Chương 4

Kỷ Dư Đồng nín thở, siết chặt cây côn sắt trong tay, ánh mắt không rời bóng đen cao lớn lấp lánh hàn quang đang lao từ cửa chính bị phá tung bởi sức mạnh khủng khϊếp. Hắn nhanh chóng vượt qua hành lang, lao thẳng lên lầu. Ngay sau đó, một tiếng kêu đau đớn vang lên, cắt ngang màn đêm.

Không có thời gian suy nghĩ nhiều, nàng biết đối phương đã bị các cơ quan nàng bố trí sẵn trong phòng gây tổn thương nặng. Ngay lúc Kỷ Dư Đồng quay người định lao ra ngoài, nàng nhạy cảm nhận thấy một luồng gió mạnh ập tới từ phía sau. Kinh hoàng, nàng dựa vào bản năng tránh sang bên phải, song vai trái vẫn bị lưỡi dao lướt qua, để lại vết thương bỏng rát.

Lảo đảo, nàng trượt chân suýt ngã xuống bậc cửa thì bất chợt rơi vào một vòng tay ấm áp, mang theo hương thuốc dễ chịu, rắn chắc mà vững chãi. Người đó nhanh chóng xoay người, giữ nàng đứng vững. Bên tai nàng vang lên giọng nói trầm thấp trấn an, khiến thân thể căng thẳng của nàng bất giác thả lỏng.

Ngẩng đầu lên, Kỷ Dư Đồng thấy hai thân ảnh đang quấn lấy nhau kịch liệt, từ trong phòng đánh ra tới sân, ánh trăng chiếu xuống đao kiếm lóe sáng, vang lên tiếng va chạm lạnh lùng, chiêu nào chiêu nấy đều nhắm vào điểm yếu chí mạng.

Kỷ Dư Đồng kéo chặt vạt áo trên vai, ấn vào vết thương đang chảy máu không ngừng, căng thẳng dõi theo cuộc chiến không xa. Nàng vốn muốn thừa cơ tránh xa, nhưng sát thủ kia rõ ràng nhắm thẳng vào nàng để bắt làm con tin. Dù cả hai đều bị thương, không thể phân thắng bại trong chốc lát, nhưng nếu nàng manh động, rất có thể sẽ khiến tình thế thêm nguy hiểm.

Hơn nữa, nàng không rõ bên ngoài còn có sát thủ nào ẩn nấp hay không, so với những rủi ro không biết kia, nàng thà tin tưởng vào nam nhân này, người do đại ca dẫn tới. Nàng biết cơ quan mình đã đặt có thuốc tê, kẻ kia đã trúng đòn, không bao lâu nữa sẽ bị tê liệt và rơi vào thế yếu.

Vì vậy, tốt nhất là nàng nên ở yên tại chỗ, chờ đợi thời cơ thích hợp để hành động. Sự kiện lần này khiến nàng không chắc nơi này còn có thể giữ được sự yên bình. Hy vọng rằng người nam nhân kia có thể nhanh chóng giải quyết xong mọi rắc rối rồi rời khỏi. Nàng cũng cần phải nhắc nhở đại ca về sau tuyệt đối không được dẫn người đến đây nữa.

Rất nhiều suy nghĩ nhanh chóng lướt qua đầu nàng, phảng phất chỉ trong chớp mắt, tình hình trong viện đã trở lại bình tĩnh. Khi Kỷ Dư Đồng ngẩng đầu lên, nàng chỉ thấy nam nhân có gương mặt không rõ đang quỳ gục trên mặt đất, cổ đẫm máu, đầu cúi xuống, không phát ra một tiếng động nào.

Mâu Cận đứng tại chỗ, thở hổn hển để bình ổn lại nhịp thở, ánh mắt lạnh lùng quét qua thi thể trên mặt đất. Hắn làm như không thấy những vết thương trên cơ thể mình, nhanh chóng cảnh giác quan sát xung quanh. Đột nhiên, hắn nghĩ đến nữ tử phía sau, nhíu mày, rút từ tay áo ra thanh đoản kiếm, nương theo ánh trăng, hắn thấy rõ ràng cánh tay trái nàng bị vết máu rỉ ra, nổi bật trên bộ áo ngủ trắng mỏng manh.

