Chương 2

Hết thảy những chuyện ban đầu chưa hề dự đoán bắt đầu khi cả ba người bước vào hẻm núi nhỏ hẹp giữa hai ngọn núi.

Rời khỏi kinh thành, một đường xe lửa, ô tô, xe ngựa xóc nảy, qua Trương Gia Khẩu, lại đi tiếp, cứ như vậy tới một con đường hẹp, đó là con đường duy nhất.

Phía sườn tây, là núi, phía sườn đông, cũng là núi.

Chỗ này thời xưa là nơi chinh chiến, mà hiện tại, đã bị một đám người chiếm cứ, là thổ phỉ.

Khẩu Bắc từ trước là lạc viên (chỗ vui chơi) của thổ phỉ, không ai quản hoặc nói căn bản là quản không được, vừa giải quyết xong một vụ là phải đương đầu với vụ khác. Quan lại đều bận bịu cướp đoạt mồ hôi nước mắt nhân dân, ai lo tiêu diệt? Không kể thổ phỉ có phải do dân chúng bị buộc bất đắc dĩ lập thành hay không nhưng lực sát thương vẫn là rõ như ban ngày.

Niệm Thực sợ đi đường này.

Y không có cái thản nhiên rằng người xuất gia đều được thần phật phù hộ như sư phụ, càng không như sư huynh cùng lắm thẳng thắn cùng thổ phỉ đánh đến ta sống ngươi chết, y đầy cõi lòng đều là lo lắng.

Con đường này, y từng đi qua, mười năm trước từng đi qua, chính con đường khiến y cùng hai đệ đệ không còn gặp lại nữa, cũng chính con đường này khiến y xa rời cố gia. Y hiển nhiên biết người xuất gia không nên nhớ mong cố gia nữa, y cũng từng được dạy bảo người xuất gia lấy chùa làm nhà, thậm chí bốn bể là nhà, song năm đó, y bỏ đi phàm y, mặc vào tăng bào, còn thích ở trên trán sẹo cấm (1) là vì cái gì? Lại có vài phần cam tâm tình nguyện?

Y sợ, không phải gặp đạo tặc ở chỗ này, thật sự không phải.

Y chính là lo lắng.

"Sư phụ, im lặng như vậy, đến cả chim chóc cũng không có." Niệm Không cao lớn cường tráng vừa gặm bánh nướng vừa lải nhải lẩm bẩm, "Sẽ không có con sói hay con hổ nào xổ ra đi."

"Nhìn đường này thường có xe ngựa đi lại, nếu có mãnh thú hay lui tới thì sớm đã bỏ hoang." Lão hòa thượng lắc đầu, tiếp tục đi trước.

Song, bọn họ còn chưa đi được bao xa, bỗng nhiên một trận âm thanh kinh điểu theo phía tây sườn núi truyền đến, lại một hồi tiếng vỗ cánh xuyên qua ngọn cây rừng, là một thanh âm huýt sáo lớn vang lên.

Niệm Thực nháy mắt dừng bước.

Nghĩ cái gì đến cái đó.

Trong lòng tràn đầy cười khổ, Niệm Thực dùng sức nhắm mắt một cái, đến khi mở ra, trước mặt đang có vài người vây đánh lại đây.

Quả nhiên.

Là thổ phỉ.

Y về sau nghĩ lại, nếu lúc trước y kiên trì khuyên bảo sư phụ đi đường vòng xa hơn một chút, có lẽ sẽ không phát sinh chuyện sau đó. Hoặc là, nếu Niệm Không sư huynh không ỷ vào thân cao tướng lớn, không cùng đạo tặc cứng đối cứng, có lẽ sẽ không ăn đạn. Lại hoặc là, nếu sư phụ không có ôm Kim Cương kinh như ôm bảo vật trong lòng, có lẽ sẽ không khiến đạo tặc nhìn ra manh mối, một cú đạp lăn trên mặt đất.

Y mắt thấy tăng bào của sư huynh máu tươi ẩm ướt tuôn ra, thấy sư phụ đến chết không giao ra vật trong lòng, ngực bị đánh, y liều mạng bảo vệ ông như cha mình, y đã quên chính mình trên người cũng trúng không ít quyền cước, y chờ tiếng súng vang lên, một khắc lấy đi tính mạng của y. Sau đó, y cuối cùng đợi được một âm thanh giòn giã vang ra thật xa, nhưng không phải là tiếng súng.

Đó là âm thanh quất roi da.

Theo sau từ phía tây sườn núi truyền đến tiếng vó ngựa. Một con ngựa cả người trắng như tuyết xuyên qua cây cối trong rừng, theo sơn đạo đầy cát đá đi xuống.

Ngựa trắng đến chói mắt phi thường to lớn, lông bờm đồng dạng trắng tuyết theo cổ rũ xuống dưới. Trên lưng ngựa là yên ngựa màu nâu sáng, hai bên sườn thân là bàn đạp màu bạc.

Niệm Thực ngẩng đầu, thấy một đôi giày ống dài đen nhánh đặt trên bàn để chân.

Lại ngẩng đầu, là quần bò màu xanh lam, đai lưng nạm rồng, súng giắt bên hông, áo sơ mi màu nhạt với cổ áo mở rộng, trên vai khoác quân phục xanh đậm.

Cuối cùng đập vào mắt Niệm Thực là khuôn mặt của nam nhân cưỡi trên lưng ngựa kia.

