Nửa khắc sau, Kỷ Dư Đồng mở mắt, nhìn lên những tán lá cây quen thuộc trên đỉnh đầu, đến mức đã có thể nhận ra những tấm lá nào có hoa văn nhiều nhất, tấm nào ít hoa văn nhất. Nàng không khỏi thở dài vừa tiếc nuối vừa bất lực.
Năm trước, sau một thời gian dài không ngừng cố gắng, nàng được phân công vào phòng giải phẫu. Cuộc sống lúc đó phải gọi là xuân phong đắc ý: Công việc thuận lợi, cha mẹ khỏe mạnh, gia đình hòa thuận, và tương lai rộng mở.
Nhưng không ngờ rằng, chuyến đi theo đoàn bệnh viện lại khiến nàng xuyên không đến nơi này, không phải là loại xuyên không hay trọng sinh thường thấy trong tiểu thuyết, mà là xuyên vào cơ thể 15-16 tuổi của chính mình.
Nếu không có Chung Xương Văn, nàng không có thân phận hay lai lịch rõ ràng, không biết quy tắc sinh tồn của nơi này, thì có lẽ nàng đã sớm bị cuốn vào những khó khăn và hỗn loạn của thế giới này. Có thể nàng đã phải chật vật sống sót, chui rúc trong rừng sâu và bị khó khăn mài mòn đến thay da đổi dạng.
Trong suốt những năm qua, nàng đã thử không biết bao lần, ở những thời điểm tương tự, với những cách thức tương tự, để xuyên qua thời không trở về thế giới của mình. Nhưng đến nay, mọi cố gắng đều trở nên vô vọng. Dù vậy, nàng chưa bao giờ từ bỏ ý định trở về. Chỉ là nàng đã điều chỉnh tâm thái của mình, tĩnh tâm lại và tận dụng cơ hội này để nghiên cứu và học tập y học Trung Hoa, biết đâu trong đó sẽ có manh mối giúp nàng tìm về nhà.
May mắn thay, ở cổ đại này, thổ địa và núi rừng có thể được sở hữu cá nhân. Sau khi quen thuộc với các quy định ở đây, nàng đã chế tạo một số đồ dùng và thuốc viên đặc hiệu không có tác dụng phụ, nhờ Chung Xương Văn bán giúp, sau lại đem đi mua lại ngọn núi này. Nhờ vậy, nàng mới có đủ thời gian để tìm kiếm con đường trở về.
Trong hai ngày tiếp theo, Kỷ Dư Đồng tiện thể chăm sóc người bệnh trong nhà. Dù bị thương nhưng khí thế quanh người hắn vẫn khiến người ta không dám xem thường. Mỗi ngày ba bữa cơm, nàng đều mang đến cho hắn, và cứ cách một canh giờ lại tới xem xét bệnh tình, theo dõi vết thương. Hai người có thể xem như đã chung sống cùng nhau vài ngày, nhưng họ chưa từng hỏi tên họ của đối phương hay nhắc tới điều gì ngoài bệnh tình. Bởi vì cả hai đều hiểu rõ, đối phương chỉ là người qua đường với sự giao thoa ngắn ngủi trong cuộc đời, không cần thiết phải có quá nhiều liên hệ mà có thể làm phiền đến nhau.
Kỷ Dư Đồng cảm thấy hài lòng với cách sống chung như thế, vốn dĩ nàng không muốn vướng bận hay dính dáng quá nhiều đến người nơi đây, chỉ mong sau này tránh được những khổ đau chia ly.
Mâu Cận đứng chắp tay trước cửa sổ lầu nhỏ, ánh mắt lơ đãng nhìn xuống sân, bóng dáng Kỷ Dư Đồng đang phơi dược liệu dưới nắng. Thỉnh thoảng, nàng nhấc bút viết vài chữ, như thể cuộc sống chưa từng có biến động gì, bình thản ung dung, an nhiên tự tại. Lặng lẽ nhìn hồi lâu, hắn dời mắt về hướng chân núi, trầm giọng hỏi: “Sao rồi?”
Ngay sau đó, một giọng nam lạnh lùng vô cảm vang lên trong căn phòng tràn ngập mùi hương dược liệu.
“Bẩm Vương gia, bên kinh đô thuộc hạ đã làm theo ý ngài, mọi việc an bài ổn thỏa. Hiện giờ thiên hạ đều tin rằng ngài trên đường về đã mắc phong hàn, bệnh tình nguy kịch không chữa trị được... Chỉ e không quá hai ngày nữa, triều đình sẽ thông cáo khắp thiên hạ.”