Mâu Cận bước nhanh về phía nàng, ánh mắt sắc bén quét qua toàn thân nàng, không phát hiện thêm vết thương nào khác. Thở phào nhẹ nhõm, hắn nhìn thấy bộ áo ngủ trắng bị gió đêm thổi bay, để lộ ra cơ thể nàng, đôi mắt hắn lạnh lùng, nhẹ nhàng dao động. Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, thấy nàng cố gắng duy trì bình tĩnh nhưng không thể che giấu sự sợ hãi trong đôi mắt.

Hắn đang định giơ tay lên nói chuyện thì thấy nàng đột ngột lùi lại, chưa kịp đưa tay ra, nàng lại tiếp tục rơi xuống, tay nắm chặt thành quyền.

Mâu Cận bước tới gần, giọng nói trầm thấp và lo lắng: “Vết thương thế nào? Có thể chịu đựng được không?”

Mâu Cận thấy nàng không nói gì, chỉ gật đầu, ánh mắt tập trung vào các vết thương của nàng. Sau khi thấy máu đã ngừng chảy, hắn trầm giọng nói: “Chúng ta không nên ở lại đây lâu. Cần phải tìm một nơi khác để nghỉ ngơi.”

Mặc dù Kỷ Dư Đồng đã quen với cảnh sinh tử trong môi trường bệnh viện, nhưng nàng chưa bao giờ trực tiếp chứng kiến sự gϊếŧ chóc. Cảnh tượng máu me và cái chết, dù nàng biết rằng kẻ đáng chết là bọn sát thủ, vẫn khiến nàng cảm thấy hoang mang và lạnh lẽo.

Kỷ Dư Đồng nhìn nam nhân đầy vết thương và máu, cố gắng tránh ánh mắt của hắn, yết hầu khẽ động, môi mấp máy, cố gắng giữ bình tĩnh và không nhìn vào thi thể đáng sợ trong viện.

“Chúng ta đều bị thương. Ngươi thu dọn một số thứ, ta sẽ chuẩn bị thuốc trị thương rồi rời đi.” Nói xong, nàng cúi đầu, tay phải ôm cánh tay trái, bước chân yếu ớt hướng về phòng dược.

Khi nàng từ phòng dược đi ra, thấy nam nhân chỉ mang theo vài bộ quần áo của mình và thi thể trong viện đã biến mất, mọi thứ dường như không có thay đổi gì so với khi nàng rời đi, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

Khi nàng nhận ra những bộ quần áo đó là của mình, bước chân nàng khựng lại, sự sợ hãi và căng thẳng trước đó dần dần lắng xuống.

Mâu Cận nghe thấy tiếng động quay đầu lại, thấy nàng đang đứng với hòm thuốc, không nghĩ ngợi nhiều, hắn nhanh chóng tiến lên nhận lấy. Ánh mắt hắn rơi xuống nàng, giọng nói trong đêm tĩnh lặng càng thêm lạnh lùng: “Đi thôi.”

Kỷ Dư Đồng cảm nhận được sự nhẹ nhàng trong tay, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt chạm vào nhau một lát. Nàng nhanh chóng cúi đầu, ánh mắt chuyển đến vết máu rải rác trong viện, thở sâu rồi hỏi: “Vết thương của ngươi chưa khỏi lại thêm thương mới. Ngươi còn có thể kiên trì không? Có cần thời gian để cầm máu không?

Bước chân Mâu Cận khựng lại, liếc mắt nhìn cánh tay trái không bị thương của nàng, cùng với ánh mắt thuần túy thanh triệt không còn vẻ kháng cự như vừa rồi. Hắn mang chiếc áo vừa mới tuỳ tay cầm lấy trong khuê phòng nàng giũ ra khoác vào đôi vào mảnh khảnh của, bàn tay hắn cũng không hề rời đi mà nửa ôm nữa dìu nàng rời đi từ cửa sau.

Nhìn một loạt động tác tự nhiên lại nhanh chóng của hắn, Kỷ Dư Đồng ngây người, chớp mắt hai người đã ra ngoài. Chóp mũi ngửi được hương thơm sạch sẽ tươi mát của cỏ cây, lúc này nàng mới lấy lại tinh thần, bật thốt lên nói: “ Làm sao người biết nhà ta có hậu viện.”

