*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phùng gia trại là băng cướp nổi danh nhất Khẩu Bắc.
Nói nổi danh, không chỉ bởi quy mô lớn mà còn vì một truyền kỳ gây xôn xao trong đó.
Cha của Phùng Lâm Xuyên, Phùng Nhược Thủy từng nhậm chức đại thần trong việc quân cơ, xem như là Phó Thủ. Vì cấu kết với tam di (thê thϊếp thứ ba) của một đại thần quân cơ khác mà suýt chết. Dưới cơn giận dữ, Phùng Nhược Thủy dứt khoát cướp đi mỹ nhân, mang theo một đám huynh đệ thân tín, suốt đêm chạy trốn tới Khẩu Bắc. Cũng là người tính không bằng trời tính, vị đại thần kia vốn dĩ ồn ào thề không đem Phùng gia hắn từ trên xuống dưới gϊếŧ sạch liền không làm người còn chưa tìm thấy tăm hơi của Phùng Nhược Thủy đã bị thái hậu cách chức điều tra. Vì thế, Phùng Nhược Thủy, mang theo thiếu nữ xinh đẹp cùng một đám binh lính cùng thề sống chết nguyện trung thành, lên làm thổ phỉ.
Năm ấy là Quang Tự năm thứ tám.
Hai năm sau, Phùng Lâm Xuyên được sinh ra.
Nói không khách khí một chút, hắn lớn lên trong hang ổ thổ phỉ, sinh ra đã mang phỉ khí. Nhưng hắn khác với những tên thổ phỉ bình thường, nguyên nhân nằm ở cha hắn dù thế nào cũng từng là mệnh quan triều đình.
Không hẳn là kinh luân đầy bụng, xuất khẩu thành thơ, nhưng tuyệt đối không thể xem như đám người quê mùa, Phùng Nhược Thủy ngay khi đứa con đầu lòng vừa có thể nói liền cho nó đọc thi văn điển tịch, tự mình giảng giải quy luật giang hồ, đạo lý làm người. Năm Phùng Lâm Xuyên mười hai tuổi, phụ thân mang theo hắn, ngồi trên lưng ngựa, chỉ tay về bạt ngàn núi đồi xanh um nói với hắn, "Con trai, cha đã già rồi, về sau trại Phùng gia ta, mỗi một thân cây ngọn cỏ, đều là của con. Có chim trời bay qua, cho dù là phượng hoàng trên mây, chỉ cần là rơi xuống địa giới sơn khẩu này, con có thể nổ súng bắn chết nó rồi hầm thịt. Ở chỗ này, con chính là cha của hoàng đế. Nhưng con nhớ kĩ cho ta, trong trại của ta cũng có quy củ không thể phá, nếu sau khi ta chết, con làm loạn quy củ, đợi đến khi người thân của con rời bỏ cũng đừng chỉ vào phần mộ của cha trách ta lúc trước không nhắc nhở, có nghe thấy không?"
Phùng Lâm Xuyên mười hai tuổi nghe phụ thân nói xong, siết chặt dây cương, chỉ cười nhạt.
"Cha, con không dám cam đoan tương lai có thể đem Phùng gia quản lý đến mức nào, nhưng có chết cũng sẽ không khiến người hổ thẹn."
Chỉ một câu như vậy đã làm cho Phùng Nhược Thủy cười đến đặc biệt vui vẻ, cũng là một câu như vậy làm nên thành tựu hôm nay của Phùng Lâm Xuyên.
Quang Tự năm thứ hai mươi tám, Phùng Nhược Thủy rời xa nhân gian, để lại Phùng Lâm Xuyên không đến hai mươi tiếp nhận roi ngựa của phụ thân, một mình nắm lấy quyền hành.
Dân quốc năm đầu, thân mẫu của Phùng Lâm Xuyên, cũng chính là vị tam di năm đó thà rằng đi theo người mình yêu vào rừng làm cướp, trở thành áp trại phu nhân, cũng không nguyện ý ở lại phủ đệ đại thần hưởng thụ cẩm y ngọc thực, đã ra đi theo trượng phu.