Giọng nói của người kia chợt im lặng, rồi cẩn trọng hỏi tiếp: “Kế tiếp, không biết Vương gia có chỉ thị gì? Chiếu thư thu hồi binh quyền từ triều đình sắp đến Bắc Cương. Nếu chúng ta không có hành động gì, chỉ sợ rằng...”
Mâu Cận khẽ nhếch môi cười lạnh, không trả lời mà hỏi lại: “Còn những người khác hiện đang ở đâu?”
Cách phía sau hắn ba bước, một nam nhân mặc hắc y cung kính cúi đầu, đôi mắt thoáng hiện tia sáng, bình tĩnh đáp: “Cận Nhất và Cận Ngũ đang lo che giấu hành tung nên đến chậm một chút. Hôm nay, thuộc hạ theo ký hiệu của ngài mà tới, vừa vặn gặp lúc hội trưởng thương hội Nam Châu mở tiệc chiêu đãi các hội minh, khiến Chung tiên sinh bị giữ chân. Ông ấy đặc biệt nhờ thuộc hạ chuyển lời đến ngài rằng mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa, mong ngài an tâm dưỡng thương tại nơi này.”
“Cận Tam có tin tức gì không?”
“Bẩm Vương gia, tạm thời chưa nhận được thư báo về. Thương thế của ngài hiện tại thế nào? Có cần...?”
Mâu Cận đột nhiên giơ tay ngắt lời, nhíu mày, cơ thể hơi nghiêng sang bên, chờ người kia rời đi mới buông lỏng, không tự giác nhăn trán, xoay người nhanh chóng bước đến mép giường ngồi xuống. Chàng vén chăn gấm lên, tùy ý đắp lên người, rồi cúi đầu gọi người đứng bên cạnh: “ Người đi được rồi.”
Nam nhân kia không hỏi thêm gì, vội vàng đáp một tiếng rồi lặng lẽ rút lui khỏi phòng.
“Kỷ cô nương, hôm nay ta nấu canh gà. Biết ngươi không thích dầu mỡ, ta đã nấu món canh thanh đạm, bên trong còn cho thêm chút tiểu tham mà ngươi đưa tới. Ngươi nếm thử xem, nếu thích thì tốt, nếu không, mẹ ta bảo ngày mai vẫn làm thêm. Gần đây sức khỏe của ngươi thế nào?”
Kỷ Dư Đồng đưa tay nhận lấy hộp đồ ăn, ngẩng đầu nhìn, thần sắc bình thản, tựa như không hề để tâm đến sự quan tâm vượt mức của hắn trong lời nói, cũng như vẻ ngượng ngùng lộ rõ trên gương mặt.
Nếu không phải trong nhà có người bệnh, cần chế biến những món bổ dưỡng, nàng cũng chẳng mấy khi nấu nướng, chỉ biết làm vài món đơn giản như canh, trứng xào cà chua, hay dưa leo trộn. Vì vậy, nàng đành phải làm phiền hàng xóm mà mình chưa quen biết, Vốn nàng không có ý định làm thân với Đào đại ca, người hay ngượng ngùng này. Trong lòng Kỷ Dư Đồng khẽ lắc đầu, thầm than một tiếng.
“Cảm ơn Đào thẩm đã quan tâm và làm phiền Đào đại ca phải đi một chuyến. Nhờ huynh chuyển lời cảm ơn đến Đào thẩm giúp ta, thân thể ta không sao, ít nhiều nhờ trù nghệ của thím đấy ạ.”
Đào Thanh Lâm ban đầu có chút đỏ mặt nhưng nghe thấy sự khách sáo của nàng, sắc đỏ ấy cũng phai nhạt, để lộ vẻ mệt mỏi rõ ràng trên gương mặt thanh tú. Tuy vậy, hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần. Kỷ cô nương đã đến thôn này hai năm, tính tình điềm đạm, rất ít qua lại với ai, điều này hắn biết rõ.
Nàng không chỉ có dung mạo xinh đẹp, khí chất thanh lãnh mà còn toát lên vẻ xa cách mờ ảo khó tả, nàng còn biết y thuật. Vì vậy dù ít tiếp xúc với dân làng, nhưng ai nấy đều rất tôn trọng nàng. Đương nhiên, cũng không thiếu người ngưỡng mộ nàng, trong đó có hắn.