Đi thẳng vào sau núi, hai người dừng chân tại mảnh đất trống giữa sườn núi. Cả hai đều không nói chuyện, nàng không lại hỏi nhiều, hắn lại càng không giải thích điều gì.

Ngọn núi này tuy rằng bị Kỷ Dư Đồng mua, nhưng nàng chưa từng đặt chân lêи đỉиɦ núi. Nhưng nàng nghe những người hàng xóm cùng Chung Xương Văn có nói qua, trên ngọn núi này không có dã thú nguy hiểm, cho nên khi nam nhân muốn đưa hai người lên núi, nàng không hề ngăn cản.

“ Phía dưới tình huống không rõ, ta không thể châm lửa. Ngươi ngồi xuống, ta giúp ngươi xử lý miệng vết thương”

Mâu Cận đang dùng một thanh trường kiếm không biết kiếm được từ nơi nào đang rà soát ở phụ cận. Sau đó, đứng lặng người dưới gốc cây đại thụ nhìn ra phía xa, quan sát động tĩnh của sân viện.

Nghe được âm thanh nàng gọi, Mâu Cận nhướng mày quay đầu lại, thấy nàng nửa cong eo, tay trái cứng đờ rủ tại bên người, tay phải vụng về mở ra hòm thuốc. Hắn nhíu mi đi qua, nhanh tay lấy từ hòm thuốc vải bố trắng cùng bình dược: “ Trước tiên nên xử lý thương thế của cô nương, mạo muội đắc tội.”

Dứt lời liền muốn giơ tay xốc lên áo ngoài trên vai nàng, lại như sợ nàng thẹn thùng, chậm rãi nói: “ Là ta liên luỵ cô nương bị thương, một thời gian sau, đợi mọi chuyện ổn thoả, ta sẽ…”

“ Không cần!”

Kỷ Dư Đồng ngăn không để hắn nói xong, cặp mắt sáng ngời không tránh không né ngửa đầu nhìn hắn: “ Việc tối nay, ta và ngươi không ai mong muốn nó xảy ra. Nhưng nhân sinh khó lường, không khỏi phát sinh những điều ngoài ý muốn. Công tử không cần lo lắng. Ta là đại phu, chính mình có thể tự lo liệu.”

Dứt lời, nàng rũ mắt nhìn đồ vật trong tay hắn: “ Công tử nếu có thể thì nên tự xử lý thương thế chính mình thôi.” Nói xong liền xoay người đi đến nơi khác.

Vào lúc muốn giơ tay cơi áo, mới chợt nghĩ đến đây là cổ đại, chú trọng nam nữ cách biệt. Đôi tay trên không trung liền ngừng lại chỗ cỗ áo. Dư quang thoáng nhìn phía người nọ đã xoay người hơi rủ đầu, nhìn dáng vẻ hẳn là đang xử lý miệng vết thương.

Mâu Cận rũ mắt cởi ra quần áo, cố gắng không cho chính mình suy nghĩ đến lời cự tuyệt ban nãy. Hắn không rõ cảm giác bản thân lúc này, rõ ràng hắn cùng nữ tử bất quá ở chung mấy ngày. Hai người chỉ khi dùng cơm, đổi thuốc mới nói với nhau vài câu, hoàn toàn không có quá nhiều giao thiệp. Có lẽ do hắn liên luỵ nàng bị thương, hắn lại bị nàng cự tuyệt ý tốt muốn phụ trách cho nên trong lòng mới truất buồn.

Nhắm mắt lại, nghĩ về những việc khác. Cận Tứ là thân vệ của hắn, lại to gan phản chủ. Những lời hứa hẹn trung thành của người khác, lại không biết đáng tin bao nhiêu. Thế trận tại Bắc Cương và Kinh Đô thế nào, Cận Nhất, Cân Nhị hành động có thuận lợi hay không.

Không thể tiếp tục lại đợi, phải nhanh một chút liên lạc với các thân tín. Cứ mãi mê suy tư như thế, liếc mắt thấy phía sau đột nhiên sáng lên, hắn nhanh chóng cầm kiếm xoay người đi qua. Khoảnh khắc trong thấy khung cảnh trước mắt, hắn sững sờ chôn chân tại chỗ.