Một đôi phu thê đến chết vẫn không có danh phận, hợp táng ở sườn núi phía đông của trại Phùng gia.
Từ đó đến nay đã qua gần mười năm.
Sương khói lượn lờ.
Phùng Lâm Xuyên thở dài, dập tắt điếu thuốc trong tay, bưng chén trà đã hơi lạnh trên bàn lên súc miệng.
Vừa mới nhổ nước vào cái ống nhổ (1) bằng đồng thau trên bàn, ngẩng đầu lên, ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân.
"Đại ca, là ta."
"Ồ, lão tam, vào đi." Nghe được là âm thanh của Hà Kính Sơn, Phùng Lâm Xuyên đặt chén trà xuống đồng thời để đối phương đi vào.
Đáp một tiếng rồi đẩy cửa bước vào quả nhiên là Hà Kính Sơn, nam nhân nhìn có vẻ nhã nhặn kia đi tới cạnh Phùng Lâm Xuyên.
"Đại ca, đều sắp đặt xong rồi."
"Ừ, để lại đồ ăn rồi?"
"Đã để lại."
"Đã khóa cửa?"
"Phòng quân tử không phòng tiểu nhân."
"Bị thương?"
"Không hề gì, vết thương ngoài da thôi, đã để lại một hộp cao thúc huyết cho y."
"Được." Gật gật đầu, Phùng Lâm Xuyên không biết vì sao lại nhếch lên khóe miệng, "Chỉ sợ 'đại sư' tính tình quật cường kia quá mức 'quân tử', đến chạy cũng không biết chạy."
Hà Kính Sơn cúi đầu không nói gì, ngẫm nghĩ một chút rồi bật cười.
"Vậy sáng mai gặp lại xem kết quả sau cùng đi."
"Hử? Ý tứ gì đây, muốn cùng ta đánh cược?"
"Không dám, nếu ta thắng, chẳng phải thành ra lão Tam ta áp chế đại ca sao?" Hà Kính Sơn vừa đùa vừa giải thích quan điểm của mình, "Chính là ta thấy hòa thượng kia quả thật rất thành thật, cho dù thực sự chạy trốn, cũng không nhất định có thể thuận lợi xuống núi."
"Vậy theo lời ngươi, gặp lại sau bình minh." Nói xong, Phùng Lâm Xuyên nheo mắt cười nhẹ.
Cùng lúc đó, trong căn phòng tối tăm vắng vẻ ở góc tây nam trại Phùng gia, nơi ít người qua lại, Niệm Thực quả thật đã không thấy tăm hơi.
Y bỏ chạy.
Đúng như dự đoán của Phùng lão đại, bỏ chạy.
Cố không nghĩ nhiều lí do vì sao quân y kia thế nhưng lại "quên" trói y lại, cũng cố không nghĩ nhiều vì sao cửa phòng đẩy nhẹ một cái, ổ khóa liền rơi trên bãi cỏ, Niệm Thực cẩn thận nhìn kỹ hoàn cảnh xung quanh mình, nhịp tim đập dữ dội trong l*иg ngực, bước về phía trước, cũng không ngoái đầu nhìn lại mà chạy thẳng theo hướng chân núi.
Y dựa vào ánh trăng đại khái có thể phán đoán phương hướng chạy trốn của mình, đường lớn ở sườn đông của tây sơn khẩu, chính mình chỉ cần đi về hướng đông, xuống núi, hẳn là sẽ không sai.
Song, bất chấp cành mận gai làm rách tăng bào, nhánh cây làm xước hai má, càng không có thì giờ lo lắng vết thương toàn thân đều đang đau nhức, Niệm Thực thật sự tìm đúng phương hướng, một đường chạy đến sườn núi phía đông, khi đã mơ hồ nhìn thấy đường nhỏ xuống núi, đôi chân vừa rồi chỉ biết chạy trốn lại đột nhiên ngừng lại.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, trong dư quang khóe mắt, là một mảnh đất bị cây rừng che giấu rất kín, nghĩa địa.
Trên những ngôi mộ có cùng kích thước đều cắm một tấm ván gỗ nhỏ, nương theo ánh trăng nhìn, trên tấm ván còn mơ hồ có chữ viết.