Nghe nói dạo gần đây nàng vô ý bị thương trong lúc hái thuốc, cần bồi bổ thêM mới đến nhà mình nhờ nương đưa chút cơm canh bổ dưỡng đến. Đào Thanh Lâm liền nhanh nhẹn nhận việc. Với hắn, đây là cơ hội quý giá không thể bỏ qua, cũng không thể nản lòng.
Dù biết nàng có lẽ xuất thân từ gia đình giàu có, là tiểu thư khuê các mà hắn không dễ với tới, nhưng trong lòng Đào Thanh Lâm vẫn không kiềm chế được khát khao thân cận. Hắn nghĩ, nếu sau này thi đỗ cao trung, có được chức vị, biết đâu chừng, hắn lại có thể xứng đôi với nàng.
“Kỷ cô nương không cần khách sáo như vậy, tục ngữ có câu ‘bà con xa không bằng láng giềng gần,’ chúng ta đã là láng giềng hai năm rồi, nếu có chỗ nào cần giúp đỡ, đương nhiên chúng ta nên hỗ trợ lẫn nhau.”
Kỷ Dư Đồng mỉm cười nhạt, không nói thêm, khẽ nghiêng người tỏ vẻ áy náy: “Đại ca hôm nay không có ở nhà, ta không tiện mời Đào đại ca vào ngồi. Chỉ mong ngày mai có thể phiền Đào thẩm làm thêm chút món bổ dưỡng giúp ta.”
“Đó là chuyện đương nhiên, không có gì đâu. Vậy ta không quấy rầy ngươi nữa, đợi khi nào Chung công tử lên núi, ta sẽ đến thăm. Giờ ta về báo lại với mẫu thân, Kỷ cô nương cứ yên tâm nhé.”
Kỷ Dư Đồng gõ cửa bước vào phòng, khung cảnh không có gì khác biệt so với mọi khi. Nàng đặt nhẹ hộp cơm mang theo trên bàn, rồi cẩn thận múc bát canh gà thơm nức từ nồi đất ra, sau đó lau tay và xoay người lại.
Vì cảm thấy hài lòng với vị nhân sĩ không rõ tên nhưng biết điều này, nàng trò chuyện với hắn cũng bớt đi vẻ khách sáo thường lệ, nụ cười trên mặt có chút tự nhiên hơn. Nàng bước đến, đứng cách giường ba bước, định hỏi chuyện thì vô tình nhìn thấy đôi chân đi ủng đen nửa thả lỏng bên mép giường của hắn. Kỷ Dư Đồng khẽ mỉm cười, nói: “Vết thương của ngươi đã bắt đầu liền miệng, có thể vận động nhẹ, nhưng vẫn cần lấy tĩnh dưỡng làm chủ, tránh để vết thương nứt toác, kẻo công sức ba năm đổ sông đổ biển.”
Mâu Cận vô thức thả lỏng thân thể, nửa nằm dựa vào đầu giường, ngước mắt nhìn nàng. Nghe xong lời dặn dò, hắn gật đầu nói: “ Cô nương dặn dò, ta sẽ ghi nhớ.”
Kỷ Dư Đồng khẽ gật đầu, liếc nhìn vết thương đã được băng bó cẩn thận: “Ngươi còn trẻ, lại có sức khỏe tốt, nên vết thương hồi phục cũng nhanh. Tối nay ta sẽ thay thuốc, nếu không có gì bất thường thì vài ngày nữa là có thể vận động bình thường.”
“Làm phiền cô nương đã chăm sóc, ngày sau ta nhất định sẽ hậu tạ.”
Kỷ Dư Đồng lắc đầu, không tỏ thái độ gì. Người này thoạt nhìn lạnh lùng cao ngạo, nhưng khi làm bệnh nhân lại khá ngoan ngoãn nghe lời thầy thuốc. Nhìn hắn, từ hơi thở đến những cơ bắp lộ ra khi thay thuốc, nàng biết rõ hắn là người có võ công, vì thế mới có thể hồi phục nhanh chóng như vậy. Nghĩ đến việc chỉ vài ngày nữa thôi, vị khách không mời này sẽ rời đi, nàng cũng không cần phải tự ràng buộc mình với trách nhiệm của một bác sĩ lâm sàng thêm nữa.
