Chương 15

" Anh Sơn, tôi có việc muốn bàn với anh."

" Việc gì? Sao hôm nay anh lại khách sáo thế? Muốn bàn việc với tôi cơ đấy!"

" Việc liên quan đến Khánh Dương."

" Khánh Dương? Thằng nhóc của tôi hả? Sao? Đẹp trai chứ anh? Thế nào? Lên giường nó có làm anh thất vọng không?"

" Tôi không nói chuyện đó. Tôi muốn nói chuyện nghiêm chỉnh. Tôi muốn đưa Khánh Dương đi theo tôi."

" Hả? Anh muốn dẫn Khánh Dương đi?"

" Đúng vậy."

" Anh điên à? Khánh Dương hiện giờ đang là một hotboy của bar Thiên Đường, đang là một cây hái ra tiền cho tôi. Tôi làm sao mà đồng ý để anh đưa Khánh Dương đi chứ?"

" Tùy anh, tôi không ép. Nhưng anh biết một khi tôi không có được thứ tôi muốn thì anh có cố giữ Khánh Dương lại cũng sẽ chẳng có lợi lộc gì."

" Anh định uy hϊếp tôi hả? Anh Cường?"

" Anh thông minh đó."

" Được thôi. Nếu anh muốn đưa Khánh Dương đi. Cũng được. Một tỉ tròn anh chồng ra đây."

" Tôi được biết anh mua Khánh Dương trong tay Vũ Hải Đăng với giá 500 triệu. Bây giờ anh đòi một tỉ liệu có tham lam quá không? Huống hồ trong ba năm qua, Trần Khánh Dương đã thu về cho anh bao nhiêu, anh đừng tưởng là tôi không biết."

" Thôi được. Vậy 500. Giá gốc thôi."

" Không! Một xu cũng không hề có."

" Anh! Anh định cướp của giữa ban ngày hả?"

" Đó là do anh tự quyết định. Một là anh giao Khánh Dương cho tôi, hai là chúng ta gặp nhau trước vành móng ngựa."

" Đồ khốn! Anh dám!"

" Đừng nóng anh bạn! Hãy để tâm mà suy nghĩ đến lời yêu cầu của tôi thì hơn."

" Được. Tôi biết tôi dấu không lại anh. Tôi sẽ để anh đưa Khánh Dương đi nhưng với một điều kiện tôi muốn tất cả những giấy tờ phạm pháp của tôi mà anh đang giữ phải trở về tay tôi."

" Được. Không khó. Lúc đó anh có thể hủy nó đi và tha hồ kê cao gối mà ngủ."

" Được. Vậy thì Khánh Dương là của anh đó. Để tôi đi cùng anh xuống phòng và nói cho nó biết."

- Uả, vậy là anh nắm trong tay giấy tờ phạm pháp của tên Sơn và dùng nó để uy hϊếp hắn thả em à?

- Đúng vậy.

- Giấy tờ gì vậy anh?

- Bằng chứng hắn là chủ đường dây buôn người xuyên quốc tế có tổ chức.

- Hả? Buôn người xuyên quốc tế có tổ chức hả? Ghê quá! Thế anh đã giao giấy tờ đó cho hắn chưa?

- Đêm nay nhóc à.

- Anh...

- Sao?

- Anh không sợ hắn gϊếŧ người bịt đầu mối hả? Hắn sẽ gϊếŧ cả anh và em để trả thù.

- Nhóc sợ à?

- Dạ không. Từ khi rơi vào bar Thiên Đường em đã chẳng coi cái chết là gì nữa. Chỉ là em hỏi vậy thôi.

- Một người khi đã dính vào xã hội đen thì lúc nào cũng phải chừa cho mình một con đường sống nhóc ạ. Chỉ cần anh có mệnh hệ gì thì bạn bè anh sẽ đứng ra dùng giấy tờ phạm tội của tên Sơn sống mái với hắn.