"Phàm là người mất mạng khi làm ăn, hắn đều sẽ cho an táng trong quan tài trắng, chôn ở triền núi phía đông hướng về phía mặt trời, có mộ phần, có bài tử ghi rõ ngày tháng năm chôn cất." Bỗng nhiên, lời nói của đại phu kia hiện lên trong đầu Niệm Thực.
Mà một câu nói còn quan trọng hơn theo đó nảy ra, khiến y rốt cuộc không còn ý niệm liều mạng trốn xuống núi.
"Quần áo, ô dù, kinh Phật giữ nguyên đưa đi hạ táng theo." Đây cũng là trong lời nói của đại phu kia.
Kinh Phật và sư phụ an táng cùng một chỗ...
Hô hấp ngày càng dồn dập, Niệm Thực khống chế run rẩy nơi đầu vai, rốt cuộc bước thẳng tới chỗ nghĩa địa kia.
Y hầu như không biết chính mình đang làm gì, nhưng dựa vào ánh trăng lờ mờ, y cố gắng nhìn từng tấm ván gỗ trên những ngôi mộ, tận lực phân biệt đất mộ cũ mới, y đã quên chính mình chậm trễ bao nhiêu thì giờ, nhưng y cuối cùng tìm được bốn ngôi mộ nhìn mới hơn cả, trong đó có hai cái trên tấm ván gỗ viết: "Dân quốc năm thứ chín, hai mươi bảy tháng tư, nhà sư."
Một loại vui sướиɠ không thể giải thích nảy lên trong lòng, Niệm Thực tựa hồ không còn cảm thấy mệt mỏi cùng đau đớn trên người, y dùng lực rút tấm ván gỗ trước phần mộ ra, giống như mấy kẻ quật mộ, bắt đầu thử đào thi thể bên trong ra.
Y muốn đem Kim Cương Kinh trong lòng sư phụ lấy ra, Phật môn chí bảo mà sư phụ liều chết bảo vệ kia, y phải giữ chặt trong l*иg ngực mình, cho dù trút hơi thở cuối cùng cũng phải đưa đến Tịnh Vân Tự! Không, trước đó y muốn đưa thi thể của sư phụ và sư huynh xuống núi, y tuyệt đối không thể chịu được việc đệ tử Phật môn chôn thây nơi đỉnh núi của thổ phỉ.
Đêm, đang ở thời điểm tối đen nhất, y có đủ thời gian, y hẳn là có thể làm được! Không đúng, y phải làm được!
Hết sức chăm chú, Niệm Thực dùng tấm ván gỗ liều mạng đào phần đất mộ, ngay khi cảm giác được tấm ván đυ.ng phải một góc quan tài, trong mắt y hiện lên vui sướиɠ.
Khi y đang định lật quan tài ra, lại đột nhiên thấy ớn lạnh sau gáy.
Vật cứng bằng kim loại vững vàng chúc vào gáy y.
Là súng.
Y thậm chí nghe được âm thanh chuyển động của viên đạn.
"Đừng lên tiếng." Một thanh âm rất trẻ đầy nam tính vang lên, "Nếu ngươi động, "hạt dưa sắt" này sẽ đi vào đầu ngươi từ phía sau, sau đó lại theo miệng ngươi đi ra."
Niệm Thực cả người run lên, thật sự không dám động.
Mà âm thanh phía sau kia vẫn chưa vì sự phối hợp của y mà bỏ qua.
"Ta nói đại sư này, nửa đêm ngài đây là đang làm gì vậy? Ở đỉnh núi thổ phỉ bào phần quật mộ, ngài cũng lá gan lớn quá đi, này quả thực giống Đường Tăng trong động yêu quái khóc lóc om sòm. Ta đây hao sức hỏi một câu, ngài chẳng lẽ thật sự là từ Đông thổ Đại Đường kia đến, phải đi Tây Thiên phía trước cầu chính quả? Nói mau! Hay là ta trượt tay, ngài liền có thể ngay tại chỗ này đắc thành 'chính quả'~~"
(1) Ống nhổ