Dưới ánh sáng xanh mờ, ánh sáng trắng lóe lên chói mắt. Cách đó vài bước, một nữ tử với bờ vai ngọc ngà lộ ra nửa phần, gương mặt kiều diễm mang vẻ lo lắng, đôi môi đỏ khẽ cắn, hàm răng trắng như ngọc, từng giọt mồ hôi tinh khiết lăn dài từ vầng trán đen nhánh, càng làm cho làn da thêm phần rực rỡ và trong trẻo. Hàng mi dài như cánh quạ khẽ run, vương vài giọt nước, biểu cảm ẩn nhẫn và đau đớn khiến người khác không khỏi muốn che chở và yêu thương.

Kỷ Dư Đồng khẽ nhíu mày, cẩn thận xử lý xong vết thương, hít một hơi dài rồi từ từ mở mắt. Nàng khéo léo né tránh vết thương, nhẹ nhàng kéo áo quần đang xộc xệch lên, che lại khuỷu tay bị thương bên trái.

Đúng lúc này, nàng đột nhiên cảm nhận được một ánh nhìn không dễ bỏ qua đang chăm chú dõi theo mình. Thân hình nàng chợt cứng đờ, nhanh chóng sửa lại áo quần lộn xộn, ánh mắt lướt qua chiếc điện thoại di động đang nằm nghiêng trên mặt đất, phát ra một tia sáng nhạt. Nàng mở đèn pin điện thoại lên, điều chỉnh góc nhìn, khẽ nghiêng đầu, quả nhiên, ánh mắt hắn đầy nghi hoặc và kinh ngạc đang dừng lại trên màn hình điện thoại. Trong lòng nàng thoáng nhẹ nhõm, thở phào một hơi.

“ Công…”

“Ta họ Cận.”

Kỷ Dư Đồng không khỏi ngước mắt, dưới ánh sáng đèn lờ mờ thấy rõ ánh mắt u ám nhưng nghiêm nghị của hắn. Nàng nhẹ giọng nói: “Cận công tử, nơi đây điều kiện đơn sơ, ngài tìm một chỗ ngồi để ta xử lý vết thương. Tình hình dưới chân núi không rõ ràng, chúng ta nên nhanh chóng giải quyết cho ổn thỏa.”

Nói xong, nàng cố ý ngẩng đầu hỏi: “Ngài có cần gây tê không?”

Mâu Cận không từ chối nữa, ánh mắt thoáng nhìn qua vật thể sáng lên kỳ bí kia rồi bước đến, cởϊ áσ ngoài, để ngực trần đứng trước mặt nàng. Ánh mắt ưng sắc bén dựa vào ưu thế chiều cao nhìn xuống, lướt qua trán trắng mịn, đôi lông mi dài thỉnh thoảng khép mở, chiếc mũi nhỏ nhắn thanh tú của nàng. Ý thức được bản thân dường như chú ý đến nàng quá mức, hắn khẽ dịch ánh mắt đi, nhưng trong lòng vẫn không khỏi chú ý đến sự lẩn tránh trong lời nói lúc nãy của nàng.

“Không cần,” Mâu Cận trả lời.

Kỷ Dư Đồng không khuyên thêm. Hiện giờ cả hai vẫn chưa an toàn, nếu dùng thuốc gây tê, nửa thân trên của hắn sẽ mất cảm giác, lỡ gặp tình huống bất trắc sẽ không thể cầu cứu. Nàng đoán có lẽ hắn cũng đã nghĩ như vậy, nên không khỏi nhìn hắn với chút khâm phục.

Trên ngực và vai của hắn có mấy vết thương dài ít nhất năm tấc, nàng vòng ra sau kiểm tra, may mắn là phía sau không có vết thương nào. Nhưng dù vậy, khắp người hắn vẫn đầy thương tích. Hắn bị thương nặng nhưng vẫn có thể hạ gục một sát thủ máu lạnh, mang theo thân thương mà còn bò mười lăm phút xuống núi, lại không hề biểu lộ chút đau đớn nào. Sự chịu đựng và nhẫn nại này, nếu không có rèn luyện gian khổ thì quả thực khó mà đạt được phong thái điềm tĩnh, bất biến như hắn.