Chương 21
CHƯƠNG 21
Đám người Uý Thiên nguyên bản tính kỵ mã chạy đi, nhưng thời tiết chuyển lạnh, sợ Lưu Thiên Tứ chịu không được, liền mua một chiếc xe ngựa rộng thùng thình, sau khi dùng xong điểm tâm, đoàn người lên đường rời khỏi đây. Lưu Thiên Tứ, Uý Thiên, Lưu Ly, Ly Thương, Y Tích cùng Trương má má đều ngồi ở trong xe ngựa. Lưu Ly không ngủ hảo, ngồi trong lòng Ly Thương ngủ gật, Lưu Thiên Tứ đã tỉnh ngủ, thấy Lưu Ly đang ngủ, hắn ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Uý Thiên không sảo không nháo, cùng Uý Thiên nói chuyện cũng là nhẹ giọng gần như thì thầm.
Y Tích sắc mặt không được tốt, ngồi xếp bằng ở trong xe điều tức. Lưu Thiên Tứ lấy ra bảo bối mà Y Tích đưa cho hắn nhẹ lay động, nghe tiếng vang bên trong, cũng không đem bảo bối gì đó lấy ra nhìn xem nữa. Thấy Y Tích không thoải mái, Lưu Thiên Tứ đi đến bên cạnh Y Tích, đôi mắt thật to chăm chú nhìn hắn.
“Dụ Đầu.” Uý Thiên đem Lưu Thiên Tứ kéo quay về giữa hai chân, ghé vào lỗ tai hắn nói, “Đừng đánh nhiễu Y Tích ca ca.”
“Ca ca, đau.” Lưu Thiên Tứ cũng không màng tới bảo bối, đối Y Tích bắt đầu thổi khí.
Y Tích nhẹ nhàng điều khí, chậm rãi mở to mắt, mắt lộ ra yêu thương.”Tiểu Dụ Đầu thật dễ thương.” Rồi mới hờn dỗi trừng mắt nhìn Uý Thiên liếc một cái, nói: “Cùng người nào đó thật khác xa, tiểu Dụ Đầu tốt hơn gấp trăm lần.” Tối hôm qua Hắc y nhân vọt vào lúc hắn đang điều tức, làm cho nguyên bản còn có chút tẩu hỏa nhập ma, hắn càng thêm khống chế không được thực khí trong cơ thể.
Lưu Thiên Tứ lấy ra thức ăn vặt của mình, chọn hai quả mứt táo lớn nhất đưa cho Y Tích, “Ăn.” Y Tích tiếp nhận, cắn một ngụm, ngũ quan đều cảm thấy ngọt ngào, “Ăn ngon thật. Tiểu Dụ Đầu, cùng Y Tích ca ca đi thôi.” Y Tích rướn thân, thừa dịp Uý Thiên không để ý, hôn khuôn mặt Lưu Thiên Tứ một ngụm. Lưu Thiên Tứ bật cười khanh khách, Uý Thiên đem Lưu Thiên Tứ phóng tới bên người làm cho hắn rời xa Y Tích.
“Y Tích, ta vẫn không rõ lắm mục đích của ngươi là gì.” Nguyên bản ngủ say Lưu Ly đột nhiên mở miệng, tư thế chưa biến, vẫn nằm trong lòng Ly Thương, mà hai mắt nhìn về phía Y Tích lại dị thường sắc bén.
Y Tích cười nhẹ hai tiếng, thâm tình chân thành nhìn về phía Uý Thiên, cắn mứt táo, hai tay đặt ở trên vai trái Uý Thiên, cùng Uý Thiên mặt đối mặt, mứt táo cắn nơi miệng chỉ cần nhích về phía trước một chút, Uý Thiên có thể ăn tới. Y Tích thân mật ghé vào trên người Uý Thiên, Uý Thiên bộ dạng vững như núi Thái Sơn trừng mắt nhìn Y Tích, Lưu Thiên Tứ im lặng nhìn hai người, không tự giác dựa sát vào trong ngực Uý Thiên, Uý Thiên tả ủng hữu ôm, khuôn mặt lãnh đạm.
