Chương 1:

Cung đại thiếu gia,

Khi cậu đọc lá thư này, tôi nghĩ rằng mối duyên nợ của chúng ta cũng đã đứt. Tôi chẳng còn lý do gì để gặp lại cậu, càng chẳng dám mong cầu sẽ được cậu tha thứ sau tất cả những gì tôi đã gây ra. Kỷ niệm giữa chúng ta giống như giọt sương đêm, xin hãy cho phép nó đọng lại trong ký ức của kẻ tham lam này thêm chút nữa... Nếu có một điều ước, tôi chỉ thật tâm hy vọng phần đời về sau của cậu luôn bình an vui vẻ, và hơn hết, hãy sớm quên đi kẻ tệ bạc mang cái tên Trương Hạn...

Tạm biệt cậu, Cung Tẫn.

***

Vì ăn quá nhanh, vụn bánh từ miệng hắn vung vãi ra bàn. Hắn cũng không thèm để tâm hình tượng nữa mà chỉ muốn Trương Hạn phân tán sự chú ý. Có đánh chết Lục Khải Tầm cũng không dám tiết lộ.

“Xì, nhỏ mọn!”

Trương Hạn vểnh nửa môi trên lên cong vυ"t, ra điều chẳng thèm để tâm tới nữa.

Đêm hôm đó, Chi Tử Viện văng vẳng tiếng cười của trẻ nhỏ, Trương Hạn và Lục Khải Tâm trêu đùa nhau quên cả thời gian, vui vẻ nói chuyện, cùng nhau trải qua một đêm trăng sáng.

Mặt trời vừa lên, Trương Hạn đã phải dậy để đi cùng với đại sư tỷ ra chợ mua thức ăn về nấu cơm cho cả đoàn hát. Y xách chiếc giỏ rơm còn to hơn người. Gương mặt hiện rõ nét ngái ngủ, cứ đi vài bước lại liên tục ngáp dài. Thấy đại tỷ đã cách xa mình một quãng dài, y với giọng gọi theo.

“Đại sư tỷ! Sao hôm nay chúng ta đi chợ sớm vậy? Bình thường giờ này chị còn chưa thức dậy nữa cơ mà?”

“Đó là ai vậy Vân tỷ?”

“À, đó là đại thiếu gia của Cung gia, hình như cũng trạc tuổi của em. Nhìn kìa, căn nhà với cái cổng to kia chính là của lão gia Cung Bách Hạo."

Xem ra cô hiểu rất rõ về gia thế của nhạc họ Cung. Vân Nhi vuốt ve bím tóc, trong đầu nghĩ gì hiện hết lên nét mặt ngây ngô.

"Nhà to như vậy, chắc sẽ thoải mái lắm nhỉ?”

Rồi như sực nhớ ra đồ còn chưa mua xong mà đã sắp tới giờ cơm, Vân Nhi gọi lớn.

“Tiểu Trương, mau đi thôi!”

Lúc hai người họ về đến Chi Tử Viện, tay còn chưa kịp đặt giỏ đồ xuống đất, Trương Hạn đã đột ngột bị sư phụ gọi đi, y lon ton chạy theo ông như cái đuôi nhỏ.

Liên Bá dẫn y đến phòng bái tổ, nơi mà bình thường Trương Hạn không thường xuyên lui tới.

Trương Hạn khúm núm túm lấy tà áo phía sau của sư phụ, chân cao chân thấp bước qua bậc thềm. Trên bàn thờ tổ, các bức tượng đúc bằng đồng được lau chùi sạch sẽ. Hương khói nghi ngút bao trùm căn phòng toát lên sự linh thiêng khi thờ cúng các bậc tiên sư.

Liên Bá ra hiệu cho Trương Hạn quỳ xuống, thành tâm dập đầu ba lạy rồi nói.

“Sắp tới đoàn kịch có buổi biểu diễn, ta sẽ cho phép con đi theo cùng.”

Giọng nói trìu mến của sư phụ khiến đôi mắt của Trương Hạn sáng rực lên như ngọn đèn trong đêm. Y nhớ lại hồi lên sáu, y nằng nặc đòi theo đoàn hát, vậy mà bị ân sư từ chối. Tuy là y có chút thắc mắc lần này vì sao sư phụ lại phá lệ, nhưng sự vui mừng đã dập tan đi hết tất cả.

Trương Hạn xoay người qua, chồm tới ôm chầm lấy chân của Liên Bá, dập đầu tạ ơn sư phụ tới tấp. Đôi môi của y cong lên, không giấu được nụ cười vui sướиɠ.

Liên Bá lúc này thì khác, niềm vui ít ỏi, trong lòng lại chất chứa đầy sự lo lắng.

Trương Hạn vui mừng hết lớn, hớn hở tung cửa muốn chạy đi khoe với Vân Nhi; chạy nhanh đến nỗi không cẩn thận, để chân này vấp vào chân kia ngã chổng cả mông lên trời.

Vân Nhi đang thổi lửa trong bếp nghe "huỵch" một tiếng, cô quay đầu lại nhìn mới thấy thằng nhóc nhà mình đang tiếp đất bằng đầu, liền bỏ đũa xuống, mau chóng chạy lại đỡ Trương Hạn, Vân Nhi dịu dàng phủi đất cát đang bám trên chiếc quần đen bạc màu của y, nhưng lại lớn giọng mắng.

“Thằng nhóc này, làm cái gì mà chạy dữ vậy hả?”

Dù bị nghe quát, Trương Hạn vẫn không giấu được nụ cười toe toét trên môi. Vân Nhi gõ vào đầu y, đanh mặt.

“Muốn trở thành Trang đán* phải biết giữ gìn thân thể, lỡ chân tay có bề gì là em không thực hiện được giấc mộng đó đâu.”

*Trang đán: tên gọi vào thời nhà Tống dành cho nam nhân ca kịch có thể hoá trang vào vai nữ để diễn xuất.

Thân thể uyển chuyển, từng động tác mượt mà như làn gió, mềm như cánh hoa. Một chân nhấc lên hình sếu dứt khoát, chân còn lại trụ vững để thân thể không bị lay động, nhưng không hề cứng nhắc mà thanh thoát vạn phần, sự kiên định nằm sâu trong đôi mắt long lanh biết nói. Trương Hạn tùy hứng cất lên câu hát đầy ẩn ý.

“Thân này vì nước vì dân ngã xuống, tay cầm gươm giáo nhuộm đầy máu tươi. Tình nghĩa phu phụ nồng nhiệt tạm gác, cớ sao người nỡ đành lòng phụ ta?”