- Em hiểu. Nhưng chẳng phải là anh đã giao hết giấy tờ phạm tội đó rồi sao?

- Anh giao nhưng bạn bè anh vẫn giữ lại một phần mà nhóc. Mà nhóc biết với tội trạng của hắn thì một phần giấy tờ đó cũng đủ để hắn bóc lịch đến chung thân.

- Dạ. Mà anh ơi, sao anh không tố cáo hắn với công an đi. Anh có bằng chứng phạm tội thì lo gì hắn sống mà báo thù anh nữa?

- Hắn tuy chết nhưng đồng bọn của hắn cũng sẽ không tha cho anh đâu. Vì vậy tốt nhất là qua chuyện này anh và hắn nước sông không phạm nước giếng.

- Nhưng nếu bar Thiên Đường còn tồn tại thì còn rất nhiều người là nạn nhân.

- Nhóc ấy, thoát thân rồi thì thôi đi, lo chuyện bao đồng làm gì? Ở ác rồi gặp ác, sớm muộn gì tên Sơn cũng sa lưới thôi.

- Dạ vâng. Hi hi! Uả, mà anh tên là Trọng Cường hả? Em nghe tên Sơn gọi thế.

- Ừ. Anh là Phạm Trọng Cường.

- Anh có vợ chưa?

- Có rồi. Một vợ và một con trai. Nhưng anh đã li thân hơn chục năm nay rồi.

- Sao vậy anh?

- Anh là gay mà. Hạnh phúc gia đình chỉ là giả tạo thôi. Vợ anh không chấp nhận được anh, con trai anh cũng vậy. Tuy anh chị chưa li hôn nhưng có thể gọi là thân ai nấy lo, người dưng nước lã.

- Vâng. Buồn thật anh nhỉ?

- Con trai anh cũng bằng tuổi nhóc đó.

- Vậy ạ? Chết! Thế thì em phải gọi anh bằng chú rồi.

- Gọi bằng chú là anh cắt mũi nhóc! - Trọng Cường cười rồi đưa tay ngắt nhẹ mũi Khánh Dương một cái.

- Anh này, mình đi đâu vậy anh?

- Dĩ nhiên là về nhà anh rồi.

- Nhà anh ở đâu?

- Thanh Hóa. Một vùng quê nghèo của Thanh Hóa.

- Vợ con anh cũng ở đó hả?

- Không. Họ ở Thành Phố Hồ Chí Minh. Nhóc khỏi lo, anh sống một mình, không ai có thể gây ảnh hưởng đến hạnh phúc của chúng ta đâu.

- Dạ vâng, vậy thì em yên tâm rồi. Thôi em mệt quá, em ngủ một tý anh nhá!

Khánh Dương nói rồi khẽ ngả đầu lên vai Trọng Cường, nhắm mắt. Lần đầu tiên trong suốt ba năm trời cậu có một giấc ngủ thật yên bình và thanh thản.

Chiếc taxi vẫn chuyển bánh bỏ lại phía sau tất cả những đắng cay và nhục nhã. Phía trước, một cuộc sống mới đầy hứa hẹn đang chờ đợi Khánh Dương.

*****************************************************************

Như Trọng Cường đã nói, nơi ở của anh là một vùng quê nghèo của Thanh Hóa. Anh sống một mình nên giờ đón Khánh Dương về không ai gây cản trở gì đến hạnh phúc của hai người cả. Trọng Cường là một thương gia chuyên thu mua lúa gạo, cuộc sống cũng có thể gọi là sung túc. Còn Khánh Dương, ở miền quê này, ngày lại ngày gắn bó với đồng lúa, với con mương, hồ sen, đập nước... cậu thật sự nhẹ lòng và thanh thản. Tình yêu của cậu và Trọng Cường có thể gói gọn trong bốn câu:

" Một nhà sum họp trúc mai,

Càng sâu nghĩa biển càng dài tình sông.

Hương càng đượm, lửa càng nồng.

Càng sôi vẻ ngọc, càng nồng màu sen."