Thân thể cường tráng, đường nét cương nghị, một đôi mày rồng, giữa mày nhăn lại thành hình chữ xuyên (川) phá lệ rõ ràng. Mũi thẳng, miệng rộng, trên cằm hơi hơi lún phún râu (đoạn này không biết dịch sao, mọi người đừng vì vậy mà tưởng anh công xấu trai). Cho tới cặp mắt kia...

Niệm Thực chưa từng gặp ánh mắt nào như vậy.

Cũng không phải là cao cao tại thượng, lại sắc bén giống như chim ưng. Cũng không phải là đằng đằng sát khí, lại hung hãn hơn hẳn hổ sói. Cặp mắt kia mang theo ý cười nhàn nhạt không biết là đang nghiền ngẫm hay trào phúng, tầm mắt đảo qua trên thân Niệm Thực, tựa như đang cân nhắc xem ở y có mấy phần can đảm.

Sau đó, ngay khi nam nhân phát giác ra lão hòa thượng nhìn như đã qua sáu mươi tuổi đang được Niệm Thực che chở, trên mặt vốn hờ hững, lạnh nhạt đột nhiên trở nên tức giận.

"Các ngươi trước khi xuống núi, ta đã nói như thế nào, không còn nhớ sao?" Âm điệu không còn trầm bổng, giọng nói âm u, nặng nề, vững vàng truyền đến tai của hai tên đạo tặc. Ngay lập tức, hai người gần như là cùng lúc thay đổi sắc mặt, cùng quỳ trên mặt đất.

"Đại ca! Đều do lão lừa trọc này đến chết không chịu buông tay! Bọn đệ vốn không nghĩ sẽ lao lực như vậy...Ai u!" Tên thổ phỉ kia vốn còn tính toán tiếp tục biện giải, lời phía sau còn chưa nói ra đã bị nam nhân trong mắt tức thì phát ra lửa giận vung tay lên, quất một roi thật mạnh trên mặt.

Tên đạo tặc bên cạnh thấy đồng lõa hai má đỏ sẫm vết máu, cả người run lên, ôm đầu khom lưng, nửa chữ cũng không dám hùa theo.

Mà người kia không chút hoang mang, chậm rãi thu hồi roi da, lại xoay người xuống khỏi bạch mã, chậm rãi tiến lên trước.

"Điều thứ nhất..."

Chỉ nói ba chữ, hắn liền không hề tiếp tục, dùng ánh mắt liếc thoáng qua tên đang bụm mặt chịu đựng đau đớn. Đối phương không dám chậm trễ chần chờ, khẩn trương đáp lời: "Người già không được cướp, nhà ai bên trên...không cha mẹ..."

"Hiện tại nhớ ra rồi?" Nam nhân thoáng nheo mắt, hỏi.

"Là, vâng..."

"Vậy ngươi nghĩ ngươi vừa làm gì?!!" Một tiếng quát lớn, kẻ bị chất vấn sợ tới mức suýt nữa tiểu ra quần, cũng khiến Niệm Thực cả kinh.

Mà nam nhân tựa hồ đang tận lực không chế để không giơ roi lên kia lại quay đầu nhìn về phía y, trầm mặc một lát, đối phương mở miệng, "Các người từ đâu tới?"

"...Bắc Kinh." Nửa ngày, Niệm Thực mới đáp một câu.

"Bắc Kinh khắp nơi đều là hòa thượng, ngươi là người miếu nào?"

"Thành tây...Pháp Thiên Tự."

"Ừm..." Hơi dừng lại, đối phương dùng ánh mắt ý chỉ lão hòa thượng nhắm chặt hai mắt, phát ra tiếng rên đứt quãng, "Lão là sư phụ ngươi?"

"Phải"

"Trong lòng ngực lão giữ bao nhiêu nén vàng bạc?"

"Người xuất gia, không coi tiền tài làm bảo vật!" Niệm Thực cắn răng chịu đau, cùng nam nhân hiển nhiên chính là trùm thổ phỉ kia mặt đối mặt, ánh mắt không chịu yếu thế đón nhận.

Đại khái là cảm nhận được sự ngoan cường kia, nam nhân sửng sốt một chút, khóe miệng liền nở nụ cười.

Tiếng cười từ thấp trở nên cao, giống như vừa nghe được chuyện cười lớn nào đó mà càng ngày càng thấy hài hước. Rồi sau đó, ngay khi tiếng cười rốt cuộc hạ xuống, nam nhân vuốt lại tóc vừa rồi bị tán loạn do vung roi đánh người, ngay sau đó đột nhiên đưa tay qua, một tay túm Niệm Thực từ trên mặt đất lên.

"Không biết ngươi có từng nghe nói qua ta không. Kẻ hèn này họ Phùng tên Lâm Xuyên. Sơn khẩu phía tây từ trong ra ngoài, đều là của ta." Nói xong, nam nhân tự xưng là Phùng Lâm Xuyên kia dùng dư quang quét một chút sườn núi phía tây, tiếp theo đem tầm mắt một lần nữa tập trung trên mặt Niệm Thực, "Ta đây hai mươi mấy năm làm thổ phỉ, lần đầu gặp phải một hòa thượng dám cùng ta tranh luận. Ta mới lười quản ngươi là Bắc Kinh hay Nam Kinh tới, nếu đã qua nơi ta đặt chân, hoặc ít hoặc nhiều, phải lưu lại cho ta chút gì đó. Ngươi thấy sao?"