oa khóc lớn lên: “Vẫn là Tiểu Hoàng Thúc tốt nhất, ô ô…… Tiểu Hoàng Thúc hiểu rõ Ly nhi nhất.”

“Ly nhi, không khóc, không khóc.” Lưu Thiên Tứ miệng cũng bắt đầu thổi mạnh hơn, mắt thấy hắn cũng muốn khóc, Uý Thiên vội vàng đem hắn ôm chầm lấy, rời đi.

“Ly nhi, ” Bạch Tang Vận đau lòng mà ôm lấy cháu gái, sát lệ cho nàng, “Không lấy chồng thì không lấy, đừng khóc, đối cục cưng không tốt. Ly nhi cũng muốn sinh một cục cưng khoẻ mạnh mà.”

Lưu Ly ngừng khóc, ôm Hoàng gia gia, ở trong lòng Hoàng gia gia tìm kiếm che chở: “Hoàng gia gia, Ly nhi sẽ lấy chồng, nhưng hiện tại thì không thể, hắn khi dễ ta.”

“Hảo hảo, không lấy chồng không lấy chồng, Hoàng gia gia làm chủ cho ngươi.” Lưu Hoài Diệp mở miệng, đem cháu gái khóc đến lê hoa mang lệ kéo đến trong lòng chính mình, “Bất quá Ly nhi phải nghe lời, không thể giống như trước kia hiếu động như vậy.”

“Ân, ta nghe Hoàng gia gia.” Lưu Ly ở trong lòng le lưỡi, nàng có thể an tâm trả thù đại ca.

……

“Thiên Thiên…… Thiên Thiên……” Lưu Thiên Tứ ôm cổ Uý Thiên, ghé vào lỗ tai y kêu. Đôi mắt hồng hồng biểu hiện ra hắn mới vừa khóc xong.

Uý Thiên ôm Lưu Thiên Tứ ở trong phòng bọn họ đi thong thả, “Dụ Đầu, không khóc, Ly nhi không có việc gì. Nàng có thân dựng, sẽ trở nên thích khóc, chờ cục cưng sinh hạ, thì tốt rồi.”

“Ngô……” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Thiên Tứ nhíu lại, có chút buồn rầu.

“Dụ Đầu?” Uý Thiên dừng lại, hỏi.

“Không nói không nói.” Lưu Thiên Tứ lắc đầu, càng ôm chặt Uý Thiên, “Đói đói.”

Uý Thiên nhìn Lưu Thiên Tứ, thở dài, Dụ Đầu của y lại giấu tâm sự, đến tột cùng lại muốn cái gì đây?

“Thiên Thiên, đói đói.” Lưu Thiên Tứ vỗ vỗ mặt Uý Thiên, làm cho y chú ý đến mình.

Uý Thiên vội vàng nói: “Thiên Thiên cũng đói bụng, chúng ta đi ăn cơm.”

“Ngủ ngủ, cùng nhau.” Cơm nước xong hắn phải ngủ ngủ.

“Hảo, cùng nhau.” Uý Thiên ôm Lưu Thiên Tứ ra khỏi phòng.

“Ôm một cái, cùng nhau.” Khi ngủ ngủ phải ôm một cái.

“Ân, Thiên Thiên sẽ ôm Dụ Đầu.” Uý Thiên cắn cắn tiểu Dụ Đầu trắng noãn nộn nộn, vị phi thường tốt.

“Thất thất.” Lưu Thiên Tứ vươn bảy đầu ngón tay.

“Thất thất, Dụ Đầu là thất thất của Thiên Thiên.” Uý Thiên nhất nhất cắn.

Lời nói của Uý Thiên làm Lưu Thiên Tứ hài lòng, hắn ôm lấy đầu Uý Thiên, ở trạm dịch lầu hai, khi phần đông các thị vệ cùng nô tài đều có mặt, yêu cầu: “Ăn, ăn Dụ Đầu.”

“Dụ Đầu, chờ ăn cơm chiều, chúng ta quay về ốc, Thiên Thiên hảo hảo ăn Dụ Đầu.” Uý Thiên không phải thẹn thùng, mà là không nghĩ để cho người khác nhìn thấy bộ dáng Lưu Thiên Tứ khi bị “ăn”, khi đó Dụ Đầu chỉ y mới có thể xem.

“Nhiều hơn?” Lưu Thiên Tứ bắt đầu cò kè mặc cả.

“Nhiều hơn.” Uý Thiên sảng khoái đáp ứng, cho dù có nhiều hơn y cũng ăn không đủ.

“Ha hả a……” Lưu Thiên Tứ vui sướиɠ cười rộ lên, ở bên tai Uý Thiên nhỏ giọng nói, “Nhiều hơn nhiều.” So với “nhiều hơn” còn muốn nhiều.

“Nhiều hơn nhiều.” Uý Thiên không có đi xuống nữa, mà là quay lại trên lầu, cho người đem cơm đưa đến trong phòng. Y thế nhưng không nghĩ tới điểm này, không công lãng phí một ít cơ hội ăn Dụ Đầu.

……

Đêm khuya, Uý Thiên chưa ngủ vỗ nhẹ Lưu Thiên Tứ đang ngủ say. Vạt áo bị một đôi tay trắng noãn nộn nộn bắt lấy, mùi hương quýt thoang thoảng từ cái miệng nhỏ nhắn hé mở kia toả ra, làm cho Uý Thiên kìm lòng không đậu lần lượt cúi đầu trác hôn.

Tiểu Dụ Đầu thích bị ăn, điều này với y mà nói đã là thập phần vừa lòng. Nửa năm chờ đợi, đợi cho đến ngày hắn muốn trở thành “Bảy” của y, bảo y không vui sướиɠ sao được. Như vậy là đủ rồi, y không cần tiểu Dụ Đầu biết *** là gì. Tính sự tuy đẹp, lại sẽ làm bị thương hắn. Y nguyên bản liền thanh tâm quả dục-ngăn ham muốn, tâm trong sáng, tiểu Dụ Đầu trong ngực này là người duy nhất mà y mong nhớ nhiều năm như thế, hiện giờ, y đã có được hắn. Tiểu Dụ Đầu a…… Bảo y như thế nào đành lòng làm cho hắn đau? Làm cho hắn trải qua cái loại sự này.

“Dụ Đầu, trong mộng phải có Thiên Thiên.”

Ở bên miệng Lưu Thiên Tứ hạ xuống một nụ hôn, Uý Thiên nằm xuống. Y nên cảm tạ Lâm Nam Uyển Nhi, nàng mặc dù ý muốn thương tổn Dụ Đầu, lại làm cho Dụ Đầu quyết định làm “Bảy” của y.

“Thiên Thiên…… Bảy……” Thích nói mớ Lưu Thiên Tứ lẩm bẩm, khoé miệng chảy xuống thoá dịch trong suốt, tiếp theo phát ra cười nhẹ.

Uý Thiên cũng cười, huy diệt ánh nến, đem tiểu Dụ Đầu đang mơ thấy chính mình lãm tiến trong ngực. Hạnh phúc chính là như vậy, ngọt ngào đến nỗi làm cho trong lòng người ta lên men.

“Thiên Thiên…… xấu xa……”

“Thiên Thiên xấu xa.”

Uý Thiên liếʍ liếʍ khoé miệng Lưu Thiên Tứ, rồi đầu lưỡi mới chậm rãi di động, tham nhập nơi hương nhuyễn kia. Thiên Thiên xấu xa, Dụ Đầu phải phạt ta đền tội cả đời.

Đêm dài yên tĩnh, tình ý ngập tràn.

Thêm Bình Luận