“Y Tích nguyên bản là vì Uý lâu chủ mà đến, nhưng hiện tại……” Y Tích đem mứt táo sắp đυ.ng tới Úy Thiên ăn hết, đột nhiên sét đánh không kịp bưng tai kéo qua Lưu Thiên Tứ ôm vào trong ngực, không đợi những người khác ra tay Y Tích siết lấy Lưu Thiên Tứ vui mừng kêu lên, “Trên đời này sao lại có một tiểu Dụ Đầu đáng yêu như thế này, hại ta lần đầu tiên nhìn thấy hắn, tấm chân tình liền thay đổi, rốt cuộc nhìn những người khác đều chướng mắt.” Y tích ở trên người Lưu Thiên Tứ cọ đến cọ đi, nhân cơ hội đó, tay còn một phen sờ tới sờ lui, tuy thế Lưu Thiên Tứ cũng không sợ hãi, ha ha cười không ngừng, miệng luôn kêu ca ca.
“Không dương không dương……” Lưu Thiên Tứ lui ở trong lòng Y Tích, bắt lấy tay Y Ttích không cho hắn sờ soạng chính mình nữa. Y Tích không coi ai ra gì đùa với Lưu Thiên Tứ, dụ dỗ, “Kêu Y Tích ca ca.”
“Y Y ca ca, không dương không dương.”
“Nói Y Tích ca ca tốt nhất.”
“Ca ca, hảo, hảo.”
Lưu Ly mặc kệ tâm tình vừa rồi là như thế nào, nhưng lúc này nàng lại cực kỳ vừa lòng với hành động của Y Tích, chuyện nàng thích nhất chính là thấy Uý Thiên kinh ngạc. Tuy rằng Uý Thiên lúc này thần thái thật bình tĩnh, bất quá Lưu Ly ở trong lòng cười nhạo, nếu không cần, kia nắm chặt tay như vậy để làm chi.
Làm cho Lưu Thiên Tứ kêu tên hắn còn chưa kịp, Y Tích chỉa chỉa mặt, yêu cầu, “Tiểu Dụ Đầu, thân Y Tích ca ca một ngụm, Y Tích ca ca sẽ không sờ ngươi nữa.” Lưu Thiên Tứ không muốn cũng không được liền hôn “chụt” một cái, thanh âm phi thường vang, Y Tích lúc này mới buông ra Lưu Thiên Tứ, đem hắn trả lại cho Uý Thiên.
“Thiên Thiên……” Bị khi dễ Lưu Thiên Tứ trốn vào trong ngực Uý Thiên, hai tay gắt gao ôm lấy cổ hắn, sợ lại bị bắt đi. Uý Thiên một tay ấn lấy đầu Lưu Thiên Tứ, làm cho miệng của hắn dán tại trên cổ mình, một tay ôm sát thắt lưng Lưu Thiên Tứ, lạnh như băng nhìn về phía Y Tích đang không ngừng sờ tới sờ lui nơi vừa được hôn qua trên mặt chính mình.
Lưu Ly cười đủ, cũng nhìn về phía Y Tích, chờ hắn trả lời.
“Ly nha đầu, nếu ngươi hoài nghi ta, lại sao lại nguyện ý để ta tiếp cận tiểu Dụ Đầu? Còn uống dược ta đưa cho ngươi, ngươi không sợ ta ở bên trong hạ độc sao?” Y Tích không đáp mà hỏi lại. Uý Thiên lạnh lùng liếc nhìn Lưu Ly một cái, đổi lấy mặt quỷ của Lưu Ly.
“Này có cái gì mà kỳ quái đâu. Ta không thích hắn cứ bám lấy tiểu thúc thúc, ngươi bộ dạng lại so với hắn đẹp hơn, ta đương nhiên muốn tiểu thúc thúc có nhiều lựa chọn.” Lưu Ly đối Úy Thiên le lưỡi, căn bản không sợ Uý Thiên phát hoả, “Hơn nữa có độc hay không, đầu lưỡi của ta có thể nhận ra ngay, nếu ngay cả độc đều nhận không ra, ta còn bước chân vào giang hồ làm gì, đúng không, đại ca?” Ly Thương đương nhiên là gật đầu.
“Thế vì sao Ly nha đầu giờ phút này lại hoài nghi Y Tích ta?”
Lưu Ly lại đột nhiên vẻ mặt buồn rầu, nói: “Bởi vì ta tìm không thấy người nào khác có thể hoài nghi, trừ ngươi ra.”
“Ly nha đầu, ngươi thật làm cho Y Tích ca ca đau lòng.” Y Tích làm bộ thương tâm vỗ vỗ trán, “cực kỳ bi thương” nói, “Làm cho ta đau đầu nghĩ rất nhiều biện pháp chuẩn bị đem tiểu Dụ Đầu đoạt lấy từ trong tay Uý Thiên, giúp ngươi báo thù, nhưng Ly nha đầu lại hoài nghi ta, Y Tích ca ca tan nát cõi lòng.”