Nhưng kế hoạch không theo kịp những biến đổi bất ngờ. Tối hôm đó, nàng đúng hẹn đến thay thuốc cho hắn, nhìn thấy vết sẹo đã bắt đầu mọc da non, trong lòng thầm gật đầu hài lòng. Sau khi lịch sự chúc hắn ngủ ngon, nàng cầm theo hòm thuốc, đóng cửa rời đi.
Vừa rửa mặt xong, nàng tắt đèn chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên bị đánh thức bởi âm thanh kịch liệt từ bên ngoài, chính xác là từ lầu nhỏ bên cạnh vang lên những tiếng động mạnh mẽ.
Kỷ Dư Đồng mở mắt, nhanh chóng ngồi dậy khỏi giường. Nàng vớ lấy cây côn sắt dưới gối cùng hai thanh dao phẫu thuật giắt vào bên hông, khoác thêm áo, cẩn thận đẩy cửa sổ ra. Nhìn qua, nàng thấy trong căn nhà mà người bệnh kia đang ở có bóng người thoáng qua, ánh nến vụt tắt ngay sau đó. Dù là giữa đêm yên tĩnh, tiếng bước chân qua lại vẫn vang lên rõ ràng, lúc có lúc không, khiến lòng người không khỏi sinh nghi.
Không biết vì sao, một luồng khí lạnh đột nhiên lan khắp sống lưng Kỷ Dư Đồng, cảm giác bất an mãnh liệt từ đáy lòng trỗi dậy không thể kìm nén. Nàng mím chặt môi, không kịp mặc chỉnh tề quần áo hay xỏ giày, vội vã bước nhanh xuống lầu, kín đáo khép cửa lại, ẩn mình vào góc cửa kiên cố, từ khe cửa quan sát động tĩnh bên ngoài.
Nửa khắc trước tại tiểu lâu.
Mâu Cận dõi mắt nhìn theo bóng nàng rời đi, một tay siết chặt phần eo và bụng nóng bỏng vì đau, gồng mình đứng dậy, các cơ bắp căng thẳng. Hắn khoác vội chiếc áo ngoài của cận vệ thân tín đã hầu hạ mình nhiều năm, bước từng bước chắc chắn trong gian phòng.
Đã ba ngày Mâu Cận lánh nạn, dưỡng thương tại nơi này, tránh xa sự truy lùng gắt gao bên ngoài. Theo tính nết của người đang ngồi trên long ỷ kia, chỉ còn hai ngày nữa thôi là hắn phải sẵn sàng đối mặt với nguy hiểm.
Đêm ngày không ngừng ra roi thúc ngựa, hắn đã đoạt lại thánh chỉ trao binh quyền, đây là thời khắc để nắm lấy, vừa vặn đúng lúc phải đối diện tất cả.
Đang lúc suy nghĩ, một luồng gió mạnh đột ngột ập tới từ phía sau. Mâu Cận phản ứng nhanh như chớp, hiểm hóc tránh né, nhưng cú xoay người khiến vết thương ở eo bụng vốn đã liền lại bị nứt ra, máu tẩm ướt lớp băng. Dù vậy, dường như hắn không hề cảm nhận được cơn đau, lập tức rút ra lưỡi dao sắc bén từ tay áo, lãnh khốc phản công kẻ địch.
Nam nhân không ngờ dù bị thương nặng, Mâu Cận vẫn phản ứng nhanh nhẹn, tấn công mạnh mẽ không kém lúc bình thường. Thấy khó lấy mạng hắn, kẻ đó dập tắt ánh nến, lách qua cửa sổ phóng thẳng đến tiểu lâu bên cạnh nơi Kỷ Dư Đồng đang trú ngụ.
Gã đã theo Mâu Cận nhiều năm, hiểu rõ tính cách của Vương gia, dù chỉ ở đây vài ngày nhưng đủ để nhận ra thái độ của Mâu Cận đối với nữ tử này không giống với bất kỳ ai khác. Kỷ Dư Đồng chính là muội của Chung Xương Văn, người mà Vương gia đang toan tính lợi dụng. Có nàng làm con tin, ắt không sai sót!
Mâu Cận thoáng chốc nhận ra ý đồ của kẻ địch, trong mắt ánh lên sự lạnh lùng, hắn nhanh chóng phóng qua cửa sổ đuổi theo. Dù Cận Tứ trong số thân vệ chỉ đứng thứ năm về võ công, nhưng thương thế khiến Mâu Cận bị chậm lại. Khi Mâu Cận đuổi đến nơi, tiểu lâu đã bị kẻ địch đá văng cửa mà xông vào.