“Thiên Thiên?” Lưu Thiên Tứ nghe không hiểu hai người này đang nói cái gì, nhưng nghe bọn họ nhắc tới tên mình, Lưu Thiên Tứ chỉ có thể hỏi Thiên Thiên đã xảy ra chuyện gì.
“Dụ Đầu, không để ý tới bọn họ. Bọn họ đang nói đùa thôi.” Uý Thiên nắm lấy tay Lưu Thiên Tứ phóng tới bên miệng thổi khí, Lưu Thiên Tứ đem ngón trỏ vói vào miệng Uý Thiên không cho hắn thổi, Uý Thiên thời cơ cắn nhẹ, dùng răng nanh cạ cạ, lập tức lực chú ý của Lưu Thiên Tứ bị dời đi.
Thấy lỗ tai Lưu Thiên Tứ đã thu hồi, Lưu Ly tiếp tục mở miệng: “Nhưng ngươi chẳng những không đem tiểu thúc thúc ta đoạt lấy, còn làm cho hắn cùng Uý Thiên tắm rửa với nhau, hừ, cho nên ta không tính đem hy vọng đặt ở trên người ngươi nữa.” Lưu Ly cùng Y Tích hiển nhiên không đem Uý Thiên để vào mắt, ngay trước mặt hắn nói muốn đem Lưu Thiên Tứ cướp đi. Uý Thiên dùng ánh mắt như đang xem hai ngốc tử nhìn hai người vài lần, chuyên tâm cùng Lưu Thiên Tứ chơi đùa. Ở trong mắt hắn xem ra, sự thông minh của hai người này còn không bằng tiểu Dụ Đầu trong ngực.
“‘ Linh Hương Cung ’ một năm gần đây liên tiếp có người mất tích, không chỉ là người trong cung của ta, chính là những linh quan bình thường cũng không ngừng có người mất tích. Mấy ngày trước đây cuối cùng phát hiện thi thể ba người……” Y Tích đột nhiên nghiêm mặt nói, trong mắt phẫn nộ làm cho những người khác biết được người chết thảm trạng.
“Ngươi là vì việc này mới ra cung?” Lưu Ly hỏi.
“Một công đôi việc”, Y Tích nhìn về phía Uý Thiên, bản sắc không thay đổi nheo nheo mị nhãn, “Còn có một phần là vì Uý lâu chủ.”
“Ngươi không phải thật coi trọng hắn đó chứ?” Lưu Ly đánh giá Uý Thiên, thật sự nhìn không ra hắn làm sao hảo, nàng cũng không quên chuyện Uý Thiên đã lừa nàng.
“A…… Uý lâu chủ trong lòng chỉ có tiểu Dụ Đầu, Y Tích còn không đến nỗi giống Lâm Nam Uyển Nhi không cảm thấy được, ” ôm ngực khụ hai tiếng, Y Tích nói, “Ta cần Hàn Tâm Quyết của Uý lâu chủ giúp trị nội thương của ta.” Hắn thần sắc gian tà giải thích, không có một tia khẩn cầu hoặc là cường thế, ngữ khí đều là thản nhiên.
Lưu Ly không hỏi, chờ xem Uý Thiên trả lời thế nào.
Xe đột nhiên chấn động một chút, người trên xe sắc mặt đại biến, Y Tích nhanh chóng đánh về phía Lưu Thiên Tứ, Ly Thương áp chế Lưu Ly, trên đỉnh xe truyền đến “bính bính” vài tiếng, đỉnh xe bị mấy phó móc sắt nhấc lên. Y Tích rút ra một cái trù mang cuốn lấy một cái thiết liên phi thân ra ngoài. Lưu Ly cùng Ly Thương còn có Trương má má cũng nhảy lên ra khỏi xe ngựa.
“Thiên Thiên! Ca ca! Ly nhi! Thương nhi! Ma ma!” Lưu Thiên Tứ chưa bao giờ gặp qua loại tình huống này, cho nên rất đỗi sợ hãi, lớn tiếng gọi.
“Dụ Đầu, không sợ! Ôm chặt Thiên Thiên!” Nắm lên quần áo trên xe, Úy Thiên gắn vào trên đầu Lưu Thiên Tứ. Phách nguyệt ra khỏi vỏ, Uý Thiên đối Lý Giang hô to: “Các ngươi đi giúp Y cung chủ!”
“Thiên Thiên! Thiên Thiên! Sợ!” Lưu Thiên Tứ toàn thân cứng ngắc ôm chặt Úy Thiên, bên tai là tiếng đao kiếm chạm vào nhau chói tai, còn có hương vị thối thối. Lưu Thiên Tứ cảm giác được nguy hiểm, trong thanh âm dẫn theo khóc nức nở.
“Dụ Đầu, không sợ, có Thiên Thiên ở đây.”
Đối mặt hơn một trăm Hắc y nhân đột nhiên xuất hiện, Uý Thiên điểm huyệt ngủ làm cho Lưu Thiên Tứ hôn mê. Đem quần áo trên người Lưu Thiên Tứ triền ở trên lưng, Uý Thiên một tay ôm lấy Lưu Thiên Tứ đang mê man, trong mắt động sát khí.
Sát thủ không có cảm nhận sâu sắc giống như đêm trước, xuất chiêu ngoan độc đánh úp về phía Ly Thương đang bảo hộ Lưu Ly. Uý Thiên bên này ngay cả thị vệ cùng ảnh vệ mang theo không đủ ba mươi người, Y Tích, Trương má má cùng Lý Giang bị hai mươi danh sát thủ trong tay cầm thiết liên vây chặt, sát thủ lần này so với lần trước lợi hại rất nhiều, Trương má má cùng Lý Giang không lập tức thắng thế, Uý Thiên vọt vào giữa đám sát thủ đang vây quanh Lưu Ly, một kiếm chặt đứt đầu một người. Những người đó vẫn ý đồ bắt Lưu Ly, chỉ thấy phách nguyệt trong tay Uý Thiên không ngừng biến hoá, ánh chớp loé lên liên tục, trên mặt đất đầu càng ngày càng nhiều.
Mà Y Tích càng đánh càng kinh hãi, chiêu thức của đám sát thủ này hắn càng xem càng quen thuộc. Lúc này, hai gã Hắc y nhân đang giao chiến với Y Tích đột nhiên phát uy, lúc hắn đang gần hết sức, thiết liên trong tay mang từng trận tiếng gió bay về hướng Trương má má, Y Tích cuốn lấy một cây, một khác cái lại trên đường đi vòng, nện ở trên người hắn. Nguyên bản chân khí trong cơ thể đã hỗn loạn, Y Tích lúc này liền phun ra huyết vụ, lại một cây thiết liên nện ở trước ngực hắn. Y Tích nghiêng người lăn sang một bên, cường đề chân khí, không để ý thương thế chính mình vươn tay bắt lấy ba cái thiết liên bay tới, nhảy lên triền ở trên cổ hai người, dùng ra toàn thân khí lực.
“Y Tích!” Thấy một màn như vậy, Lưu Ly kêu lên sợ hãi, nghĩ đến dược Y Tích đưa cho bọn họ, lập tức lấy ra ném về hướng Hắc y nhân. Cũng không tác dụng, đám sát thủ vây công càng thêm mãnh liệt.
Ngay khi mấy cái thiết liên lại đánh tới về phía Y Tích đang bị thương, thiết liên toàn bộ bị chặt đứt. Uý Thiên tiếp được thân thể Y Tích sắp ngã xuống, đá mấy đoạn thiết liên, gió kiếm tùy theo mà đi, đầu bốn người bị cắt đứt. Ly Thương đem Lưu Ly hộ phía sau người, thét “a” một tiếng, vứt bỏ kiếm trong tay, hai tay trực tiếp vặn gãy đầu của người tiếp theo.
Hơn một trăm Hắc y nhân chạy thoát chỉ khoảng hai mươi tên, còn lại toàn bộ đầu thân đôi ngã.
“Y Tích, ngươi không thể chết được, ngươi còn không có giúp ta báo thù a.” Lưu Ly phát run lấy ra trên người một viên thuốc nhét vào trong miệng Y Tích đang không ngừng xuất huyết. Uý Thiên điểm mấy chỗ đại huyệt trên người Y Tích, hạ lệnh: “Lên ngựa, trước rời đi nơi này.”
Lưu Ly cho một gã ảnh vệ bảo hộ Y Tích, những người khác toàn bộ lên ngựa nhanh chóng rời đi, bỏ lại một bình địa thi thể. Chờ sau khi bọn họ chạy xa, ở trên cây đằng xa, hai gã áo xanh cũng nhanh chóng phi người biến mất.